Trong cuộc sống có nhiều điều tình cờ đến nỗi khiến con người phải ngạc nhiên...
Ngày mưa hôm nay, Zu ko đến nỗi vác hành lí khó nhọc như Pj mà lang thang. Mỗi khi mưa đến, nó lại nhớ đến mẹ của mình. Ngồi trên xe nhìn ra ngoài trời, cái ngày mưa này giống hệt cái ngày mưa mà mẹ nó ra đi, trời đất âm u ko có 1 gợn mây trắng. Chiếc xe dừng lại tại một khu nghĩa trang, do bên ngoài có người trong coi nên nó để thẳng xe ngoài đấy, trời mưa này cứ tưởng ko ai đi viếng mộ chứ, có 1 chiếc Lexus cùng loại khác màu đang nằm đối đầu hẳn với xe nó.
Mang theo dù và một ít hoa quả. Cái ngôi mộ kế mẹ nó hôm nay mới thấy người đến viếng, nó đoán người này là chủ nhân của chiếc Lexus ngoài kia, miệng nó nở nụ cười nhạt khi chợt nghĩ mình lại để ý tới điều nhỏ nhặt đó. Mộ mẹ nó cũng được người đó cúng viếng giùm, điều đó khiến nó ngạc nhiên.
- Thấy bạn mà ko chào?
Một giọng nói khá quen vang lên làm Zu phải chú ý đến, nó ngẩng mặt lên nhìn người đó.
- Cảm ơn vì đã " lo" cho mẹ tôi, Jun!
- Mấy năm rồi mới biết, " người hàng xóm" của mẹ tôi lại là mẹ của kẻ thù, à ko, bạn mình!- hắn nói đểu.
- Bạn! Nếu chuyện của Pj ko xảy ra thì các người cũng ko có cửa làm bạn với tôi đâu!- nó.
- Riêng tôi thì rất vui vì đã mất đi kẻ đối đầu!- hắn mỉm cười ngạo nghễ.
Chuông điện thoại nó vang lên cắt dứt cuộc hội thoại của 2 người. Ra là ông quản gia gọi, nó nhẹ nhàng nhấc máy, nói gì đó rồi mỉm cười nhẹ, nhẹ thôi nhưng rất hút hồn. Hắn cảm thấy hơi lạ với con người này của nó, từ bên trong ra đến bên ngoài, hôm nay nó mặc bồ đồ đen, đó là bộ mà theo hắn là kín nhất từ trước đến giờ, mặt ko hề trang điểm nhưng vẫn rất xinh, mái tóc đen dài xõa xuống tự nhiên tung bay theo làn gió, nhưng điều làm hắn ấn tượng nhất vẫn là nụ cười của nó- rất thực. Nói chuyện điện thoại xong, quay qua thấy hắn đang nhìn mình, nó dần tiến lại gần hắn, hắn cứ mãi lo nghĩ nên cũng ko hề để ý cho đến khi nó đặt 1 tay lên vai hắn, miệng nở 1 nụ cười rất... khinh thường.
- Thích tôi sao?- lời nói rất nhẹ nhưng mang đầy ý khiêu khích.
Nghe nói thế, khóe miệng hắn nhếch lên tạo thành nửa vòng cung hoàn hảo. Nắm lại bàn tay đang đặt trên vai mình đưa lên miệng và mi nhẹ vào đó. 1 hành động đủ làm những đứa con gái phải lung lay. Hắn kéo tay nó lại, giữ trong lòng mình, cuối sát xuống tai nó, phả nhẹ vào đó một làn hơi.
- Xin lỗi! Nhưng... em ko phải mẫu người tôi cần!- lại cười- cười mỉa.
Hắn nói rồi buông nó ra, ko hề lưu luyến, nó đáp lại:
- À, quên, tôi ko phải loại con gái buông thả thì làm sao có sức quyến rũ!
- Thế sao? Tôi cứ nghĩ cô là loại con gái đó! Nếu ko phải thì tôi rất thích đấy! Tối nay nếu thích thì đến nhà tôi! Luôn nghênh đón, đặc biệt là loại con gái như cô!- hắn nói khích.
- Anh.... -nó.
- Suỵt!- chưa để nó nói hết, hắn đã đặt 1 tay lên miệng mình ra hiệu im lặng.
Hắn ra chiều suy tư, nhìn chăm chăm vào nó, từ trên xuống dưới, điều đó khiến nó có phần khó chịu:
- Để xem, dáng rất chuẩn, mắt to, da trắng, mũi cao và... cái miệng rất cuốn hút!- hắn chạm tay vào môi nó.
Cảm nhận được mặt mình nóng hơn thường ngày, nó vội gạt hắn ra, lấy lại dáng vẻ thường ngày.
- Đừng làm mấy trò hạ lưu này ở đây, mẹ tôi sẽ ko thích đâu!- nó nói lạnh.
- Là cô khiêu khích tôi trước! Cô đỏ mặt trông dễ thương lắm!- hắn tiếp tục trêu chọc.
Đúng thật là Jun có khác, hắn ko như Ken, hắn rất ít qua lại với bọn con gái nhưng nếu hắn mà tán thì nhất định sẽ đổ, chỉ cần hắn muốn thì nhất định sẽ được, kể cả Zu cũng ko ngoại lệ đâu, tại hắn chưa muốn thôi! Tuy nhiên, rât ít qua lại ko có nghĩa là ko qua lại, chỉ cần hắn búng tay thì tụi con gái cũng bằng lòng xếp thành cả hàng dài, nhưng vì hắn kén chọn và ko thích lắm bọn " gà mái" đó nên hắn thường xuất hiện một mình chứ ko như Ken!
Có 1 người cầm dù tiến lại gần, thấy hắn, người đó cung kính chào:
- Cậu chủ, bà chủ gọi về!
Hắn ko nói gì, mắt đanh lại thấy rõ, niềm vui thích ban nãy cũng tan biến, bay theo làn gió vừa thoảng qua ko còn 1 chút nào dấu vết. Nó cảm thấy lạ, mẹ hắn đang ở đây thì còn " bà chủ" nào nữa, trừ phi... Nghĩ đến điều đó, khóe môi nó lại nhếch lên. Nhận thấy điều đó, hắn nói:
- Hả dạ lắm à!
- Ko, nhưng thú vị!
Jun ko nói gì nữa, hắn ném cho nó một cái nhìn thật sắc rồi quay lưng đi, trước khi đi, hắn ko quên " cuối đầu" chào mẹ mình. Ra đến cổng, thấy chiếc Lexus đang nằm kiêu hãnh đối đầu lại, miệng hắn thì thầm:
- Tình cờ lắm! Kiêu quá nhóc à! Để coi em đối đầu với tôi được bao lâu???
Chiếc xe dần lăn bánh, mất hút dần trong làn mưa mờ phía trước.