• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Triệu Mạc Ngôn, cậu có tin tôi không?”

Dương Ánh Nguyệt khuôn mặt trùng xuống, cô nàng bất giác cắn chặt răng, tâm trạng bỗng dưng nặng nề. Cảm giác bất lực tỏa ra ngay cả trong lời nói, hơn thế nữa, thầy cô giáo chả hề tin tưởng cô dù chỉ một chút mặc kệ Dương Ánh Nguyệt giải thích đến khản cả cổ họng, giờ đây cô chỉ biết dựa vào Triệu Mạc Ngôn, chứ với những bạn học trong trường đảm bảo tin ngay vào những lời đang đồn đại vào thời điểm hiện tại.

Chàng trai ngồi bên cạnh nắm lấy tay Dương Ánh Nguyệt, hai vành tai hơi ửng đỏ, cậu trầm mặc mở miệng: “Tôi biết cậu nhất định chẳng dại dột gì sử dụng tài liệu hay gian lận trong phòng thi, Dương Ánh Nguyệt, cứ kể tôi nghe toàn bộ đi.”

Ánh mắt thâm tình dán chặt lên thân thể người con gái.

Triệu Mạc Ngôn hiểu rất rõ ràng Dương Ánh Nguyệt ra sao, ở cạnh đối phương bao nhiêu lâu nay, cũng chính là người dạy kèm cho bạn gái nên thiếu niên hoàn toàn hiểu rõ năng lực Dương Ánh Nguyệt. Những đợt thi thử lần trước cậu ấy đã hoàn toàn chứng minh được bản thân nỗ lực đạt được thành tích tốt, với cả Triệu Mạc Ngôn dạy học cho Dương Ánh Nguyệt thời gian qua giúp cô đủ sức nắm chắc kiến thức rồi, đâu cần ngu ngốc đem tài liệu vào trong lúc thi cử huống chi Dương Ánh Nguyệt rất thông minh, có khả năng về toán học.

Cậu tin chắc rằng người yêu mình trong sạch, và điều Triệu Mạc Ngôn muốn biết nhất là thời điểm đó xảy ra chuyện gì.



Vừa nghe thấy lời lan truyền trong trường, Triệu Mạc Ngôn đã ngay lập tức chạy tới tìm Dương Ánh Nguyệt, bởi vì sợ tâm trạng bạn gái chả được tốt khi trải qua cú sốc.

“Cảm ơn cậu.” Dương Ánh Nguyệt cảm động đến mức trong lòng dâng lên một loạt những cảm xúc kỳ lạ khó lòng miêu tả được, hốc mắt người con gái bỗng chốc đỏ ửng, dựa đầu vào vai Triệu Mạc Ngôn tìm kiếm chút an ủi đến từ bạn trai.

Kỳ thực nói không buồn thì chính là đang nói dối.

Mặc dù bên ngoài Dương Ánh Nguyệt khá mạnh mẽ, cứng cỏi, tuy nhiên, cô mới chỉ là một bạn nhỏ vừa mới bước vào độ tuổi trưởng thành chưa va chạm với cuộc sống ngoài xã hội, khi vừa gặp phải cú sốc lớn rồi người xung quanh chẳng ai tin tưởng, Dương Ánh Nguyệt đương nhiên khó lòng kiềm chế cảm xúc nên mới chạy tới đây ngồi thẫn thờ một mình. May mắn Triệu Mạc Ngôn chưa bao giờ làm người con gái thất vọng, cậu ấy lựa chọn tin Dương Ánh Nguyệt bất chấp xung quanh vang lên biết bao lời dị nghị, bàn tán.

Và khoảnh khắc ấy, cô biết mình yêu đúng người.

Dương Ánh Nguyệt xúc động từ từ kể cho Triệu Mạc Ngôn nghe toàn bộ những gì diễn ra trong phòng thi cho chàng thiếu niên nghe.

Khoanh tay trước ngực, Triệu Mạc Ngôn nhướng mày nghi hoặc, cậu đăm chiêu suy nghĩ. Đảm bảo chắc chắn rằng bên trong đó có kẻ dở trò vì sợ bị phát hiện nên mới ném về phía Dương Ánh Nguyệt tài liệu bản thân đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ tiếc là trong phòng học nhà trường chẳng hề lắp camera, mà mọi tình thế bất lợi thời điểm hiện tại đều nghiêng hết về phía Dương Ánh Nguyệt, muốn chứng minh đối phương trong sạch là khá khó. Tuy nhiên, Triệu Mạc Ngôn chẳng hề muốn chứng kiến bạn gái mình cả ngày chịu oan ức, chịu đựng dị nghị, và nếu chả thể tìm ra người ném tài liệu về cô kia thì rất có khả năng Dương Ánh Nguyệt phải chịu đình chỉ học trong oan ức. Tự nhủ rằng, cậu nhất định tìm ra cách giúp đỡ.

Nhẹ nhàng vỗ lưng Dương Ánh Nguyệt, hít một hơi thật sâu, Triệu Mạc Ngôn mở miệng, thanh âm trầm ấm: “Được rồi, cậu đừng lo, tôi cùng cậu từ từ suy nghĩ cách được chứ? Dù ra sao tôi vẫn luôn đứng về phía cậu.”

Nhìn thấy Dương Ánh Nguyệt buồn bã chán nản, trái tim chàng thiếu niên như bị cứa nát ra, cậu run rẩy ôm lấy vai cô. Triệu Mạc Ngôn ngày thường khá nhút nhát và ngại tiếp xúc, dẫu vậy, người yêu bị bắt nạt, cậu quyết chẳng ngồi yên để cô hứng chịu mọi thứ một mình đơn độc.



“Được.” Dương Ánh Nguyệt cố gắng rặn ra trên khuôn mặt một nụ cười miễn cưỡng, tâm trạng cứng ngắc ngẩng đầu khé huých vai Triệu Mạc Ngôn: “Cậu nữa, dẹp ngay cái khuôn mặt căng thẳng vừa rồi giùm tôi nhá. Bạn học Ngôn Ngôn à, cậu như vậy khiến tôi cảm thấy chẳng quen chút nào.”

Với cô thì những lời vừa thốt ra từ miệng Triệu Mạc Ngôn là quá đủ rồi.

Buồn thật đấy, tuy nhiên cô chẳng thích bạn trai lo lắng cho mình.

Lông mày Triệu Mạc Ngôn bất giác nhíu chặt, cậu quan sát người đang ngồi bên cạnh vài giây, cất giọng: “Cậu đang miễn cưỡng quá rồi đấy, cố không được thì đừng có cố. Tôi chẳng cười cậu đâu mà cứ gồng gánh làm gì. Cứ để cảm xúc thật thể hiện ra ngoài xem nào.”

Chắc chắn thời điểm hiện tại, Dương Ánh Nguyệt cảm thấy khó chịu là sự thật, Triệu Mạc Ngôn rất bực bội, tự trách khi bản thân chẳng làm được bất cứ điều gì giúp đỡ cho cô, và cậu chỉ muốn thay Dương Ánh Nguyệt chịu đựng toàn bộ thôi. Chàng trai chân tay hơi lúng túng, muốn nói gì đó khiến cô gái bên cạnh vui lên, nhưng mà đầu óc Triệu Mạc Ngôn lúc bấy giờ chả nghĩ ngợi được bất kỳ từ gì hết, khuôn mặt nhăn nhó.

Dương Ánh Nguyệt bị dáng vẻ bạn trai chọc cho buồn cười.

“Tôi biết cậu nghĩ cho tôi mà.” Cô nàng tâm trạng đỡ hơn một phần nào đó, khoác tay người yêu: “Yên tâm, tôi ổn mà, chưa đến mức nghĩ ngợi lung tung các thứ đâu. Với cả tôi làm gì để yên việc bản thân bị nghi oan như vậy. Trong mấy ngày này tôi đảm bảo phải tra ra được kẻ đã ném phao về phía tôi là ai.”

Bàn tay Dương Ánh Nguyệt cuộn tròn thành nắm đấm, dáng vẻ đặc biệt quyết tâm. Tính cách cô chính là thế, bản thân đã không làm thì đừng hòng người nào đổ oan cho cô. Cũng sẽ chẳng lấy đâu ra chuyện Dương Ánh Nguyệt ngồi im chịu trận, khó chịu chút thôi, nhưng việc chứng minh bản thân trong sạch thì vẫn phải làm.

Triệu Mạc Ngôn gật đầu, thở phào một hơi, như vậy mới là Dương Ánh Nguyệt mà cậu biết.



Chàng trai hơi ngượng ngùng nhưng vẫn lấy hết can đảm nắm lấy tay đối phương, lên tiếng: “Thế chiều nay chúng ta ra ngoài chơi đâu đó nhé.” Triệu Mạc Ngôn chủ động đề nghị.

“Hả?” Dương Ánh Nguyệt nhất thời bất ngờ trước những lời vừa rồi, cô ngạc nhiên trợn tròn mắt: “Ra ngoài? Tôi tưởng chiều nay cậu thi thử mà. Triệu Mạc Ngôn, tính bỏ thi vì tôi à? Thôi đừng, cậu cứ an tâm làm bài, tôi chịu được mà.”

Người con gái xua xua tay, vội vàng ngăn cản ý định táo bạo vừa rồi. Triệu Mạc Ngôn chủ động rủ rê cô đã là lạ lắm rồi, huống chi trong tình trạng đang diễn ra kỳ thi quan trọng. Dương Ánh Nguyệt chẳng dại dột để bạn trai mình chịu ảnh hưởng.

Triệu Mạc Ngôn nói: “Thật ra kỳ thi này cô giáo từng nói với tôi rằng tôi tham gia cũng được mà không thi cũng chẳng sao. Tôi thi chẳng qua vì cổ vũ cho cậu thôi. Lát nữa tôi nhắn tin báo cô là được. Chúng ta tìm chỗ nào đó rồi cùng nhau nghĩ cách mấy ngày tiếp theo nên làm thế nào để tìm ra chứng cứ giúp cậu.”

Gần như chắc chắn Triệu Mạc Ngôn đã được đại học tuyển thẳng trực tiếp, nên mấy bài thi thử này cậu tham gia cũng bằng thừa, vì Dương Ánh Nguyệt mới tới mà thôi. Nay mục đích chẳng đạt được thì Triệu Mạc Ngôn dừng cũng chẳng vấn đề.

Dương Ánh Nguyệt nhất thời á khẩu, cô thiếu chút nữa quên mất mấy thành tích nặng ký Triệu Mạc Ngôn đạt được, chỉ biết gật gù cảm thán. Cuối cùng, khuyên người bên cạnh chẳng nổi, thế là cả hai cùng thống nhất với nhau địa điểm, đằng nào Dương Ánh Nguyệt với Triệu Mạc Ngôn thời gian vừa rồi vì học hành mà hạn chế hẹn hò riêng, nay đành phải tận dụng cơ hội để bên nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK