Anh chàng đã nhận ra cốt truyện này đíu ổn lắm.
Quả nhiên.
Khúc cua phía dưới, đã chứng minh suy đoán này của Giang Thuật.
…
Thật ra.
Sở dĩ nữ phụ đồng ý hẹn hò với nam phụ.
Không phải là vì nữ phụ thích nam phụ.
Mà là bởi nam phụ là anh em tốt với nam chính.
Nữ phụ muốn tiếp cận nam chính, nên mới đồng ý hẹn hò với nam phụ.
Không sai.
Người mà nữ phụ thực sự thích thật ra là nam chính.
Nhưng, nữ phụ hiểu rõ.
Đây là một mối tình bị cấm đoán.
Cô không thể đến với nam chính được.
Tuy rằng.
Hai người không có quan hệ huyết thống trực hệ.
Nhưng trên danh nghĩa, cả hai vẫn là anh trai em gái.
Họ không thể gạt hết ánh mắt người đời được.
Huống chi, nam chính đã có người mình thích rồi.
Vậy nên hai người lại càng không thể đến với nhau.
Nói đến tình cảm mà nữ phụ dành cho nam chính, thì phải lội ngược về 6 năm trước.
Năm ấy, cha mẹ qua đời, cô bé bị bao phủ trong bóng đêm tuyệt vọng.
Giữa bóng đêm mênh mông vô bờ ấy, chính cậu bé có gương mặt thơ dại kia, đã cho cô tia sáng hy vọng, cho cô dũng khí sống tiếp.
Vào lúc ấy.
Cô bé đã nảy sinh một thứ tình cảm khó lòng giải thích với cậu bé.
Hồi đó còn trẻ dại, cô vẫn chưa hiểu.
Lớn lên rồi.
Cô mới biết, tình cảm ấy tên là “thích”.
Nhưng khi cậu bé kia lớn dần, cậu có bạn bè của riêng mình, có những việc mình hứng thú, nên dần trở nên xa cách với cô.
Sau khi anh lên đại học, hai người thường xuyên không gặp nhau 3-4 tháng ròng.
Vì thế.
Một người vốn không có điểm số quá cao như cô, đã cố gắng hết sức vào năm lớp 12, để thi đỗ vào trường đại học mà anh đang theo học.
Về sau, cô đã thi đậu.
Nhưng mà…
Cô cũng hay tin anh đã có bạn gái.
Tuy biết rõ hai người không thể đến với nhau, nhưng khi thấy anh nắm tay cười nói với một cô gái xa lạ khác, trái tim cô vẫn đau như đao cắt.
Về sau.
Cô đồng ý hẹn hò với người bạn thân nhất của anh.
Chỉ để.
Có thể ở gần anh hơn.
Được thường xuyên gặp gỡ anh.
Nếu không.
Rất nhiều năm nữa, họ sẽ chỉ có thể dần dần hóa thành hai người xa lạ.
…
Nữ phụ đã đạt được mục đích của mình.
Một thời gian sau.
Hai đôi tình nhân nam chính, nam phụ, nữ chính, nữ phụ thường xuyên đi hẹn hò với nhau.
Nữ phụ cũng có cơ hội gặp nam chính thường xuyên.
“Anh hai, cái đùi gà này ngon lắm, anh nếm thử đi.”
“Anh hai, món cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo này cũng ngon cực, em múc cho anh một bát nhé.”
“Anh hai…”
Nam phụ bất mãn, “Kìa, sao em thấy anh hai quên anh bồ thế, sao chỉ nhớ gắp đồ ăn cho anh em vậy?”
Nữ phụ le lưỡi, “Xin lỗi mà, nè, em gắp cho anh cọng cải dầu nhé.”
Hôm sau.
Trong phòng ký túc.
“Này, phần trà sữa hôm nay của mày đây.” Nam chính đưa một cốc trà sữa vỏ xanh lục cho nam phụ.
“Ô, sao hôm nay lại là màu xanh lục?” Nam phụ nghi hoặc.
Nam chính đáp, “À, hôm nay tiệm bên ấy còn mỗi màu này thôi.”
Nam phụ: “…”
(Màu xanh lục: tiếng lóng bên Tàu ý chỉ bị mọc sừng. Thường đi cả cụm là đội nón xanh, đầu mọc xanh.)
…
Từng ngày trôi qua.
Cặp tình nhân nam phụ và nữ phụ bắt đầu mâu thuẫn.
Ở đằng nam phụ, sau khi trải qua giai đoạn mới yêu, tình nồng nhạt đi, anh mới phát hiện tính cách nữ phụ không đúng gu mình lắm.
Anh thích kiểu con gái hiền lành nhỏ nhẹ hơn là to tiếng choang choác.
Ví dụ, giống kiểu nữ chính chẳng hạn.
Còn bên nữ phụ thì lại càng đơn giản, vì từ đầu chí cuối cô chưa từng thích nam phụ.
Đồng thời.
Vào đúng lúc này.
Trường tổ chức thi đấu bóng rổ cá nhân.
Nam chính và nam phụ đều đăng ký dự thi.
Hơn nữa.
Nam chính và nam phụ đều giành được chiến thắng liên tiếp để vào thẳng chung kết.
Ngày diễn ra trận chung kết là cuối tuần sau.
Hôm đấy, trùng hợp làm sao, lại chính là sinh nhật nữ chính.
Trên sân thượng ở tầng cao nhất của ký túc xá.
Nam chính bàn với nam phụ một chuyện.
Đấy chính là bảo nam phụ cố tình thua mình trong trận chung kết bóng rổ đấu đơn vào cuối tuần đó.
Nếu anh chàng giành được chức quán quân, thì có thể ghi được rất nhiều điểm trong lòng nữ chính.
Nam chính muốn dùng cơ hội này để cổ vũ bản thân, cưa đổ nữ chính, lập một cú home run.
(Home run: Cú đánh trong bóng chày cho phép người đánh bóng chạy quanh sân ghi điểm mà không phải dừng lại. Trong văn hóa đại chúng, từ này được dùng với nghĩa là ghi điểm rất nhiều, điểm chốt thắng.)
“Người anh em, mày giúp tao đi, tao còn đặt xong cả phòng khách sạn cho hôm đấy rồi.” Nam chính nài nỉ nam phụ.
Nghe nam chính nói thế, chẳng hiểu sao nam phụ lại thấy tim mình hẫng đi.
Nhưng làm anh em thì phải có nghĩa khí chứ!
Nam phụ vẫn đồng ý rất thoải mái.
“Không thành vấn đề, hôm đấy tao sẽ cố tình thua mày.”
“Cảm ơn.”
“Không sao, là anh em cả mà!”
“Tao mời mày đi uống trà sữa.”
…
Hai ngày trước trận thi đấu bóng rổ.
Bốn người lại đi hẹn hò chung.
Mâu thuẫn tích tụ mấy tháng vừa rồi giữa nam phụ và nữ phụ đã hoàn toàn bùng nổ vì một chuyện nhỏ nhặt.
Nam phụ và nữ phụ cãi nhau to trên bàn cơm.
“Chúng ta chia tay đi!”
“Chia tay thì chia tay!!”
Ruỳnh!
Nữ phụ đập bàn, nổi giận đùng đùng bỏ đi luôn.
“Tao đi xem sao.” Nam chính vội vã đuổi theo nữ phụ ra ngoài.
Trên bàn cơm, nữ chính liếc nam phụ, “Em cũng qua đó xem sao.”
“Không cần.” Nam phụ kéo nữ chính lại bằng một tay, ấn cô lên ghế, “Bên đó có anh trai cô ấy là được rồi, em ở lại đây, uống rượu với anh đi.”
Hai người bèn ngồi uống rượu trên bàn ăn.
Kết quả, nam phụ chưa say, nữ chính đã say trước.
Mặt nữ chính ửng hồng, đôi mắt mê ly, “Anh thực sự tính chia tay với cô ấy à?”
Nam phụ tu ừng ực hết ly rượu, căm giận nói, “Chia chứ, sao lại không chia! Anh nhận ra rồi, hai đứa anh không hợp nhau tẹo nào, nhanh chóng kết thúc mối tình này vẫn là hơn.”
Nữ chính cười ha hả, rặng đỏ che kín toàn bộ khuôn mặt, “Nếu thế này, chẳng thà hồi đó hai đứa mình thành một đôi còn hơn.”
Nam phụ: “… Em nói cái gì?”
Nữ chính: “Em muốn nói là, em thích anh, thích từ hồi cấp 3 rồi, tiếc thay cái tên đầu gỗ nhà anh chẳng hiểu chuyện tình cảm gì cả, còn giới thiệu anh em cùng phòng ký túc của anh cho em, ha ha ha!”
Lòng nam phụ rối như tơ vò, “Em say rồi.”
Nữ chính: “Có lẽ… Có lẽ em thực sự say rồi.”
Nữ vừa càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng gục lên bàn thiếp đi mất.
Nam phụ ngắm gương mặt trông nghiêng của nữ chính, hồi tưởng lại lời nói khi say xỉn của nữ chính, cõi lòng rối ren.
Hóa… Hóa ra cô ấy luôn thầm thích mình ư!
…
Chủ nhật.
Trận chung kết bóng rổ đấu đơn.
Đối thủ hai phe là nam chính và nam phụ.
Nữ chính tới sân thi đấu, nhưng nữ phụ thì không.
Tiếng còi vang lên.
Nam chính có quyền giữ bóng trước, sau một cú chuyền bóng dưới háng, anh ta ghi điểm ngay mà không bị nam phụ ngăn cản quá nhiều.
“Anh em tốt!”
Nam chính vỗ vai nam phụ, ánh mắt tràn đầy vẻ cảm kích.
“Yeah!”
Ven sân bóng, nữ chính đã hoàn toàn quên mất chuyện lúc say mấy hôm trước, nhảy phắt lên vui vẻ vỗ tay cho nam chính.
Trong sân.
Nam phụ nhìn đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của nữ chính, nhớ lại từng cảnh tượng trong quá khứ, lòng dần trở nên kiên định.
Phụp!
Vòng tiếp theo, nam phụ lập thẳng một cú đánh úp rổ, cướp lại một điểm.
Phụp!
Phụp!
Nam phụ như uống thuốc bổ thận, tựa thiên thần hạ phàm, hành nam chính một trận không ngóc đầu lên được.
Cuối cùng.
Trước ánh mắt ngơ ngác khó hiểu của nam chính, tỷ số trận bóng rổ này dừng lại ở 19: 1.
Nam phụ 19, nam chính 1.
Nam phụ hành nam chính ra bã xong thì thảnh thơi kéo nữ chính đi.
Nam chính thấy vậy, bèn vội vã đuổi theo.
Trong rừng cây nhỏ ở trường học.
Nam chính và nam phụ trình diễn một màn võ thuật mãn nhãn.
“Ý mày là cái đ*o gì thế, sao mày lại đi ngược lại hẳn lời hứa vậy? “
“Tao muốn hỏi ngược lại ý mày là gì đấy, sao đầu mày chỉ nghĩ đến chuyện đặt phòng thôi hả?”
“Mày nói lại xem?”
“Nói thì nói!”
Hai người vung tay đánh nhau, ai nấy đều nhằm thẳng vào mặt người kia.
Nữ chính đứng ngoài rìa sốt ruột muốn chết, “Dừng lại, hai anh dừng lại đi, đừng đánh nhau nữa!”
Nhưng hai người không nghe, cuối cùng choảng nhau mặt mũi bầm dập.
Nữ chính buồn bã chạy đi.
Nam chính nam phụ hừ lạnh với nhau, tự đi tìm chỗ xử lý vết thương của mình.
…
Đêm, đen kịt.
Trên sân thượng ký túc xá, nam phụ yên lặng hút thuốc.
Lúc này.
Nam chính đến ngồi xuống cạnh nam phụ.
“Mày tới đây làm gì, sao không ở bên cạnh cô ấy?” Nam phụ thờ ơ liếc nhìn nam chính.
“Hôm nay tao còn chưa trả thù lao đã hứa cho mày mà.” Nam chính mở miệng.
“Tao không nghĩ mình có thể tiếp tục giúp mày và cô ấy đến với nhau nữa.” Nam phụ nở nụ cười cô đơn, dụi tắt điếu thuốc trên tay.
“Tao không làm trò vớ vẩn ấy nữa đâu.” Nam chính cười khổ lắc đầu, “Trải qua bao chuyện vừa rồi, tao mới hiểu ra, rốt cuộc người mình thích là ai. Thôi, không bàn vụ này nữa. Mày còn muốn lấy thù lao nữa không?”
Nam phụ: “Muốn chứ, sao lại không muốn!”
Nam chính móc một cốc trà sữa vỏ tím ra từ sau lưng, đưa cho nam phụ.
Nam phụ trợn tròn mắt, “Màu tím?”
Nam chính ôm vai nam phụ từ đằng sau, “Đúng rồi, màu tím đó!”
Cùng lúc đó.
Trong ký túc xá nữ.
Nữ phụ xách một chiếc bánh sinh nhật và cốc trà sữa vỏ màu cam, đi tìm nữ chính đang lén lau nước mắt trong ký túc.
(Màu tím bên Tàu hay để chỉ đồng tính Nam, màu cam đối diện tím chắc là chỉ đồng tính Nữ.)
…
Nữ phụ đã suy nghĩ cẩn thận.
Muốn để nam chính và mình yêu nhau thì đơn giản lắm.
Chỉ cần cướp hết những cô gái mà nam chính thích là OK.
Nhưng, nữ phụ đã tính sai một nước cờ…
[HẾT CHƯƠNG 72]