• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều.



Live stream tiếp tục.



Giang Thuật và Trạm Châu xếp cuối nhóm sáng tác, là đội lên kiểm tra cuối cùng.



Cho nên tới lúc Giang Thuật và Trạm Châu lên sân khấu, thì 7 đội sáng tác trước đó đã kiểm tra xong.



Nhưng tiết mục của bảy nhóm trên.



Chỉ có thể miêu tả bằng mấy chữ “ngàn lời khó tỏ”.



Tệ!



Quả thực tệ hết bút để chê.



Phần trình diễn của nhóm sáng tác năm nay có thể nói là thảm họa.



Chưa cần bàn có hay hay không.



Mà mấy bài hát tự viết này, người ta có nghe lọt nổi không đã là điều khó nói.



Bốn cố vấn hầu như luôn cau mày khi nghe 7 nhóm này biểu diễn.



Còn trên giao diện comment real time của buổi phát sóng trực tiếp.



Tất cả khán giả đều nhất loạt gõ một đống chấm hỏi.



Phòng điều khiển tổng ở hậu trường.



Đạo diễn nhìn số liệu nền trên giao diện live stream, trứng cũng đau nhâm nhẩm.



Ban đầu.



Trước khi đội sáng tác đầu tiên lên biểu diễn, giao diện buổi chiều vẫn hiện có 3-4 triệu khán giả theo dõi live stream.



Nhưng…



Đến khi đội sáng tác thứ 7 biểu diễn xong, số lượng khán giả còn xem live stream chỉ dư lại chưa đến 1 triệu người.



Khán giả đã bị mấy đội tự sáng tác này đuổi cổ.



Đây là một sự cố live stream khá là nghiêm trọng.



Nếu không cứu vãn được lượt xem đã mất này, thì có thể dự kiến được, ông ta nhất định sẽ bị các sếp bên hãng phim Cánh Cụt sạc cho một trận.



Nghĩ vậy, đạo diễn bất giác rụt cổ, sau đó liếc mắt về phía đội sáng tác duy nhất còn chưa biểu diễn là Giang Thuật và Trạm Châu.



“Hai cậu nhất định phải cố gắng đấy nhé!”







Ở l khu vực quay live stream.



Giang Thuật và Trạm Châu đứng trên sân khấu.



Hai bên là các học viên đã biểu diễn xong, trước mặt là bốn vị cố vấn.



Nhìn lên trước, Giang Thuật tình cờ chạm mắt với Tiết Dịch đang mỉm cười nhìn mình.



Giang Thuật vô thức giật giật khóe môi.



“Chào các thầy cô cố vấn, tụi em là… “Đội nước nôi tràn trề” ạ.”



“Em là Giang Thuật!”



“Em là Trạm Châu!”



Lý do Giang Thuật và Trạm Châu đặt tên đội là “Đội nước nôi tràn trề” là vì tên của hai người đều rất nhiều nước.




(Tên của Giang Thuật và Trạm Châu đều liên quan đến nước, Giang là sông, Châu là cồn nước.)



Lê Thiên Vương cầm mic, cười nói, “Bài hát tự viết mà các em mang đến hôm nay là gì?”



Giang Thuật trả lời, ““Tiếu Hồng Trần” ạ!”



Không sai.



Tên bài hát đã được sửa lại.



Nguyên nhân là vì Tiết Dịch cho rằng cái tên “Sấm sét” low quá, nên đã tự quyết định đổi nó thành “Tiếu Hồng Trần”.



“Tiếu Hồng Trần?” Lê Thiên Vương nhướng mày, có vẻ vô cùng hứng thú, “Tôi đã nghe Tiết Dịch nói từ trước là bài hát này của các em rất êm tai. Tôi chờ mong nãy giờ đấy, vậy thì, tiếp theo, xin mời các em biểu diễn.”



Giang Thuật và Trạm Châu gật đầu, sau đấy ánh đèn tối đi, màn biểu diễn bắt đầu.



Trạm Châu:
Cười ngắm thế gian hồng trần, khoác nụ cười lên hóa hiểm nguy,



Giang Thuật:
Hóa hiểm nguy ~~



Trạm Châu:
Tiếng thở than say mùi chuếnh choáng, núi sông nay vẫn đổi dung nhan



Giang Thuật:
Đổi dung nhan ~~







Trạm Châu:
Sấm sét




Ta thấy vận mệnh luân hồi trong giấc mộng,




Ngọn lửa, thanh bảo kiếm trong tay là quá khứ điêu tàn đã qua…




Trạm Châu:
Là ai




Khiến ta không thể quên đi màn đêm trần thế




Giang Thuật:
Chẳng sợ




Chẳng sợ núi cùng sông cạn ta cũng không lùi bước




Trạm Châu:…



Trong bài hát này.



Trạm Châu hát chính.



Còn Giang Thuật hả?



Anh chàng còn chẳng tính là hát phụ luôn ấy.



Chỉ có thể coi như phông nền vớ vẩn thôi.



Hát bè hát đệm, lúc Trạm Châu hụt hơi thì nối vào vài câu, thế là xong chuyện.



Cả bài có hơn 40 câu, ngoài đoạn bè, Giang Thuật chỉ hát tổng cộng 4 câu.



Cực kỳ qua loa quýt luýt.







Có điều…



Tuy Giang Thuật chỉ làm phông nền qua loa thật.



Nhưng Trạm Châu đứng cạnh Giang Thuật thì có thể nói là đã bung lụa hết mình hôm nay.



Tại giao diện live stream.



Sau khi Trạm Châu cất giọng.



Đống chấm hỏi ban đầu chợt biến mất sạch sẽ.



“Oa, tai mị được cứu rồi!”



“Em vốn định bỏ live stream, nhưng lúc giọng hát này cất lên, em lại tung tăng quay về!”



“Hay thiệt, hay thiệt!”



“Ca từ tuyệt đẹp, giai điệu hay ho, hát cũng ngon nghẻ nữa. 7 đội trước hoàn toàn không có cửa với đội này luôn!”



“Khổ vãi loằn, cuối cùng chiều nay cũng nghe được một bài ô kê con dê. Các anh em, nhỏ nước mắt lên màn hình thôi!”



“Khen đi chứ, liệt bàn phím hay gì!”



“Chỉ có mình tui để ý thấy người soạn nhạc cho bài hát này là Tiết Dịch sao.”



“Nốt cao này… Trạm Châu giỏi thật, vô debut giùm!”



Hậu trường.



Đạo diễn có thể nhìn thấy rõ ràng.



Từ lúc Giang Thuật và Trạm Châu cất tiếng hát, số lượng khán giả trong phòng live stream đang không ngừng gia tăng.



1 triệu, 1 triệu rưỡi, 2 triệu…



Cuối cùng dừng lại ở con số 2 triệu 2.



Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm rõ to.



Chắc sẽ không bị cấp trên sạc nữa rồi.







Trên sân khấu.



Ôm niềm tin mãnh liệt, Trạm Châu biểu diễn một màn đơn ca tuyệt vời, thể hiện hoàn hảo ca khúc này, hay hơn bất kỳ lần luyện tập nào trước đó.



Ba phút sau.



Trạm Châu phát huy xuất thần + Giang Thuật qua loa làm nền đã hoàn thành phần biểu diễn của mình.



Trên hàng ghế cố vấn, mắt Lê Thiên Vương tỏa sáng lấp lánh, không nhịn được phải vỗ tay, “Rất tuyệt, thật sự rất tuyệt. Nói thật, bài hát này của các em đã khiến tôi kinh ngạc, nhất là Trạm Châu, em diễn giải bài hát này vô cùng nhuần nhuyễn.”



Trạm Châu khiêm tốn khom lưng, “Đấy ít nhiều cũng là nhờ Giang Thuật viết lời và cố vấn Tiết Dịch phổ nhạc cho chúng em ạ.”



Lê Thiên Vương nhìn về phía Giang Thuật, “Giọng em có vấn đề đúng không?”



Giang Thuật gật đầu, “Dạ, mấy hôm trước em bị cảm, nên khản giọng ạ.”



Lê Thiên Vương cười nói, “Hôm nay tuy phần hát của em có chút tỳ vết, nhưng bị khản tiếng mà còn hát được thế này đã là tốt lắm rồi. Thật ra, phần ca từ do em viết thực sự rất hay.”



Giang Thuật giật giật khóe môi.




Mình viết bừa thôi, sao Tiết Dịch khen rồi Lê Thiên Vương lại còn khen nữa!




Chẳng lẽ mình có tài sáng tác thế cơ à?




Giang Thuật bắt đầu hơi hoài nghi bản thân.



Anh chàng âm thầm cảnh báo chính mình, lần sau nếu không cần thiết thì đừng sáng tác sáng tiếc nữa.



Hệ số bất ổn định quá cao.



“Chúng tôi cần bàn bạc riêng một lát, rồi mới đưa ra thứ hạng cho hai em.”



Bốn vị cố vấn tháo tai nghe ra, bắt đầu thảo luận về thứ hạng của Giang Thuật và Trạm Châu.



Trạm Châu tất nhiên khỏi cần bàn nữa.



Hôm nay cậu đã phát huy quá đỉnh, không cho vào lớp A là không được.



Về phần Giang Thuật.



Bốn người đang bất đồng ý kiến về thứ hạng của Giang Thuật.



“Tôi cho rằng tổng thể màn biểu diễn hôm nay đã hoàn hảo rồi. Tuy phần hát của Giang Thuật có tỳ vết, nhưng tỳ vết không che được ánh ngọc. Hơn nữa, việc đánh giá các đội sáng tác có một phần quan trọng là trình diễn sân khấu, nhưng một phần khác cần tính đến là bản thân ca khúc họ sáng tác. Ca từ mà Giang Thuật viết rất hay, tôi cho rằng cậu ấy xứng đáng được hạng A.” Tiết Dịch rất ưng Giang Thuật, vì thế cho Giang Thuật A luôn.



“Em thừa nhận Giang Thuật rất giỏi, nhưng em cảm thấy cậu ấy còn có chênh lệch với lớp A, nên em cho Giang Thuật hạng B.” Người đang lên tiếng là cố vấn vũ đạo Evi.



“Âu Dương Hàn, cậu thì sao?” Lê Thiên Vương nhìn về phía cố vấn rap Âu Dương Hàn.



“Em cho rằng đây là một màn trình diễn rất hoàn hảo, thiếu ai cũng không được, nên em thấy cả 2 đều đáng được A.” Âu Dương Hàn lựa chọn ủng hộ Giang Thuật.



Trong mắt Âu Dương Hàn, chỉ cần Giang Thuật không rap thì thế nào cũng được.



“Tôi bỏ phiếu trống.” Lê Thiên Vương đưa ra quyết định cuối cùng.



“OK!” Lê Thiên Vương lại đeo tai nghe lên lần nữa, xoay mặt về phía hai người Giang Thuật, “Nhóm cố vấn chúng tôi đã đưa ra kết luận, thứ hạng chúng tôi dành cho hai em là… Hai A! Chúc mừng các em!”



Giang Thuật và Trạm Châu, cùng được vào lớp A.




[HẾT CHƯƠNG 53]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK