- Tôi chưa có chết đâu! Thế nên đừng nhìn tôi như thế! Đến làm gì?– nhỏ xoay đối lưng lại Ken.
- Hừ, đừng tưởng ai cũng mang cái ý nghĩ đó như cô! Tôi ko xấu xa đến mức đó đâu! Bọn họ nhờ tôi gửi thức ăn và vật dụng cần thiết cho cô!
Nói dối... Ken vào viện xem tình hình của Pj ko ai biết cả, đều là đồ do tên đó tự mang đến!
Rõ ràng là đang miả mai, Pj cắn chặt môi chế ngự nỗi đau đang hoành hành nơi tim vì thứ tình cảm đó và nơi bụng, nếu thế thì đến đây làm gì chứ, muốn thuyết giáo hay xoắn nhau?
- Xong việc thì về đi!
Ken chẳng nói gì, thẳng thừng đứng dậy hướng đến cửa mà bước, lúc chuẩn bị đóng cửa lại, có liếc mắt nhìn lại, Ken cảm thấy dáng nằm của nhỏ ko bình thường chút nào, nằm co lại như con tôm vậy, đã vậy người lại ko ngừng run lên.
- Đau dạ dày tái phát sao?- lời nói có chút khẩn trương.
Ko có tiếng trả lời, chỉ có những tiếng thở gấp như thay cho lời đáp.
Ken vội vàng chạy đi tìm bác sĩ, bác sĩ khám xong nhỏ cũng ổn được đôi chút, Ken và Pj ko nói gì nữa, ở hành lang, Ken có hỏi thăm tình hình của Pj. Bác sĩ bảo sốt cao do ngâm nước quá lâu và để nước thấm vào mình, vì thế dẫn đến cảm nặng. Não Ken bắt đầu hoạt động, nói tếh là nhỏ đã xuống hồ bơi thật, nhưng để làm gì chứ? Tìm nhẫn sao? Chắc ko phải đâu... Ken nhớ lúc nhỏ về nhà trên người vẫn là bộ đồng phục, khoan đã!?! Nó vậy chẳng lẽ nhỏ để đồng phục ướt như thế cho đến lúc về nhà mà ko thay ra sao? Đúng vậy, với người ướt sũng như thế taxi ko chứa... Ken đang nghĩ, có phải nhỏ đã cuốc bộ về nhà với quần áo ướt sũng như thế ko, chính quãng đường về nhà đã khiến quần áo nhỏ được hong khô! Cái đồ ngốc này! Rốt cuộc là đang nghĩ cái gì chứ?
Lúc cả bọn về, Nan bắt chuyện cùng Mon, xem ra cô nhóc thi ok lắm, Nan hỏi sơ qua về chuyện du học, Mon bảo cô bé cũng chưa biết rõ ràng gì cả nhưng tình hình xem ra thì mẹ Mon làm căng lắm! Đó là chuyện ko sớm cũng muộn!
- Đã chuẩn bị hết giấy tờ rồi? – Nan.
- Ừm... còn 1 số thứ, chỉ cần kết thúc kì thi chừng vài tuần là đi rồi! – Mon có vẻ ko vui khi nhắc đến chuyện đó.
- Chuyện cô với Kii... – im lặng 1 lúc Nan mới nói tiếp – thật ra 2 người ko phải quan hệ đó! – Nan dừng lại và quay mặt sang nhìn Mon.
- Ừ... ko phải... – giọng Mon thấp dần.
Rồi 2 người tiếp tục bước, Nan ko nói thêm gì nữa.
- À, Lin có Kii rồi! Cậu đừng buồn nữa... – Mon an ủi.
- Tôi với Lin ko như cậu nghĩ! – Nan bất giác đỏ mặt rồi nở cáu vô lý.
- Ơ...
Nan cứ đưa tay lên vò đầu, trong mấy chốc thì tóc ko còn theo nếp nữa, cứ như 1 ổ quạ vậy! Đột nhiên Nan tuôn ra 1 tràng giải thích, nói cả những vướng mắc mà Mon đã hiểu nhầm, về nụ hôn, về những lần Mon thấy 2 người đó đi chung vói nhau... bla bla...
- Tại sao tôi phải nói những điều ngu ngốc này với cô chứ! – Nan xoay mặt sang chỗ khác.
Mon chợt mỉm cười, một nụ cười tươi vui thật sự, hóa ra là những thứ đó ko như con bé nghĩ, cảm giác với Nan vẫn như vậy thôi, vì giờ đây Nan ko có ý xua đuổi con bé nữa nên Mon cũng ko còn ý định trốn tránh cậu nhóc làm gì, huống hồ nhỏ phải đi du học, nên nhỏ phải tận dụng hết thời gian này để tạo nên những kỉ niệm thật đẹp và đáng quý!
- Cậu có nghĩ cứ cố gắng thì sẽ đạt được thứ mình muốn ko? – Mon bất giác hỏi.
- Maybe! – Nan trả lời sau một hồi suy ngẫm.
Mon cũng chẳng biết mình hỏi thế để làm gì, thời gian ko còn bao nhiêu, cho dù có cố gắng thì ai biết đến sự cố gắng của mình đây?
- If you go, i will miss you...
Câu nói đó như 1 cơn gió nhẹ thoảng qua nơi Mon đang đứng, cơn gió thổi nhẹ qua tim làm thay đổi chu kì đập của nó, có nhịp điệu nhanh hơn, gấp gáp hơn... Mon ko chắc mình nghe đúng, chỉ sợ bản thân bị hoang tưởng nhưng khi quay sang nhìn người con trai kế bên, chỉ thấy cậu nhóc nhìn sang hướng khác với vành tai đỏ bừng...
Môi khẽ cười! Có phải có kết quả rồi ko? Dù là ko rõ ràng?
- Mai thi môn cậu kèm rồi! Vẫn chưa ôn! Giúp tôi ôn, được chứ?
- No problem! ^^
Hah, đây là lần đầu Nan cười với nhỏ thân thiện như thế, cảm thấy tâm tư nhẹ nhõm và bình yên đôi chút!
Bầu trời kéo mây đen giăng mù mịt, nhưng đâu đó nơi phiá cuối chân trời, vẫn còn tàn dư của 1 chút ánh sáng còn le lói.