• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Cây héo hắt khi đông giăng đầy trên bao con phố quen
Nhưng hỡi em, anh luôn cần có em.
...
Cau I really,really love ya.
You don"t need to believe, just listen to my heart.
Do not say a word,just come here with me
Lie here with me and sleep tight baby. “
( Khi ngày sau – Tiên Cookie) 
Thấy Ken như thế tim Pj khẽ nhói, chỉ là ánh đèn lu la lu loét trong căn phòng thôi, nhưng chính vì ánh đèn đó hắt vào nên gương mặt Ken nhợt nhạt đi gấp vài phần so với thông thường, cả những nét tiều tụy cũng hiện lên 1 cáh rõ ràng, đúng là Ken đã ốm đi nhiều lắm, có hơn 1 lần Pj tự trách Khánh Hạ vì đã quay trở về làm đảo lộn cuộc sống của Ken, nhưng rồi ngay sau đó đã vội nghĩ lại có phải bản thân đã quá ích kỉ hay ko, rồi tiếp tục bao biện cho chính mình, bảo rằng Khánh Hạ mới sai khi quay trở về với cái âm mưu thâm độc vô cùng, những gì nhỏ đang làm chỉ là để bảo vệ Ken khỏi tổn thương thôi. Nhỏ là 1 con nhím, nó sẽ phóng gai đến những ai làm nó tổn thương hay động chạm vào nó, chỉ có con báo đen tinh ranh như Ken là nhỏ ko phản đòn, ko phải vì ko dám, là vì bản thân ko muốn mà thôi! Đừng nghĩ nhỏ hiền vì lúc nào cũng chịu đựng như thế, ai gây ra thương tổn cho Pj, nhỏ sẽ trả lại gấp 10 lần! Chỉ duy nhất đối với Ken là nhỏ cam chịu bị như thế, thế là những cái agi cứ tự ghim ngược vào sâu da thịt, đau! Đau khắc khoải! Tim và cơ thể chồng chất những vết thương! Là nhỏ tự nguyện! Dù là gì thì cũng chỉ là 1 con nhím, cũng như nhỏ ko thể giúp Ken nhận lấy mọi việc nhưng nhỏ sẽ làm hết mình, phóng gai vào những ai có ý muốn gây tổn hại đến người mà nó muốn bảo vệ. Là bảo vệ mà ko cần con báo đen đó phải hiểu, phải biết! Nhỏ chấp nhận điều đó như 1 lẽ tự nhiên vậy! 
- Khóc sao? – Ken khẽ mở mắt khi cảm nhận được giọt nước nóng ấm chạm vào môi mình, lan sâu vào trong, mặn đắng.
Pj vội lấy tay lau đi nước mắt, đã lâu như thế, cứ tưởng đã ngủ rồi chứ! Cũng hên là bản thân đã ko dại dột mà mang tâm tư ra kể lể, cũng như ko hôn trộm... nếu ko có nước mà độn thổ trốn xuống đất ~
- Ngủ đi! Ko có gì! – nhỏ né tiếng thở dài.
Ken vươn tay chạm nhẹ vào mắt nhỏ, khóe mi vẫn còn vương chút nước...
- Sao lại khóc? – Ken thấp giọng lại – Là tại tôi nữa sao? – câu sau đương nhiên chỉ là suy nghĩ trong tiềm thức.
- Là do tôi ngáp thôi, nước mắt từ đó mà ra chứ tôi ko khóc! – Pj vội chối.
Ken ko đáp, Pj nói dối dở tệ, nếu là thế tại sao phải lúng túng chứ? Rốt cuộc Ken đã làm tổn thương Pj bao nhiêu rồi, trước tình yêu đó cảm thấy bản thân hèn kém quá! Nếu Ken mở lời thì liệu Pj có xem đó là trò đùa mà tránh xa tên đó ko? Hay là sẽ nghĩ Ken là 1 tên giả tạo? Bây giờ mới giác ngộ ra hầu như bất cứ cái gì về Ken cũng dễ dàng khiến nhỏ rơi nước mắt, lẽ nào mọi ấn tượng đều xấu xa và đau khổ đến thế sao? Con báo đã từng sải những bước dài, bỏ mặc con nhím 1 mình cả chặng đường phía sau, từ lần này đến lần khác cứ giẫm đạp lên khiến những chiếc gai dùng để tấn công kẻ thù đó như muốn ghim ngược vào sâu cơ thể! Đến bây giờ con báo lại vòng lại, muốn rút những chiếc gai đó lên nhưng có thể nữa hay ko? Vốn dĩ rút ra rồi vẫn sẽ còn những hố sâu hoắm!
Niềm vui thì dễ quên, còn nỗi buồn thì ko bao giờ! Bạn thường nghĩ tới những điều đau thương mà người ta đã gây ra cho bạn chứ rất ít khi bạn nhớ những khoảnh khắc vui vẻ mà cả 2 cùng có!
Thấy Ken ko có ý tra hỏi Pj nhẹ buông tiếng thở dài, tiếng thở dài trong đêm nghe sao xót xa đến lạ! Pj giả ngơ thế thôi chứ chuyện chiếc cúc áo, chuyện Ken đang nghi ngờ nhỏ, nhỏ đều biết hết, nhưng cứ nhắm mắt cho qua vậy, xem ra Khánh Hạ muốn tống nhỏ đi thật, thôi thì cứ để chị ta diễn trò cho thỏa đi, chính những trò đó của chị ta sẽ tự tố cáo chị ta thôi! Sẽ có ngày nào đó Pj phải rời khỏi căn nhà này, ngày đó ko còn xa nữa, đối với nhỏ chuyện đó lại bình thường đến ko tưởng, hy sinh như thế cũng được, hy sinh có ích mà! Thế nên những ngày cuối cùng này, Pj cho phép bản thân quyến luyến Ken 1 chút, nhưng nếu 1 mai Pj xách va li ra khỏi đây rồi, thì cả 2 chính thức sẽ là người dưng! Vì nhỏ chỉ phải ra đi khi bị Ken đuổi, tính Ken, Pj khá rõ, dù là tên đó xảo trá, gian manh nhưng tên đó lại rất ghét những đứa con gái như thế, và rồi vài ngày nữa đây, nhỏ thực sự sẽ đội lốt đó trước mặt Ken! Mọi việc đặt vào Ken, cũng như đặt cược cả niềm tin và hạnh phúc của mình, nuế Ken tin nhỏ, Ken nhất định sẽ điều tra rõ ràng và giữ nhỏ lại, còn nếu ko tin... thì mọi việc đã quá rõ ràng rồi! Ai nói nhỏ ko sợ? Nếu nói ko sợ thì là nói dối! Chẳng biết là bản thân có đặt cược quá nhiều vào con người đó hay ko? Lo lắm!
- Nếu tôi nói yêu cô thì sao?
Câu hỏi của Ken làm Pj giật mình, câu hỏi rất khẽ, khẽ đến mức chạm vào nơi mềm yếu nhất của con tim! Gần 1 tiếng đồng hồ từ hồi nhỏ biết Ken chưa ngủ, bây giờ lâu như thế chắc hẳn Ken đã ngủ rồi, lại mơ gì rồi này!
- Anh mơ thấy gì mà hỏi vậy hả? Mơ thấy Khánh Hạ hm? 
Ken lại thấy má mình có những giọt nước ấm nóng, những giọt nước nhiều hơn và rơi liên tục, nhỏ cứ ngỡ là Ken mơ, vậy thôi thì cứ cho là vậy đi! Ngốc nghếch như thế, có ai nói mớ với thanh âm như thế ko chứ! Ken cứ vờ như đang ngủ, vả lại nếu bây giờ mở mắt ra thì chỉ gây khó xử ch cả hai thôi.
- Nhưng nếu anh nói yêu tôi... tôi sẽ nhận lời này – Ken nghe được cái cười khẽ mang ngữ điệu hạnh phúc của nhỏ - Nhưng tôi sẽ khiến anh hiểu được những đau đớn mà tôi phải chịu! Công bằng rồi ha!
Rồi sau đó ko gian lại trở về tĩnh lặng, Ken ngủ đi từ lúc nào chẳng biết nhưng qua những điều Pj đã nói, Ken đã tự nhắn với bản thân rằng đau đớn nào cũng phải chịu đựng được dù nó có đau đến cùng cực đi chăng nữa ~
Vì quá ngu ngốc nên đã khiến yêu thương có quá nhiều vết chồng chéo lên nhau!
Vì quá yêu thương nên bản thân trở nên quỵ lụy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK