Nhỏ vẫn đang thắc mắc tại sao bản thân lại nằm ở nhà, chẳng phải đã uống rất say và quay cuồng trong vũ điệu của nonstop sao? Vả lại trong bar hôm qua ko có bất kì ai thân thiết hay quan hệ vượt qua mức xã giao, à ko, có Ken và Khánh Hạ đó chứ, nhưng họ chịu đưa nhỏ về sao? Chẳng có lý do gì, chẳng phải cứ cho nhỏ ngủ ở đó là được sao, phòng vốn dĩ ko thiếu mà! Cơ thể lại mệt mỏi và khó chịu như thế, có lẽ nào... Pj hốt hoảng lật chăn ra xem xét lại cơ thể rồi chợt thở phào nhẹ nhõm bộ đồ của ngày hôm qua vẫn còn khoác trên người; nếu lỡ có gì xảy ra chắc nhỏ sẽ đi tự tử mất, thầm tạ ơn trời, Pj tự nhủ sau này có gì cũng phải biết giới hạn mà dừng lại và ko được bê tha như thế, chẳng biết lúc say có làm gì bậy bạ ko nữa! Nghĩ đến đó, Pj chợt rùng mình!
- Chị uống trà gừng đi này!
Mon tiến vào từ phía cửa với ly trà gừng trên tay, phía sau có cả Nan nữa! Dạo này 2 đứa nhóc đi chung với nhau mãi cơ!
Thấy Pj ngồi dậy có chút khó khăn nên Mon chạy lại giúp, nom nhỏ hiện tại còn hơn cả bệnh nhân nữa!
- Sao 2 đứa lại ở đây? – Pj hỏi sau khi nhấp 1 ngụm trà.
- À – Mon thốt lên – Có người nhờ ý mà!
- Ai cơ? – Pj nhíu mày, ai mà tốt vậy.
- - Anh Ken! – Mon nhoẻn miệng cười – Ui!!! – Mon rên khẽ.
- Người ta đã dặn là ko được nói rồi mà! – Nan nói nhỏ, ra là cậu nhóc vừa cốc đầu con bé – A, anh ấy nói hôm qua vào bar có gặp chị, chị quậy um gì gì đó, rồi ảnh thấy chị say quá nên đưa về! Dặn tụi này rảnh thì để mắt đến chị chút!
Pj thở dài, gì chứ, lại như vậy nữa rồi, sao cứ có hành động khó hiểu và mâu thuẫn nhau đến thế! Hôm qua giữa 2 bên đã xảy ra những chuyện như thế, cảm giác nóng bên má lại râm ran trở lại, như thể cái tát chỉ mới xảy ra vài phút trước! Vậy sao lại còn quan tâm đến người như nhỏ làm gì chứ? Có phải đợi cho đến khi Pj ko thể suy nghĩ điều gì ngoài Ken ra thì mới vừa lòng ko?
Anh muốn người con gái này quẩn quanh những suy nghĩ về anh đến bao giờ nữa?
Oh, mà nói vậy thì Khánh Hạ ngoan ngoãn đến mức đồng ý để Ken đưa nhỏ về sao? Còn nữa, quậy um, ý gì chứ? Vẫn là muốn biết bản thân khi say đã làm những gì!
- À, anh Ken nhờ tụi em đưa cái này cho chị!
Pj đặt dấu chấm hỏi to đùng về chiếc đĩa mà Nan đang cầm, đĩa của Ken sao, nó chứa nội dung gì ấy nhỉ? Bản thân ko khỏi liên tưởng đến những tấm hình trước đây Ken đã chụp nhỏ, ko lẽ chiếc đĩa này cũng chứa nội dung uy h.iếp gì sao?
- Cảm ơn em! – Pj nhận chiếc đĩa trên tay Nan rồi nhìn chăm chú vào nó cả 1 lúc.
- Ăn gì ko? Tôi đi mua giúp chị? – Nan ngỏ ý, cậu nhóc nghĩ hẳn Pj đã đói lắm rồi.
- Vậy làm phiền rồi, chị muốn ăn cháo, ra khỏi nhà em cứ đi thẳng, phía góc trái ngã tư có cái tiệm ý!
Đến khi Nan đi khuất Pj mới cất lời:
- Khi nào em đi?
- Em cũng ko biết! Ba mẹ cứ im im mà lên kế hoạch ko à! Mà từ khiNan qua nhà nói chuyện với ba mẹ em thì cách đối xử của họ dành cho em cũng khác đi!
- Nan sao? Lúc nào? – ngạc nhiên tột độ - Mà thay đổi theo chiều hướng tốt hay xấu?
- Qua vào ngày cận cuốii kì thi, bữa đó ở nhà Nan ôn thi hơi lâu, nên về trễ, mấy ngày trước em hay về trễ lắm, bữa đó mẹ cũng ko vui vì đánh bài thua ý, ba về mẹ cũng làm ba 1 trận, ba tức mình quá nên cãi lại, vậy là ‘chiến tranh’ xảy ra, ai cũng tức giận vậy là ngay lúc đó em xuất hiện, giống như là ko có chỗ trút trút hết vào em vậy, ko ai cho em vào nhà hết, cho em chừa cái tật về trễ! Vậy là em vòng lại nhà Nan xin trú 1 đêm, em thuật lại mọi chuyện cho cậu ấy nghe, nghe xong đột nhiên cậu ấy lại tức giận, chở em về nhà, sau đó có 1 cuộc nói chuyện với ba mẹ rất lâu, chẳng biết nói gì, nhưng sau đó trông ba mẹ có vẻ hơi buồn, ko khí im lặng lắm, hình như ba với mẹ định nói với em gì đó nhưng ko nói! Kể từ hôm đó thì mẹ qan tâm em ko còn theo kiểu ‘đáng sợ’ như trước nữa, cũng ít bài bạc hơn, thường xuyên vào bếp! Ba cũng hạn chế ra ngoài! – Mon kể mà nụ cười cũng rộng tới cả mang tai.
Nghe con bé kể mà môi Pj nở nụ cười hài lòng, thằng nhóc đó coi vậy mà biết suy nghĩ và được việc ghê! Chưa bao giờ nghe Nan nói lý nhưng qua sự việc này, khả năng giao tiếp và ứng xử của Nan cũng ko vừa đâu!
Thật ra thì Nan học văn rất khá. Vốn dĩ trong tương lai cậu nhóc muốn làm 1 luật sư, cậu nhóc cãi lý rất hay, khả năng diễn đạt cũng rất khéo, chỉ là chưa bao giờ thể hiện thôi! Có nực cười ko khi 1 sát thủ lại có 1 ước mơ làm luật sư? Nếu Nan là 1 luật sư thì Nan tự hiểu được bản thân mình cũng là 1 người vi phạm luật nhiều đến mức ko biện hộ được ~ Biết luật mà phạm luật thì ko đáng làm luật sư nhỉ? Cơ mà cũng có lần Ken bảo rằng, cứ theo đuổi ước mơ, nếu ko đủ tự tin vào khả năng bản thân khi bước ra xã hội thì gia đình Ken sẽ nhận cậu nhóc làm luật sư riêng đại diện cho phái Ken, chẳng biết tên đó nói thật hay đùa, làm luật sư kiêm cả sát thủ ~ Dù gì thì nhà Ken hoạt động dưới hình thức kinh doanh, cũng ko thừa nếu thuê luật sư mà ~
Chẳng điều gì ngăn cản con người ta tiến tới ước mơ của mình được, miễn là ước mơ đó ko gây hại đến ai thì sẽ được tiếp nhận thôi. Vì Nan chẳng phải thuộc tuyp người hay nói nên chẳng ai biết được Nan có khiếu ăn nói như thế! Cậu nhóc chỉ chia sẻ ước mơ của mình với Jun và Ken, cả 2 người bọn họ cũng có suy nghĩ tại sao cậu nhóc lại thích nghề đó, trong khi trông Nan chẳng có chút tố chất nào!
- Nói vậy là đang quen hm?
- Dạ ko... Mối quan hệ cũng ko rõ ràng, mà theo em như vậy cũng được rồi... Em cũng sắp đi rồi! Cũng còn quá nhỏ để nghĩ xa hơn mà chị, em chỉ mới lớp 10, em nói với cậu ấy, nếu đủ kiên nhẫn thì hãy đợi sau này khi cả 2 lớn hơn 1 chút sẽ tính tiếp! – Mon.
- Not bad! Chị cũng thấy 2 đứa còn quá nhỏ, ở thời điểm hiện tại chỉ cần biết cả 2 đều dành tình cảm cho nhau là được rồi! Cũng chưa chắc đó là tình cảm thật lòng, có khi chỉ là vụn dại, là nhất thời ~ Tốt hơn là cứ để thời gian trả lời thì sẽ rõ! – Pj đồng tình.
Cả 2 nói chuyện được 1 lúc thì Nan về, dù Pj chẳng bị gì cả nhưng cứ được chăm sóc như kiểu bệnh nhân vậy!
Cả Nan và Mon đều cảm thấy trống trải và lạnh lẽo nơi nhà Pj dù là chủ nhân của nó đã cố làm cho nơi này sinh động! Nan cũng ở 1 mình này, nhưng lúc nào nó cũng toát lên vẻ ấm cúng, có lẽ là vì diện tích ngôi nhà nhỏ hơn nhà Pj rất nhiều, cậu nhóc cũng rất hay ở nhà, ít khi nào bỏ nhà đi đâu quá lâu, hoặc là vì Nan đã ở 1 mình quá lâu, lâu đến mức cảm giác trống trải và cô độc cũng hòa dần làm 1 vào cuộc sống!
Việc nhà của nhỏ hôm nay có ‘đôi bạn nhỏ’ kia lo hết, nhỏ chỉ việc nằm ỳ lấy 1 chỗ mà ko nhất thiết phải động tay động chân gì, nhỏ cầm chiếc đĩa lên xem, hết quay mặt trước thì quay mặt sau, mà trong túi đựng đĩa cũng có 1 bức thư có vài nét chữ của Ken nữa.
‘ Xem đĩa rồi tự xem xét lại bản thân! Cô nợ tôi! ‘
Pj bễu môi khi đọc xong dòng chữ kia, gì mà kiểm điểm chứ, chỉ giúp có chút xíu mà thái độ như vậy đó! Pj ko kìm nổi tò mò nữa mà bỏ ngay chiếc đĩa vào laptop trình chiếu. Hẳn là quay bằng điện thoại, hơi mờ nhưng vẫn có thể xem được, hẳn là người cầm máy đứng rất gần với nơi xảy ra vụ việc vì Pj thấy mình hiện lên sau ống kính kia, trông ko đàng hoàng tí nào, vừa nhún nhảy vừa cầm chai rượu tu ừng ực như uống nước lã, đổ ướt hết cả nửa phần áo phía trên. Việc nuốt nước bọt cũng trở nên khó khăn khi thấy bản thân uốn lượn cùng những cây cột ngay trong chính quán bar của mình, âm thanh phát ra thật ồn ào, vậy cũng đủ biết bầu ko khí lúc đó thế nào, ko soi gương cũng đủ biết mặt Pj đã đỏ gay cả lên, mất mặt quá, làm sao còn mặt mũi để nhìn mọi người đây a ~ Nhỏ úp mặt vào gối mà hét to, đáng ghét, sao bản thân lại có những điệu nhảy trông hư hỏng và mời gọi như thế chứ! Ken nói nhỏ nợ Ken quả là ko sai! Xấu hổ chết mất! Nói vậy là Ken cũng tận mắt chứng kiến rồi, Ken sẽ nghĩ nhỏ là loại người nào đây chứ! Nhỏ tắt ngay và luôn, lúc lấy đĩa ra chẳng suy nghĩ đắn đo mà bẻ ngay cái rụp! Hóa ra chân bị bầm 1 mảng to như vậy là do múa cột! Quả thật là khi say nhỏ chẳng kiểm soát được bản thân mà, ko biết bản thân có nói bậy nói bạ gì với Ken ko đây... mà xem ra thái độ Ken như vậy chắc là nhỏ ko nói gì rồi! Ko rõ lý do nhưng vẫn cảm thấy trên giường, chỗ kế bên, có hơi người, rất ấm nữa... có chút quen thuộc, nhưng lại nghĩ do bản tahn6 ảo tưởng quá nhiều nên sinh ra ảo giác!
- Cái đĩa đó ở đâu anh có? – Pj lớn tiếng khi bên kai có người nhấc máy- chủ nhân của số điện thoại đã gọi cho Pj nhưng ko nói gì, sau đó còn bị Pj tuôn 1 tràng vào tai.
- Trên mạng đầy kìa! Chỉ là tôi kiếm 1 cái rõ nhất rồi sent cho cô thôi!
Ken bình thản trả lời, biết ngay nhỏ sẽ có thái độ này mà, đã biết người gửi đĩa là Ken hẳn 2 người kia lại lỡ lời khai Ken ra cho nhỏ biết rồi ~ Giọng nói khàn như thế mà còn gân cổ lên mà cãi lại cũng hay quá ấy chứ, đúng là con nhím mà!
- 1 là anh hack, 2 là anh chặn lại hết cho tôi! Ko được để người trong nhóm biết!
- Chà chà, lớn giọng dữ! Sao tôi phải giúp cô chứ? Chẳng phải máy tính cô cũng rành rọt lắm sao? Đừng quên là cô đang nợ tôi đó!
- Nợ gì chứ? Chẳng qua là anh đưa tôi về thôi mà! – Pj.
- Nói vậy là chưa xem hết đĩa rồi!
Phía đầu dây bên đây, Pj cảm nhận được nụ cười ko bình thường của Ken đang dần hiện lên. Quái, nhỏ bẻ đôi chiếc đĩa rồi, làm sao mà xem được nữa chứ!
- Bẻ đĩa rồi! – giọng nói có chút nhỏ nhẹ.
- Coi tới đâu rồi? – Ken hỏi với vẻ trêu chọc.
- Ko biết! Nhưng tắt lúc đang múa cột!
Sau đó là 1 khoảng im lặng, tiếng lách cách phát ra từ phái đầu dây bên kai là dấu hiệu để nhận biết vẫn còn người cầm máy.
- Check mail đi! – Ken lên tiếng sau 1 lúc im lặng.
Pj nhanh tay bấm vào hòm thư, Ken gửi đến 1 cái clip, nhỏ bấm vào xem, có lẽ đoạn ko liên quan đã được Ken cắt bỏ đi mất phần ko quan trọng rồi, xem cái đoạn ở nhà vệ sinh, Pj đã hiểu vì sao Ken lại nói là Pj nợ tên đó rồi! Nhìn nét mặt Ken lúc đó cứ như là tức giận thật sự vậy? Cảm xú đó là vì có người định xâm hại tới nhỏ sao? Trong lòng lại rối bời lên những cảm xúc ko tên, sao lại có nhiều thứ để suy nghĩ như vậy chứ? Đã quyết định buông tay thì đừng cứ để tâm như vậy làm gì nữa... Yêu thì yêu chứ có đến được với nhau đâu ~ Nếu ko có người can ngăn, hẳn Ken đã đánh tên đó mất mạng rồi. Cả cái cách mà Ken bế nhỏ trên tay nữa, đầy sự nâng niu và trân trọng, hóa ra Ken vẫn luôn yêu nhỏ nhiều như thế ~
Nhưng sẽ được gì ko?