Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều ánh nắng chan hòa.
Trong một trường đại học nào đó.
Rìa sân bóng rổ.
Nam chính của chúng ta vừa kết thúc một trận bóng thì bị thu hút bởi một cô gái mặc váy trắng đang ngồi ôm bảng vẽ phác họa trên băng ghế ngoài rìa sân bóng rổ.
Cô gái mặc váy trắng này là nữ chính của chúng ta.
Ống kính zoom vào.
Bên cạnh nữ chính là một cốc trà sữa Hương Thơm Thơm màu trắng.
Dù sao.
Nam chính đã bị nữ chính thu hút rồi.
Đúng kiểu mết nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc này.
Nam phụ lên sân khấu.
Nam phụ là bạn cùng phòng, đồng thời cũng là một người bạn khá thân của nam chính.
Nam phụ để ý nam chính đang thất thần, bèn đi tới vỗ vai nam chính.
“Hey, mày đang nhìn ai thế?”
Nam chính kéo nam phụ tới một chỗ khá kín đáo, chỉ cô gái mặc váy trắng kia, nói, “Mày thấy cô ấy có xinh không?”
Nam phụ nháy mắt với nam chính, “Đấy là hoa khôi của khoa Mỹ Thuật hàng xóm mình đấy. Sao, mày thích người ta rồi à?”
Nam chính lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại gật đầu, “Tao nghĩ, có lẽ tao thích cô ấy thật rồi.”
Nam phụ cười nhẹ, “Được đấy, đứa học sinh giỏi như mày mà cũng có lúc động lòng phàm. Giao cho tao đi, tao sẽ tán ẻm giúp mày.”
Mắt nam chính sáng ngời, “Thật hả?”
Nam phụ ôm vai nam chính, cười ha hả, “Fake thế nào được. Tao quen ẻm đấy, gái nhà hàng xóm tao, biết nhau mười mấy năm rồi. Có tao làm trung gian, mày cưa ẻm sẽ vừa nhanh vừa dễ thôi.”
Đúng vậy, nam phụ và nữ chính thật ra là thanh mai trúc mã, kiểu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn.
Vẻ mặt nam chính tràn đầy kích động, “Cảm ơn mày, người anh em!”
Nam phụ: “Cảm ơn suông thì đâu có đủ, tao giúp mày một việc lớn như thế, mày phải tỏ lòng biết ơn thực tế hơn chứ.”
Nam chính: “Ví dụ như?”
Nam phụ: “Ví dụ như, bao tao trà sữa Hương Thơm Thơm nửa năm!”
Nam chính: “Không thành vấn đề!”
…
Đọc đến đây.
Giang Thuật những tưởng bộ phim quảng cáo này chỉ là một kịch bản tay ba máu chó đơn thuần.
Cái kiểu nam chính thích nữ chính, nữ chính thích nam phụ, nhưng nam phụ không thích nữ chính ấy.
Nhưng về sau.
Giang Thuật phát hiện mình đã sai rồi, sai 100%!
Sai quá xá là sai luôn!
…
Câu chuyện tiếp tục:
Sau lần gặp ngẫu nhiên ấy.
Nam phụ bèn đảm nhận vai wingman cho nam chính, bắt đầu cầm cưa tán nữ chính.
(Wingman/Wingwoman: nghĩa gốc là phi công của máy bay rìa bay cạnh máy bay chính để hỗ trợ, trong văn hóa đại chúng, từ này ý chỉ những nhân vật bạn nam/nữ giúp bạn của mình tán bồ.)
Ngày đầu tiên.
Nam phụ mua một cốc trà sữa Hương Thơm Thơm bao bì màu hồng tựa mối tình đầu, đi tới trước mặt nữ chính đang ký họa.
“Này, tặng em trà sữa.”
Nữ chính nhận trà sữa của nam phụ, cười vô cùng tươi tắn, “Quen nhau bao nhiêu năm, đây mới là lần đầu anh mua đồ cho em đó.”
Nam phụ xấu hổ gãi đầu, “Cái này không phải anh mua cho em đâu.”
Nữ chính hơi sửng sốt, bỗng dừng động tác cắm ống hút.
Nam phụ chỉ vào nam chính đang đứng trên ban công một tòa giảng đường nhìn về phía bên này, cười giới thiệu với nữ chính, “Bạn anh mua tặng em cốc trà sữa này đấy.”
Nữ chính ngẩng đầu lên, tình cờ làm sao lại chạm mắt với nam chính.
Thấy nữ chính nhìn về phía mình, nam chính vẫy tay với nữ chính.
Thế là.
Nam chính và nữ chính coi như đã chính thức làm quen với nhau.
Nam phụ ôm cánh tay đứng một bên nhìn cảnh này, vô cùng cô đơn.
Một thời gian sau đấy.
Nam phụ sắm vai người bị lợi dụng bên lề vô cùng hoàn hảo.
Ngoài việc tặng nữ chính một cốc trà sữa Hương Thơm Thơm hằng ngày, anh ta còn phụ trách rất nhiều công việc như tặng vé xem phim, tặng đồ ăn vặt, tặng trái cây, tặng vé concert vân vân và mây mây.
“Người anh em à, tao làm bạn mày thế này là nghĩa khí quá còn gì. Vì giúp mày mà tao còn chẳng có thời gian tìm gấu đấy.”
“Anh em tốt! Nào, phần thưởng của mày đây, trà sữa Hương Thơm Thơm!”
Nam chính đưa cho nam phụ một ly trà sữa vỏ màu đen thể hiện tình bạn giữa cánh mày râu.
Thời gian trôi dần.
Tình cảm của nam chính và nữ chính không ngừng tiến xa.
Loại trà sữa vỏ hồng mà nam phụ tặng nữ chính cũng dần chuyển thành loại vỏ lam chứng tỏ tình yêu đích thực.
Thế là.
Khi học kỳ mới bắt đầu.
Nữ phụ lên sân khấu.
Nữ phụ là một sinh viên năm nhất bồng bột hấp tấp, ngốc nghếch khờ khạo. Tình cờ thay, nam phụ lại là đàn anh phụ trách đón sinh viên mới vào trường.
Và thế là.
Nam phụ và nữ phụ gặp nhau.
Sau đó, trong ngày hội đón sinh viên mới, vì tính cách bộp chộp hấp tấp của nữ phụ mà rất nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra.
Nhờ vậy, nam phụ cũng có thiện cảm với nữ phụ.
Trong một lần nữ chính đi ăn tại một nhà hàng với nam chính và nam phụ, họ tình cờ bắt gặp nữ phụ đi liên hoan với các chị em chung ký túc.
Nam phụ nhận ra nữ phụ.
Cùng lúc đấy.
Nam chính cũng nhận ra nữ phụ.
“Em gái?”
“Anh hai!”
Không sai.
Nam chính thật ra là anh trai của nữ phụ.
…
Quan hệ đã bắt đầu loạn cả lên.
Nhưng…
Đây mới chỉ là khởi đầu.
…
Sau khi quay về ký túc.
Nam phụ gọi nam chính lên sân thượng.
“Cái gì, mày muốn làm em rể tao á!! Tao coi mày như anh em, mà mày lại muốn làm em rể tao à?!”
“Có được không, mày cứ nói thẳng một câu. Nếu không được tao cũng chẳng làm khó mày.”
“… Được! Nhưng tao chỉ chịu trách nhiệm tác hợp thôi, nếu em gái tao không ưng mày, mày cũng đừng cố đấm ăn xôi!”
“Mày coi tao là hạng người đấy ư!”
“Chuẩn luôn.”
“…”
“À, đúng rồi, tao thấy mày với em mày không giống nhau, tính tình cũng khác nhau nhiều.”
“Thật ra… nó không phải là em gái ruột của tao.”
“Hả?”
“Con bé là con gái bạn thân của mẹ tao, nhưng năm nó 12 tuổi, cha mẹ nó đã qua đời vì tai nạn giao thông, nên bố mẹ tao đón con bé về nuôi.”
“Vậy chắc anh em mày phải thân nhau lắm nhỉ?”
“Chuẩn luôn! Hồi đó bố mẹ tao thường xuyên tăng ca không ở nhà, toàn để tao chăm sóc nó cả đấy. Mày không biết đâu, hồi mới đến nhà tao con bé âm u lắm, không có tí sinh khí nào, tao phải kể chuyện cười cho nó nghe liên tục nửa năm trời nó mới vượt qua được sang chấn tâm lý đấy.”
…
Nam phụ xin được WeChat của nữ phụ từ nam chính, họ cũng bắt đầu chat chit với nhau.
Trên WeChat.
Nữ phụ: “Anh thân với anh trai em lắm ạ?”
Nam phụ: “Bọn anh là anh em chí tình, kiểu ngủ chung một giường, đắp chung một chăn luôn ấy.”
Nữ phụ: “Các anh làm bạn cả đời được ạ?”
Nam phụ: “Cái đấy là đương nhiên rồi, dù nhiều năm nữa lấy vợ đẻ con, bọn anh nhất định vẫn là anh em không giấu nhau chuyện gì như bây giờ.”
Nữ phụ: “Thật á?”
Nam phụ: “Thật luôn!”
Nữ phụ: “Em nghe anh em bảo anh thích em, vậy thì… em có thể thử hẹn hò với anh.”
Nam phụ: “Thế thì tốt quá!”
Nữ phụ: “Anh có ngại nếu em gọi anh là anh hai không?”
Tuy nam phụ cảm thấy yêu cầu này của nữ phụ kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý ngay, “Được thôi!”
Nam phụ và nữ phụ bắt đầu hẹn hò chính thức.
Nhưng lúc làm người yêu của nhau.
Nam phụ luôn có một cảm giác rất kỳ cục.
Còn kỳ ở chỗ nào…
Thì nam phụ cũng không giải thích rõ ra được.
Có lẽ là.
Lúc nói chuyện với nhau, nữ phụ cứ chuyển đề tài về nam chính, dò hỏi nam phụ tình hình gần đây của nam chính.
[HẾT CHƯƠNG 71]