Từ xa là đã thấy nhóm của Pj ngồi tụm lại, cả bọn đang nói gì đó mà nó cũng chả biết... chỉ biết là lâu lâu lại có vài đứa trong đó quay sang nhìn nó với ánh mắt ko - bình - thường.
- Mon, ổn chứ?- nó.
- Dạ, ổn ạ! ^^ - Mon
- Zu, nói nghe cái này!
Pj đột nhiên đứng dậy, kéo Zu ra 1 góc nói chuyện, nhỏ nói với 1 lượng volume khá nhỏ, cứ như sợ người khác nghe thấy ko bằng.
- Biết gì chưa?
Zu ko trả lời nhưng thay vào đó nó nhìn Pj với vẻ mặt ko hiểu. Ko nấn ná lâu, nhỏ kề miệng vào tai Zu thì thầm:
- Jun có vị hôn phu rồi!
Vừa nghe xong, nó chỉ trơ mắt ra nhìn Mon, có vẻ như sợ nó ko kìm được sự mất bình tĩnh mà la lên, Pj đã nahnh tay ra hiệu bằng 1 ngón tay đặt trên miệng.
Cảm giác của nó lúc này là gì??? Chông chênh!!!
" Đôi lúc ngỡ mình đủ lạnh lùng để ko đau nữa nhưng thật chất là đang tổn thương quá nhiều! "
- Thì sao?- nó nhướng một bên mày.
- Tám thế thôi! Đừng nói ai biết nhen!- Pj.
- Why?- hỏi thế thôi, chứ nó đâu rảnh mà nói những chuyện " tầm phào" này với người khác.
- Zu cũng biết là anh jun ko thcih1 bị đem chuyện riêng tư ra soi mói mà! Vả lại... cái này chỉ là Pj vô tình biết được khi Ken nói chuyện điện thoại với Jun thôi! Chỉ có Zu với mấy đứa ngồi đó biết à!- Pj hất mặt nhìn mấy đứa ngồi trên giường.
- Số khác chưa biết?- nó.
- Ukm, thế nên giữ bí mật giùm!Chuyện này mà lộ ra là xong Pj luôn!
- Chỉ thế? - nó.
- Ừ, nghe đâu nhỏ đó đẹp lắm! Jun cũng có chút thiện cảm với nhỏ đó thì phải! Hình như có cá tính lắm nhưng ko phải "dạng" như tụi mình!- Pj.
Nó chợt nhớ tới lời của Jun trước đây. Hắn nói là hắn ko thích loại con gái buông thả hay đại loaị như thế... ( chap 6 page 10). Phải thôi, hắn từng thừa nhận rằng nó ko phải là người hắn cần, cũng ko phải mẫu người hắn thích, bad boy thì có bao giờ coi bad girl là chuẩn? Ngày nào cũng tiếp xúc với những người cùng " loại" với mình đương nhiên là chán rồi! Vị hôn phu của Jun là thiên kim tiểu thư nhà gia giáo mà có được cá tính nổi trội thì chẳng phải rất đặc biệt sao?
Bad boy - Good girl... chẳng phải phim thần tượng nào thuộc motip như thế cũng kết thúc như vậy sao?
- I don"t care!- nó nói rồi phớt qua Pj, quay lại giường Mon ngồi.
Điên thật! Mắc gì nó lại hạ thấp bản thân, so sánh mình với 1 đứa con gái chưa từng chạm mặt chứ? Cũng chả có nguyên nahn6 gì mà phải so sánh hết!
- Anh Jun tới rồi kìa!- đột nhiên Mon reo lên.
Nghe thế, nó ngẩng mặt lên nhỉn, đúng là hắn thật! Nhìn nụ cười nữa miệng trên môi hắn kìa, thường ngày có ko? Hay là vì tìm được 1 nửa rồi nên phô ra cái dáng ngạo mạn và nagng tàng như thế?
- Chị Zu đi đâu ạ?- Mon hỏi khi thấy nó đột ngột đứng dậy.
- Về! Lo nghỉ ngơi đi!- nó.
- Ơ... nhưng... anh Jun...- Mon.
- Tên đó thì liên quan gì?
Nó nheo mày rồi đi thẳng ra cửa, để cả bọn ngồi ở đó ko hiểu gì về thái độ của nó... Mon gật gù ra vẻ hiểu, đúng nhỉ???? liên quan gì mà cô bé lại nói như thế? Ngớ ngẩn thật!
Nó đi ko ngoái lại, lách qua 1 số người tuyệt ko để đụng mặt hắn, nói sao nhỉ??? Chỉ biết là nó thấy khó chịu trong người thôi, cứ bức bối, ko muốn tiếp xúc với ai, nhất là hắn... Ko biết tại sao nó như thế, bản tahn6 nó cũng ko hiểu nhưng điều nó hiểu rõ nhất vào lúc này là đừng ai chạm vào nó cả, để nó yên...
" Steody thinking about this thing called love
~ Vẫn luôn trăn trở về thứ tình yêu này ~
It got me shaken up
~ nó đã thức tỉnh anh ~
( plz tell me there"s a way)
~ xin hãy chỉ cho anh một con đường khác ~
And it got my headjust spinnin round round round round
~ và nó đã khiến đầu óc anh quay cuồng ~
( plz tell me there"s a way)
Don"t wanna take a fall
~ anh ko muốn phải gục ngã ~
It"s best that i break all
~ tốt hơn là nên chấm dứt tất cả ~
]It"s gonna be better for you to move on
~ sẽ tốt hơn nếu để em ra đi ~
And my heart is breaking breaking
~ trái tim anh đang tan vỡ tan vỡ ~
All apart remaking re making
~ cố ghép lại ghép lại những mảnh vỡ ~
How can i recover it all
~ nhưng làm sao anh có thể hồi phục nó như xưa ~
...
And i got nothing, nothing to say
~ và anh chẳng thể, chẳng thể nói gì hơn ~
...
I"ll never find better, better than you
~ anh biết sẽ ko còn ai, ko có thứ gì tốt hơn em nữa ~
...
Best believe that it hurt... deeply thats word
~ anh biết thứ gây ra những tổn thương sâu đậm nhất chính là những lời nói tàn nhẫn ~
...
Tell me goodbye"
Hắn tiến lại phía giường Mon hỏi thăm vài câu, Jun có lầm ko nhỉ, hồi nãy thấy bóng dáng ai như là nó?
Vừa trông thấy hắn, cả bọn đang túm tụm trên giường Mon ko hẹn mà tháo nhau đứng dậy, rời khỏi chỗ đó... điều đó làm hắn có chút khó hiểu, ko lẽ hắn đáng sợ thế sao?
- Ủa, Nan! Sao hôm bữa em lại biết là sân thượng dãy C?- Pj.
- Nhờ cái thẻ nhớ! Vật tôi coi trọng ko phải là điện thoại mà là thẻ nhớ, tôi có gắn con chip định vị để phòng bất trắc... - Nan.
- Nếu thế như lúc đó, Mon ko cho cái thẻ nhớ đó vào túi mình mà vẫn để nguyên trong túi áo khoác em thì giờ sẽ thế nào nhỉ?- Pj bắt đầu tưởng tượng.
- Dẹp đi chị ơi! Bỏ trong túi mà còn thê thảm như thế, nếu để nguyên ở đó chắc giờ ko còn ở đây nói chuyện với nhau kiểu này đâu!- Nan nói rồi chán nản quay đi.