Giang Thuật buồn bã ngồi trước cây dương cầm.
Tình thế hiện tại của anh chàng là, bất kể anh chàng đánh đấm kiểu gì, thì vẫn lọt vào vòng chung kết.
Ấn phím đàn.
Giang Thuật đánh bài “Lạnh lẽo” tặng bản thân.
“Ánh trăng lạnh lẽo hóa thành dòng sông vì nhớ nhung người,
“Hóa thành nhựa xuân bao bọc lấy ta,
‘Năm tháng chầm chậm đong đầy…”
(Lạnh lẽo: nhạc phim “Tam sinh tam thế thập lý đào hoa” bản truyền hình, do Trương Bích Thần và Dương Tông Vỹ thể hiện. Link vietsub.)
Bên này.
Giang Thuật còn chưa hát được mấy câu trong bài “Lạnh lẽo”.
Thì đã thấy cửa phòng tập mở ra.
Một cô gái trùm người kín mít đi vào, theo sau là anh quay phim.
“Ơ… Xin hỏi chị là ai ạ?” Giang Thuật rời tay khỏi phím đàn, hỏi cô gái trùm kín mít kia.
Cô gái tháo khăn quàng cổ, kính râm che mặt, và chiếc mũ lưỡi trai đội trên đầu, để lộ dung nhan xinh đẹp.
Tô Yên hất mái tóc dài màu đỏ rượu, vươn tay, thoải mái hào phóng giới thiệu bản thân với Giang Thuật, “Chào em, chị là Tô Yên.”
Thật ra, không cần Tô Yên tự giới thiệu.
Ngay khoảnh khắc cô tháo khăn để lộ mặt, Giang Thuật đã nhận ra cô nàng “tiểu thiên hậu tình ca” vô cùng lẫy lừng trong giới này rồi.
Đây là lần đầu Giang Thuật nhìn thấy Tô Yên ngoài đời thật.
Phải nói sao đây nhỉ!
Tô Yên ngoài đời có vẻ trẻ trung hoạt bát hơn trên TV một chút.
Ở trên TV, Tô Yên luôn khoác vẻ ngoài trưởng thành lạnh lùng, bởi vì làm thế mới phù hợp với hình tượng đại ma vương của cô.
Nhưng, phải nói thế nào nữa nhỉ, năm nay Tô Yên cũng mới 21 thôi, là độ tuổi tràn trề sức sống thanh xuân.
“Chào chị, em là Giang Thuật.” Giang Thuật bắt tay Tô Yên.
Tô Yên liếc mắt nhìn Giang Thuật từ trên xuống dưới, “Giang Thuật, chị từng nghe về em rồi, em là đại tài tử của mùa này nhỉ. Ca khúc tốt nghiệp thần thánh “Mùa Hè Rực Rỡ” là do chính tay em sáng tác đúng không?”
Giang Thuật cười khiêm tốn, “Không thể nhận cái danh đại tài tử được ạ, em chỉ viết mấy ca khúc gốc tầm phào thôi.”
Ánh mắt Tô Yên ngập tràn vẻ hâm mộ, “Thật ra, chị hâm mộ mấy ca sĩ biết tự sáng tác như em lắm đấy, có thể hát ca khúc mà chính mình viết ra.”
Giang Thuật cũng đùa Tô Yên, “Đàn chị, ca sĩ tự viết nhạc cũng khổ lắm. Thật ra, sở dĩ em tự viết nhạc, là vì bị ép buộc thôi!”
Tô Yên nghi hoặc, “Sao lại thế?”
Giang Thuật trả lời, “Nghèo ấy chị. Không mua được ca từ cũng chẳng mua nổi nhạc đệm, chịu thôi, đành tự thân vận động vậy!
“Chị ạ, chị muốn trở thành ca sĩ biết tự sáng tác thì đơn giản lắm. Chị cho em tất cả tiền của chị, chị không còn tiền mua nhạc, biết đâu khi tự đặt áp lực lên bản thân, chị lại viết ra một bài hát gốc để đời!”
Tô Yên vừa định gật đầu, nhưng tự dưng lại cảm thấy có gì đấy sai sai, “Ủa em, sao chị lại phải đưa tiền cho em?”
Giang Thuật cười haha, đang định bảo Tô Yên là “Em chỉ giỡn thôi”.
Mấy câu “nghèo quá là biết sáng tác liền”, mới nghe đã biết dở hơi bơi ngửa rồi!
Nhưng Tô Yên không cho Giang Thuật cơ hội mở miệng, mà cướp lời ngay, “Chị có thể gửi tiền cho mẹ chị mà!”
Giang Thuật: “…”
…
‘Khi nắng gắt khi mưa phùn, em đang đợi anh,
‘Khi nắng gắt khi mưa phùn, em đang đợi anh,
‘Em rất muốn thơm lên má anh, đẹp tươi như ngày hè rực rỡ,
“Em rất muốn cùng anh qua bao vinh quang, tới khi thế giới không còn.”
Trong phòng tập.
Tô Yên vui vẻ ngân nga tiếng hát.
Giang Thuật ngồi ngay đối diện Tô Yên.
Ban đầu nghe Tô Yên hát, Giang Thuật không có cảm giác gì.
Nhưng mà…
Anh chàng càng nghe.
Càng cảm thấy sao bài hát này quen thế.
Không.
Nói chuẩn ra, cái Giang Thuật cảm thấy quen thuộc không phải là lời bài hát, mà là giai điệu.
Giai điệu này, hình như, hình như là…
Giang Thuật nghĩ ra rồi.
Giai điệu của bài hát mà Tô Yên đang ngâm nga quả thực giống hệt nhạc bài “Sau này không gặp lại” mà dạo trước anh chàng đã bán!
Người mua bản nhạc này từ tay anh chàng, là một kẻ có tên nick ‘Tô Tiểu Mạt bằng này tuổi chưa một người theo đuổi’.
Tô Tiểu Mạt, Tô Yên.
Một suy đoán đáng sợ trồi lên trong lòng Giang Thuật.
Không thể nào, sao thế được! Chẳng lẽ thế giới này lại ác ôn nhường ấy ư?
“Chị ơi, bài hát này của chị…” Giang Thuật mở miệng hỏi Tô Yên.
“À.” Tô Yên cười nói, “Đây là bài hát mới chị chưa cho ra mắt, thế nào, hay chứ hả?”
Giang Thuật: “Ờm… Giai điệu hay phết ạ.”
Giọng điệu Tô Yên nhuốm vẻ buồn rầu, “Chị cũng cảm thấy giai điệu của bài này rất hay, nhưng gộp chung với lời bài hát thì cứ kỳ kỳ sao ấy.”
Đương nhiên phải kỳ rồi!
Nhạc đệm của “Sau này không gặp lại” hợp làm một bản tình ca buồn bã.
Mà nghe đoạn ngâm nga ban nãy của Tô Yên, có vẻ bài này đã bị ghép với ca từ khá là ngọt sến.
Không sượng mới lạ đó!
Tuy vậy…
Nghe Tô Yên nói thế, Giang Thuật đã chắc chắn Tô Yên chính là cái cô Tô Tiểu Mạt vừa chat chit với mình mấy hôm trước.
Thế giới nhỏ quá!
Giang Thuật: “Chị à, bài hát mới này của chị tên gì?”
Tô Yên: ““Chờ anh”.”
Giang Thuật: “Vậy bao giờ chị ra bài hát mới, em sẽ cổ vũ chị nhé.”
Bàn tay nhỏ của Tô Yên ép lên gò má xinh, cô thở dài, “Chị có dự cảm, bài hát mới này của chị sẽ flop mất thôi. Hầy, nếu chị mà biết viết lời, chị sẽ tự sửa lại luôn.”
“Đúng rồi!” Tô Yên đột nhiên nghĩ ra một chuyện, mắt rực sáng, “Ui em ơi, không phải em giỏi sáng tác lắm sao. Hay là, em viết lại lời cho chị nhé, chị trả tiền!”
Giang Thuật: “…”
Thái độ bây giờ của Tô Yên quả thực giống lúc chat chit trên mạng như lột.
Còn câu trả lời của Giang Thuật cũng y hệt ngày đó, đều là từ chối.
Có điều…
Ngồi trên mạng Giang Thuật có thể khí phách bảo Tô Yên rằng ‘Tôi không có hứng thú với tiền bạc’, nhưng ngoài đời, anh chàng chỉ có thể khách khí với Tô Yên thôi.
Giang Thuật ngượng ngùng cười, “Chị ơi, khả năng của em có hạn, em không tải được giai điệu hay như thế đâu, chị tha em đi.”
Tô Yên nghi ngờ, “Thật á?”
Giang Thuật gật đầu, “Thật đấy! Bản nhạc hay thế này, không phải ai cũng xử lý được đâu, viết lời khó lắm.”
Tô Yên tin lời Giang Thuật, “Nói cách khác, hồi đấy chị tinh mắt thật, bỏ có 10 nghìn tệ mà mua được bản nhạc hay thế này, hời rồi!”
Giang Thuật: “…”
“Khụ khụ.” Giang Thuật xấu hổ ho nhẹ một tiếng, cất lời, “Chị này, chúng ta nên bàn chuyện chính hôm nay đi.”
Sở dĩ Tô Yên qua đây hôm nay.
Có một mục đích là làm quen với Giang Thuật, còn mục đích khác nữa là để quyết định ca khúc họ sẽ biểu diễn trong buổi công diễn tuần tới.
Giang Thuật mở miệng, “Đàn chị, bọn mình chọn bài gì đi công diễn đây?”
Tô Yên chớp chớp mắt, mỉm cười với anh chàng, “Vấn đề này, không phải em hỏi chị, mà chị phải hỏi em mới đúng.”
Một dấu chấm hỏi to đùng hiện trên trán Giang Thuật.
Tô Yên nói tiếp, “Trước khi chị vào phòng tập, không phải em đang luyện tập ca khúc mới đấy sao, chính là cái bài ‘Ánh trăng lạnh lẽo hóa thành dòng sông vì nhớ nhung người’ đó.
Nói đoạn, Tô Yên còn ngâm nga mấy câu.
Giang Thuật: “???”
Chị ơi, tai chị thính đến mức nào vậy, cách một cánh cửa mà còn nghe rõ thế!
Tô Yên: “Chị chưa nghe bài này bao giờ, chắc lại là ca khúc em tự sáng tác à. Hay phết nè, hơn nữa ca từ có vẻ là tình ca, hay là vòng tới tụi mình hát bài ấy đi!”
[HẾT CHƯƠNG 86]