• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong bốn người thuộc công ty giải trí Phiếm Chu.



Trương Tử Phàm vào lớp B, Lưu Vũ và Mã Hạo sang lớp C, chỉ có Giang Thuật về lớp F kém cỏi nhất.



Sau khi quay xong phần thi xếp loại ban đầu.



Bốn người lại tụ tập với nhau.



Trương Tử Phàm vốn còn định an ủi người vừa bị đánh trượt vào lớp F là Giang Thuật.



Nhưng thấy Giang Thuật vui phơi phới, chẳng có tí tẹo hụt hẫng nào, Trương Tử Phàm bèn rất tự giác nuốt hết những lời định nói xuống.



Đến bây giờ.



Trương Tử Phàm vẫn không hiểu nổi, tại sao Giang Thuật vào lớp F kém tắm nhất mà lại vui vẻ đến vậy.



Không hiểu thì không hiểu.



Nhưng Giang Thuật không nói, thì Trương Tử Phàm sẽ không chủ động hỏi.



“Trễ thế này rồi, mình đi ăn cơm thôi.” Trương Tử Phàm mở miệng.



Lưu Vũ và Mã Hạo gật đầu.



Tuy kết quả xếp loại ban đầu của hai người cũng không được như ý lắm.



Nhưng sức khỏe là vốn liếng của cách mạng.



Nói gì thì nói, cơm vẫn phải ăn.



Giang Thuật xua tay, “Tôi không đi đâu, tôi về ký túc một lát đã.”



Bây giờ Giang Thuật thấy buồn ngủ hơn là đói.



Chịu thôi.



Tối qua anh chàng có ngủ được tí nào đâu.



Hơn nữa vừa nãy quay chương trình, anh chàng lo cảnh mình ngủ gật lại bị người ta ghi hình, vì thế không dám tỏ ra ngái ngủ tẹo nào.



Giang Thuật cảm thấy giờ mình buồn ngủ đến nỗi hơi lâng lâng, sắp toi đời quy tiên, rời khỏi thế giới tươi đẹp này rồi.



“Anh em ơi, anh em mang cơm về giúp tôi nhé, tôi về ký túc đánh một giấc đã.” Giang Thuật đánh bài chuồn ngay.



“Anh, anh ăn gì đấy ạ?” Trương Tử Phàm hô to ở đằng sau.



“Mấy đứa ăn gì thì mang cho anh cái đấy là được.” Sống gian khổ hai năm rưỡi, Giang Thuật đã quen thói dễ ăn không kén cá chọn canh gì nữa.



Đương nhiên.



Ngoại trừ rau mùi!







Nửa giờ sau.



Trương Tử Phàm xách một phần hamburger về từ bên ngoài.



Lúc này trong phòng ký túc.



Giang Thuật đã tỉnh ngủ từ nãy đang ngồi trước một túi nhộng, đánh chén ngon lành.



Hồi đầu.



Giang Thuật hơi kháng cự thứ này.



Nhưng sau khi không nhịn nổi nỗi tò mò ăn một con, Giang Thuật như thể đã mở ra thế giới mới.



Món này… ngon vãi cả lồng!



Thơm giòn tươi ngon!



Giòn tan rôm rốp.



“Anh, em mang hamburger cho anh này.” Trương Tử Phàm đưa chiếc túi mình đang cầm cho Giang Thuật.



“Cảm ơn chú.” Giang Thuật cười nhận túi.



Lấy hamburger ra, đúng lúc Giang Thuật đang định ăn.



Thì Lưu Vũ mở cửa xách túi vào.



“Giang Thuật, ông dậy rồi à, này, tôi mang cơm cốt lết gà rán cho ông đây, ngon phết đấy.” Lưu Vũ đưa túi đồ ăn cho Giang Thuật.



Giang Thuật: “???”



Trương Tử Phàm: “???”



Giang Thuật: “Hai đứa không ăn chung à?”



Trương Tử Phàm giật nhẹ khóe miệng, “Anh về rồi là bọn em tách nhau ra ạ.”



Lưu Vũ: “Vụ gì đấy, cái hamburger này… Tử Phàm, chú mang đồ ăn về cho Giang Thuật à?”



Trương Tử Phàm che trán gật đầu.



Đúng lúc này.



Cửa phòng ký túc lại bị mở ra.



Mã Hạo xách một cái túi cũng giống hai người kia vào, “Giang Thuật, tôi mang mì xào cho ông đây.”



Giang Thuật: “…”



Trương Tử Phàm: “…”



Lưu Vũ: “…”



Vài phút sau.



Lưu Vũ: “Giang Thuật, suất cơm gà rán tôi mang cho ông không nhiều lắm, chắc là ông ăn hết được thôi.”



Mã Hạo: “Phần mì xào này của tôi cũng chẳng có bao nhiêu, chắc tầm hai lạng rưỡi ấy mà.”



Trương Tử Phàm: “Anh, trong doanh trại có quy định, lãng phí đồ ăn là sẽ bị phạt tiền đấy ạ.”



Giang Thuật: “…”



Hối hận.



Bây giờ Giang Thuật đang hối hận hắn.



Nếu biết trước sẽ thế này.



Thì ban nãy anh chàng đã không ăn nửa túi nhộng kia.



“Ăn, tôi nhất định sẽ ăn hết!”




Ai bảo đây là tấm tình mà các anh em dành cho tôi chứ!



Giang Thuật cầm hamburger lên, kẹp cốt lết gà rán và mì xào vào trong.



Món hamburger tự chế bí mật của Giang Thuật, đã rẻ lại còn no!



Gà cốt lết rán, mì xào, thêm nhộng, đằng ấy coi chiếc hamburger này đã xịn chưa!



Ố lê lê, nhào dzô, các anh em!







Hôm sau.



Giang Thuật nhận được đồng phục lớp của mình.



Áo lớp màu xám, sau lưng in chữ cái tiếng Anh ‘F’.



Thay áo lớp vào xong.



Thì có staff tới thông báo mọi người qua tập hợp ở phòng tập.



Trong sảnh của phòng tập.



101 học viên đứng tách ra theo lớp mình.



Các học viên lớp A mặc áo hồng trông tươi tắn rạng ngời, rất nhiều phó nháy đang hướng ống kính về phía họ quay chụp lia lịa.



Những học viên lớp F mặc áo xám ai nấy trông đều uể oải không phấn chấn, y như đêm qua quay tay quá đà, ống kính máy quay gì đấy về cơ bản là không có duyên với họ.



Số máy quay chụp các học viên lớp F vốn đã không nhiều lắm, hơn nữa Giang Thuật còn cố ý trốn sau một cậu lớp F cao to, làm camera không thể lia tới anh chàng nổi.



Giang Thuật có thể núp ở đằng sau, yên tâm chống chế chây ỳ.



Giang Thuật VS Anh quay phim.



Kết quả thắng thua hôm nay: Giang Thuật tạm thời dẫn đầu!



Trong lúc Giang Thuật chây ỳ, bốn vị cố vấn cùng xuất hiện trước mặt mọi người, bắt đầu tuyên bố quy tắc của giai đoạn tiếp theo.



Dựa theo tiền lệ từ các năm trước, sau phần xếp loại ban đầu chính là thử thách biểu diễn ca khúc chủ đề.



Bốn vị cố vấn sẽ căn cứ vào biểu hiện của các học viên trong phần thi ca khúc chủ đề rồi xếp hạng một lần nữa.



Sau đó dựa vào kết quả xếp hạng để quyết định vị trí đứng trong MV ca khúc chủ đề.



Hơn nữa.



101 thực tập sinh sẽ tranh nhau vị trí Center duy nhất.



“Sau đây, tôi sẽ nhờ nhân viên phát ca khúc chủ đề cho các bạn!”



Staff bắt đầu chia bản nhạc chép lời cho mọi người.



“Oa, lời bài hát này viết hay thật!”



“Đúng vậy đúng vậy, ca từ tích cực ghê!”



“Không biết lúc lên nhạc sẽ ra sao, mình hóng quá!”



“Chúng ta chỉ có năm ngày để luyện tập thôi à, hơi khó nhỉ!”



Các học viên đồng loạt bật mode diễn sâu, điên cuồng cọ ống kính.



Cọ, tôi cọ điên cuồng!



Dù sao chỉ cần không cho vào, thì khỏi cần chịu trách nhiệm.



Ban đầu Giang Thuật vẫn còn giữ được bình tĩnh, tiếp tục kế hoạch làm ăn qua loa chống chế của anh chàng.



Nhưng mà…



Khi Giang Thuật nhận được bản nhạc từ tay staff, nhìn lướt qua một lượt là anh chàng bình tĩnh hết nổi.




“Tôi tin”




Viết lời: Lư XX




Soạn nhạc: Hoa Trung Thiên





Muốn bay lên trời cao




Kề vai với vầng thái dương




Thế gian chờ tôi tới đổi thay




Bao mộng tưởng ước mơ




Không sợ bị người đời nhìn thấy




Tại nơi đây tôi sẽ thực hiện được









Có bạn ở bên tôi




Khiến cuộc đời thêm tươi mới




Mỗi một phút giây đều tuyệt diệu




I do believe





(Bài gốc là “Tôi tin” của Dương Bồi An. Link nghe vietsub)




Du… Duma!




Đây chẳng phải là bài hát mà dạo trước mình đã đem bán trên trang web Nhạc và lời Hoa Quốc đấy sao!




Sao lại về tay tổ chương trình thế này!




Giang Thuật quá sức choáng váng.



Dạo trước, vì bí quá nên Giang Thuật đã bán một bản ca từ và một bản nhạc đệm ở trên mạng.



Bản ca từ đấy, chính là lời bài hát của ca khúc “Tôi tin” này.



Xem tình hình bây giờ.



Thì người mua tại thời điểm đó không phải ai khác, mà chính là tổ chương trình “Ngôi Sao Tương Lai”.



Hơn nữa bài hát này còn được tổ chương trình chọn thẳng làm ca khúc chủ đề.



Mối duyên phận này.



Giang Thuật không biết nên nói gì nữa.



Phần lời bài hát của ca khúc chủ đề hoàn toàn giống hệt bản mà Giang Thuật bán cho tổ chương trình, không sai chữ nào.



Nhưng lúc ấy Giang Thuật chỉ bán lời của “Tôi tin”, không bán nhạc đệm.



Vì thế tổ chương trình chỉ có thể tìm người khác phổ nhạc cho bài hát này.



Người mà tổ chương trình tìm đến là Hoa Trung Thiên, một nhạc sĩ cũng rất giỏi sáng tác, có tiếng tăm sánh ngang với Tiết Dịch.



Chẳng qua.



Tiết Dịch giỏi viết lời, còn Hoa Trung Thiên giỏi soạn nhạc mà thôi.



Giang Thuật nhìn lướt qua phần giai điệu của nhạc phổ là biết ngay, giai điệu soạn bởi nhạc sĩ tên Hoa Trung Thiên nọ rất khác với giai điệu từ kiếp trước.



Bây giờ, sau khi bình tĩnh lại rồi.



Giang Thuật đã không còn hoảng hốt nữa.



Anh chàng suy nghĩ cẩn thận.



Bài hát này vào tay tổ chương trình thì cũng có sao đâu.



Ca từ là do Lư XX viết.



Còn anh chàng là Giang Thuật.




Chuyện Lư XX làm, đâu có liên quan gì đến Giang Thuật tôi đây!




[HẾT CHƯƠNG 30]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK