Lê Thiên Vương cầm tờ giấy nhắc thoại, đọc tên học viên xếp hạng 4 trong vòng này.
“Hạng 4, lớp A Trương Tử Phàm, chúc mừng!”
Nhờ “Dạ Vũ Bắc”.
Trương Tử Phàm đã nhảy thẳng từ hạng 15 lên hạng 4.
Danh tiếng tăng với tốc độ nhanh không chối nổi.
Nhưng…
Cuối cùng cậu vẫn không vào được top 3.
Mà chỉ có thành viên của top 3.
Mới có thể giành được cơ hội cứu người.
Vẻ hụt hẫng và tự trách không thể che giấu nổi đang lồ lộ trên gương mặt Trương Tử Phàm.
Chưa vào được top 3.
Vậy có nghĩa là, cậu không có tư cách cứu Giang Thuật quay lại.
‘Nếu, nếu trên sân khấu công diễn, mình thể hiện tốt hơn chút nữa, biết đâu lại vào được top 3, có thể cứu anh Giang rồi!’
Cõi lòng Trương Tử Phàm ngập tràn sự tự trách.
Tự trách chính mình chưa làm tốt, tự trách bản thân không cứu được Giang Thuật.
Nhưng còn Giang Thuật.
Hay tin hai cậu Trạm Châu và Trương Tử Phàm, một cậu hạng 5 một cậu hạng 4, Giang Thuật cuối cùng cũng quẳng được gánh lo trong lòng.
Suýt soát thật, đúng là suýt soát vãi.
Chỉ xíu nữa thôi là anh chàng không được loại nữa, phải ở lại nơi này tiếp.
Nếu mà thế thật, chắc Giang Thuật điên mất.
May mà.
Nữ thần số mệnh đã đứng về phía anh chàng.
Tuy vậy…
Giang Thuật vẫn không thể lơ là cảnh giác được.
Tuy Giang Thuật không thân với 3 cậu top 3 lắm, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng 3 người họ sẽ vớt anh chàng về.
…
“Hạng 1, Lý Phong! Hạng 2, Giang Dương! Hạng 3, Tôn Long!
“Chúc mừng ba em đã lọt vào top 3 của vòng này. Đồng thời, các em sẽ có một cơ hội cứu vớt các học viên khác.
“Sau đây, xin mời các em đưa ra quyết định cứu học viên nào!”
Rất nhiều thí sinh bị loại đang ném những ánh mắt chất chứa chờ mong về phía ba người đứng chính giữa quảng trường.
Ba người này…
Chính là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của họ.
Còn Giang Thuật.
Thì lại lảng mắt đi, không muốn chạm mắt với 3 cậu kia.
Hạng 3 Tôn Long bước ra đầu tiên, chọn một ông bạn khá thân với cậu này trong số các học viên đã bị loại.
Lựa chọn này chẳng có gì đáng trách.
Hạng 2 Giang Dương thì chọn một đồng đội cùng công ty.
Lựa chọn này cũng hợp lý.
Lê Thiên Vương ra hiệu cho hạng 1 Lý Phong, “Lý Phong, mời em đưa ra quyết định của mình.”
Lý Phong cười nhẹ, “Lòng em đã quyết rồi ạ.”
Nói xong.
Lý Phong lập tức đi về phía Giang Thuật.
Giang Thuật bỗng cả kinh.
Nhìn Lý Phong cách mình mỗi lúc một gần thêm, Giang Thuật bất giác lùi một bước về sau, sau đó điên cuồng gào thét trong lòng:
Ông, ông đừng có qua đây!!
Bây giờ Giang Thuật như một cô bé, nhỏ yếu, đáng thương, và bất lực.
Lý Phong đi tới trước mặt Giang Thuật, nhưng không dừng bước.
“Giang Thuật, xin lỗi!”
Lý Phong thì thầm một câu như thế bên tai Giang Thuật, rồi đi lướt qua Giang Thuật, dừng lại ở một học viên khác đứng sau anh chàng.
“Học viên mà em chọn cứu là, Chu Khắc!” Lý Phong nói với ống kính máy quay.
Lý Phong không lựa chọn cứu Giang Thuật.
Mà cứu một học viên khác chẳng thân quen gì mấy với cậu ta, thực lực cũng vô cùng bình thường.
Nguyên nhân Lý Phong không cứu Giang Thuật rất đơn giản, đó là vì Lý Phong cảm nhận được sự uy hiếp rất lớn từ Giang Thuật.
Sự uy hiếp này không phải uy hiếp về vị trí debut.
Trong chương trình này, Lý Phong tự nhận mình có debut Center cũng chẳng thành vấn đề.
Nhưng sự uy hiếp của Giang Thuật là sau khi debut kìa.
Phải biết là.
Tài nguyên của một nhóm nhạc chỉ có hạn.
Một nghệ sĩ có tài sáng tác như Giang Thuật có thể nổi tiếng ở bất kỳ đâu.
Một khi Giang Thuật debut, tất nhiên anh chàng sẽ lấy đi kha khá tài nguyên.
Cũng có nghĩa là, tài nguyên trong nhóm của Lý Phong sẽ giảm bớt.
Vì thế.
Lý Phong không cứu Giang Thuật.
Mà để Giang Thuật bị loại thẳng cẳng trong vòng này, xóa bỏ hoàn toàn mối uy hiếp là Giang Thuật.
‘Đành thôi, showbiz tàn khốc thế đấy! Giang Thuật, ông cứ sống trong cái giới này mấy năm là hiểu ấy mà.’
Lý Phong lắc đầu thở dài, ngước mắt về phía Giang Thuật, muốn xem thử Giang Thuật phản ứng thế nào.
Sau đó…
Lý Phong nghệt mặt khi thấy Giang Thuật đang mỉm cười nhìn mình, trông có vẻ vui sướng lắm.
Hai người chạm mắt với nhau.
Giang Thuật ra hiệu bằng khẩu hình với Lý Phong.
Hình như điều anh chàng muốn nói là…
‘Anh em tốt! ‘
Lý Phong: “???”
…
Sau khi chọn xong ba học viên được cứu, buổi ghi hình chương trình tối nay coi như chính thức kết thúc.
24 học viên vào vòng sau.
24 học viên, bao gồm cả Giang Thuật, phải ra về.
Lần này lại loại đi một nửa số thí sinh.
Bầu không khí bi thảm bao phủ khắp doanh trại.
Trong phòng ký túc.
Trương Tử Phàm vừa lau nước mắt, vừa dọn dẹp hành lý cho Giang Thuật.
“Anh Giang, lỗi tại em, em không vào được top 3, không thể cứu anh được.” Trong cả doanh trại, có thể nói Trương Tử Phàm là người buồn nhất khi Giang Thuật phải ra về.
Thế cho nên, Trương Tử Phàm còn chẳng ăn tối nữa.
Giang Thuật liếc nhìn anh quay phim đang khiêng camera ghi hình mình, vỗ thật mạnh lên vai Trương Tử Phàm, bảo, “Tử Phàm, đây không phải lỗi của chú, chú đã làm tốt lắm rồi. Lỗi tại anh, tại anh phát huy không tốt.
“Hầy, anh đã không thể hiện hết mình. Nếu trời cao cho anh cơ hội làm lại, anh nhất định sẽ quý trọng nó tử tế.”
Trước ống kính, giọng điệu của Giang Thuật nhuốm màu hụt hẫng.
Mấy câu thế này.
Nói thế nói nữa cũng chẳng ra kết quả được đâu.
Thằng này đã bị loại chính thức rồi, đằng ấy còn lôi tớ về hồi sinh được chắc?
“Vào nhà vệ sinh với anh đi.”
Giang Thuật kêu Trương Tử Phàm đừng dọn đồ nữa, gọi cậu vào WC, hóa thân thành hình thái cố vấn cuộc đời, dặn dò cậu mấy chuyện.
Nội dung dạy dỗ có thể khái quát trong một câu: Cày cuốc hăng say vào, đừng có nhường!
Chương trình này khá tàn khốc.
Anh em thắm tình chỉ là làm màu thôi, cạnh tranh mới là bản chất của chương trình.
Nếu bạn không tranh đấu…
Không giành không giật Center.
Thì dù bạn có giỏi giang cách mấy, cuối cùng vẫn bị loại thôi.
Leo lên cao nhìn cho xa.
Đến khi bạn đứng đủ cao, thì mới có thể nhìn xa hơn.
…
Hôm sau.
Là ngày Giang Thuật phải rời khỏi đây.
Giang Thuật cũng rất được lòng mọi người trong doanh trại.
Vì thế.
Sẩm tối nay.
Rất nhiều học viên không đến phòng tập tập luyện mà tới ký túc đưa tiễn Giang Thuật.
“Giang Thuật, đây là túi nhộng cuối cùng mà bọn tau mang theo, tặng mi đó!”
“Thêm bình rượu rắn này nữa, còn dư nhiều đấy, mi mang về cả đi!”
Cặp anh em Dưa Hấu nhét những món đặc sản còn thừa vào vali của Giang Thuật.
Sau đấy.
Mười mấy người ngồi trên giường ký túc, trò chuyện tán dóc.
Kể lại từng việc nhỏ nhặt họ từng trải qua trong doanh trại.
Càng nói.
Lại càng thấy buồn thương.
Đến cả người đúng ra phải rất vui vì được về nhà như Giang Thuật cũng hoe mắt vì cuộc trò chuyện buổi chia ly.
Chính vì Giang Thuật không mang theo quá nhiều mục đích vụ lợi khi tham gia chương trình này, nên anh chàng đã trải qua một khoảng thời gian có thể xem như khó quên trong chương trình, cũng kết được mấy ông bồ tèo khá thân.
[HẾT CHƯƠNG 65]