• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Anh vừa lái xe vừa nhìn cô. Từ lúc bước vào xe tới giờ, cô vẫn luôn im lặng như vậy.

"..." Cô vẫn chung thủy nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng hạt mưa lất phất tạt vào cửa kính. Trầm lặng, lạnh lẽo. Sau tất cả cũng chỉ còn lại hai từ đó. Cô không dám đối mặt với anh. Chỉ sợ mọi thứ chỉ là mơ. Mà nếu là mơ thì cô cũng tình nguyện không tỉnh lại.

"..." Anh cũng bắt đầu im lặng. Trong xe vẫn luôn duy trì không khí quỷ dị như vậy cho đến khi...

"Mặt trời kia dù ở đâu

Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu

Dù là mình xa cách nhau, ánh sáng ấy vẫn là như thế..."

"Alo" Cô nhấc máy.

"Azura, cô không quên là tối nay có buổi thử giọng chứ?" Người đại diện gọi điện cho cô mà xoắn hết cả lên. Cô là trễ nữa tiếng đồng hồ rồi.

"À, chị đợi em một chút" Cô mệt mỏi gác máy.

"Lãnh Phong, tới đây là được rồi. Tôi tự bắt xe về đài truyền hình" Cô nói với anh nhưng vẫn thủy chung quay mặt ra cửa sổ. Mưa nặng hơn rồi.

"Em quên sao?" Anh trầm ngâm một chút rồi nhả ra một câu như vậy. Khuôn mặt băng lãnh giờ đây cũng không che dấu được nội tâm đang gào thét của anh.

"Quên? Tôi có tư cách gì để nhớ?" Cô cười mỉa mai. Đúng vậy, cô có tư cách gì đây?

"Vậy xem ra em quên thật rồi" Anh bẻ tay lái vào lề đường, tháo dây an toàn, nhanh chóng áp sát người về phía cô.

"Anh... Anh định làm gì?" Cô liếc mắt nhìn người nào đó đang nổi thú tính. Cánh tay để trong túi áo bỗng nắm chặt.

"Làm một vài động tác để nhắc cho em nhớ"

Lạch... Cạch

Ngay khi anh vừa định tiến gần lại cô, một khẩu súng ngắn nhanh chóng yên vị trên huyệt thái dương.

"Xem ra anh hoàn toàn không để lời nói của tôi vào trong đầu. Vậy thì hứng chịu hậu quả đi" Cô nghiêm mặt nhìn anh. Giờ thì anh các định rồi, chắc chắn là cô đang hiểu lầm chuyện gì đó....

"Chi, nghe anh nói"

"Tôi không muốn nghe"

"Ngoan, từ từ nghe amh nói. Sau đó em muốn làm gì thì làm"

"Tôi không tin anh dễ thỏa thuận như vậy. Dù sao thì từ đầu đến cuối anh cũng chỉ xem tôi như một trò chơi. Không phải sao?"

"Xem em như trò chơi? Ai nói với em như vậy?" Anh nhíu nhíu mày. Giờ thì cái gì nữa đây?

"Phải thôi!" Cô cười một cách mỉa mai. Chả ai làm mà lại thừa nhận việc đó cả. Ít nhất... là trước mặt đồ chơi của mình.

"Chi, nghe anh nói....."

"Tôi không muốn nghe, cũng không muốn biết" Cô lợi dụng lúc anh không chú ý đã mở được cửa xe, lộn một vòng ra ngoài.

"Tôi không muốn có bất kì quan hệ nào với anh nữa" Rũ đôi lông mi xuống, cô buồn rầu nói với anh. Rõ ràng là rất muốn biết nhưng cô lựa chọn sư im lặng... cô muốn trốn tránh sự thật.

"Em muốn như vậy?"

"Đúng"

"Làm sao đây, nhưng anh không đồng ý. Em vĩnh viễn chỉ có thể làm người của anh, vợ của anh và là mẹ của con anh. Em hoàn toàn có thể lựa chọn một trong ba cái đó. Không có sự lựa chọn nào khác.

Anh quay người với lấy chiếc ô và bật nó ra. Dùng cái dáng đi mà anh cho là quyến rũ với phái nữ nhất bước lại gần cô.

"Ngoan, nghe lời. Theo anh về thôi. Bên quản lí anh nói giúp em rồi" Anh cúi người hôn nhẹ vào trán cô một cái, nở nụ cười chờ cô nắm lấy tay anh.

"Anh vĩnh viễn đều không để tôi trong lòng" Cô cứng miệng cãi lại. Rõ ràng là không hài lòng.

"Vậy em nói anh nghe, tại sao em nghĩ như vậy? Hửm?" Không biết từ lúc nào đã ôm cô vào lòng, môi anh ngậm lấy vành tai cô, khẽ day day một chút đổi lại là từng trận run lẩy bẩy của cô. Hài lòng nhìn thấy phản ứng này, anh mới bắt đầu hỏi.

"Anh chụp hình chung với Lãnh Vy" Cô ấm ức nói.

"Lãnh Vy là chị gái của anh. Em nói xem?" Anh buồn cười nhìn từng hành động của cô. Như thế này có tính là...... ghen không?

"Nhưng rõ ràng Lãnh Vy nhỏ tuổi hơn anh"

"Bà chị đó hơn ba mươi rồi. Cái tuổi này của bà chị đó là ế đấy. Nhìn chồng em đi, còn chưa đến ba mươi nữa, quan trọng là vừa có tiền vừa có quyền, bo đỳ chuẩn không cần chỉnh, lại thủ tiết gần ba mươi năm chờ em. Em nói thử xem chồng của em có đáng quý không? Quý thì nên bảo vệ tốt vào, tốt nhất là không cách nữa bước cho an toàn. Còn chưa quý thì cố gắng làm sao để anh trở nên quý hơn đi. Ví dụ.... làm cha của con em chẳng hạn. Như vậy thì không ai thế được" Anh bế bỗng cô lên đưa vào xe. Cũng chỉ tội cho cô nãy giờ bị dắt đi vòng vòng cũng không biết.

"Anh cũng chỉ là của một mình em thôi nên đừng lo. An tâm làm Lãnh phu nhân để anh cưng chiều là được" Lại hôn nhẹ một cái vào trán cô, anh hài bước về phía ghế lái. Thật ra thì anh muốn hôn môi cô cơ. Nhưng lại không thể làm hỏng cái khung cảnh màu hường này được. Ta nhịn... Ta nhịn... Ta nhịn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK