• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hả?"

Trên đầu Dương Ánh Nguyệt xuất hiện những dấu hỏi chấm to đùng quay sang nhìn chằm chằm cô bạn thân với gương mặt viết rõ hai từ khó hiểu, hoang mang nhướng mày. Khoanh tay trước ngực, từ lúc bước vào lớp cho tới bây giờ Dương Ánh Nguyệt cứ cảm thấy kỳ kỳ trước những ánh mắt lạ lùng từ những bạn học xung quanh, giờ đây cộng thêm cô bạn thân chơi cùng mấy năm thêm vào dăm ba lời kỳ lạ gì đó nữa.

Cô hiểu được mới là chuyện lạ.

Trương Lạc Vĩ và Dương Ánh Nguyệt rốt cuộc liên quan gì tới nhau à? Sao ai nấy cứ nhắc tới cô thì y như rằng thêm cậu ta ở bên cạnh? Dương Ánh Nguyệt nhíu mày, cô ngẫm nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn chưa tài nào tìm ra lý do, cô thật sự chẳng có ấn tượng với chàng trai kia. Đã thế, vừa nãy đối phương tìm tới cô với cái thái độ cọc cằn như thế càng làm Dương Ánh Nguyệt thêm phần ác cảm với Trương Lạc Vĩ, dường như cậu ta được mệnh danh là nam thần trong lớp thì phải, tuy nhiên, người con gái chưa bao giờ thấy vậy.

Du Chi Nhiên, bạn thân chơi cùng cô gái đang ngồi bên cạnh đột nhiên cười một tiếng, huých tay lên vai Dương Ánh Nguyệt, nửa đùa nửa thật thì thầm bên tai cô nàng: "Giả bộ cái gì chứ? Cậu thích Trương Lạc Vĩ như vậy tự nhiên làm ra vẻ khó chịu làm chi? Hay hôm trước cậu ta chọc giận cậu nên nay cậu quyết tâm bơ đẹp để Trương Lạc Vĩ thấy được tầm quan trọng của bản thân mình? Hóa ra Dương đại tiểu thư cũng dùng đến chiêu lạt mềm buộc chặt nha."

Cô nàng đưa tay che miệng, ưỡn ngực tự hào như thể khẳng định suy đoán mình đưa ra vừa rồi là hoàn toàn chính xác.

Với Du Chi Nhiên mà nói, ở cùng Dương Ánh Nguyệt mấy năm nay, cô đã gần như triệt để thấu hiểu tính cách người đang ngồi bên cạnh mình ra sao rồi. Dương Ánh Nguyệt thích Trương Lạc Vĩ, chính xác là vô cùng thích, thích đến mức sẵn sàng từ bỏ tự tôn của một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc được cha mẹ cưng chiều hạ mình theo đuổi thanh mai trúc mã. Nên hôm nay, khi chứng kiến khoảnh khắc Trương Lạc Vĩ bị bạn thân ngó lơ, Du Chi Nhiên đã ngạc nhiên đến mức há hốc mồm, phải vội vàng đưa tay bịt kín để tránh bạn bè xung quanh cười thẳng vào mặt, những tia ngờ vực hiện ra nơi đáy mắt.

Khoảnh khắc đó, cô đã vô cùng hoang mang.



Tự hỏi rằng Dương Ánh Nguyệt đang tính làm cái gì?

Thậm chí còn chủ động tiếp cận Triệu Mạc Ngôn, con mọt sách trong lớp nữa. Du Chi Nhiên đưa ra suy đoán khả năng Trương Lạc Vĩ lần trước từng nói gì chọc giận Dương Ánh Nguyệt, động vào lòng tự ái nên quyết tránh crush tới cùng, đồng thời quay sang ở với Triệu Mạc Ngôn nhằm chọc Trương Lạc Vĩ tức chơi.

Du Chi Nhiên cứ đinh ninh là như vậy, bởi chả ai tin được Dương Ánh Nguyệt có thể dễ dàng từ bỏ Trương Lạc Vĩ như thế. Cô hoàn toàn chẳng biết tin Dương Ánh Nguyệt bị tai nạn, tuần trước nghỉ cô chỉ lấy lý do bản thân cần giải quyết vài chuyện, giáo viên đồng ý giúp cô nàng giữ bí mật cùng Triệu Mạc Ngôn, nên Du Chi Nhiên hoang mang là điều hoàn toàn dễ hiểu. Để giải đáp thắc mắc nên hiện tại, cô nàng đã phi nhanh như bay qua đây tìm Dương Ánh Nguyệt gặng hỏi.

Triệu Mạc Ngôn phía đằng kia cứ tiếp tục cắm mặt vào sách.

"Cái con nhóc này, mày đang nói vớ vẩn gì thế?" Mặt mũi Dương Ánh Nguyệt nhăn nhó, cô đóng quyển sách đang đặt trước mặt mình lại, từ từ quay đầu sang chống cằm trực tiếp nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Du Chi Nhiên, mày xem nhiều phim thần tượng quá nên bị ảo rồi chứ gì? Tao với Trương Lạc Vĩ trong lời mày nói đâu hề có quan hệ gì, tao rảnh đâu tốn thời gian bỏ ra với một người tao chả quan tâm. Nhắc ít thôi, tao chưa muốn ai đó ghen đâu."

Lời vừa dứt, cô nàng thầm đánh mắt sang bên cạnh.

Triệu Mạc Ngôn bị Dương Ánh Nguyệt ôm lấy tay, hai vành tai bất giác đỏ bừng, mắt dù đang tập trung vào trong sách tuy nhiên tâm trí đã lạc lên tới chín tầng mây rồi.

Mãi chàng trai mới ngượng ngùng nhắc nhở: "Dương Ánh Nguyệt, cậu bớt đụng chạm tôi đi, coi chừng gây ra hiểu lầm không đáng có."

"Hiểu lầm gì chứ? Bạn học à, chúng ta đằng nào chả trở thành một cặp, giờ để họ biết sớm hơn chút thôi, cần gì ngại ngùng đâu." Đồng thời nháy mắt một cái.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||

Ai kia nghẹn lời, toàn thân nóng bừng.

Du Chi Nhiên trực tiếp bị dọa kinh sợ, trán cô nàng nổi ba vạch đen, cặp mắt trừng to chớp chớp liên tục. Cô cảm thấy hình như bản thân vừa gặp ma rồi.

Cô lắp ba lắp bắp rặn thành từng tiếng: "Dương… Dương Ánh Nguyệt… mày thật sự… thật sự nghiêm túc với… với Triệu Mạc Ngôn sao…? Nhưng rõ ràng trước đây là…"



Chưa kịp thốt ra hết lời, Du Chi Nhiên trực tiếp bị Dương Ánh Nguyệt ngắt lời: "Đúng như những gì mày nhìn thấy đó, tao với Triệu Mạc Ngôn đang tìm hiểu lẫn nhau."

Cô nàng mặt dày mở miệng.

Triệu Mạc Ngôn giật mình thon thót, ngắc ngứ quay sang trợn mắt gằn ra mấy chữ: "Dương Ánh Nguyệt, tìm hiểu cái gì mà tìm hiểu, tôi với cậu có quan hệ gì đâu. Đừng suốt ngày nói năng vớ va vớ vẩn, chả hay ho chút nào."

Chàng thiếu niên dường như muốn khóc.

Du Chi Nhiên ngỡ ngàng đầy kinh ngạc, đưa tay đỡ trán, nhất thời chả biết phải nói gì.

Bỏ đi, Trương Lạc Vĩ chẳng hề xứng.

Dẫu vậy, Dương Ánh Nguyệt chú ý tới Triệu Mạc Ngôn khiến cô hơi nghi ngờ.

"Được rồi được rồi. Đừng nói nữa, vào lớp rồi kìa, về chỗ nhanh coi chừng bị phạt." Dương Ánh Nguyệt phẩy tay xua đuổi.

Không gian riêng với Triệu Mạc Ngôn bị phá hết rồi.

Mấy ngày sau, chứng kiến cảnh cô nàng liên tục bám dính lấy Triệu Mạc Ngôn, cả lớp bắt đầu bàn tán về mối quan hệ giữa hai người. Đặc biệt Trương Lạc Vĩ cũng bị bọn họ kéo vào. Dương Ánh Nguyệt nghe thấy nhưng cô hoàn toàn bỏ ngoài tai, chỉ muốn làm thế nào để nhanh chóng tóm được Triệu Mạc Ngôn thôi.

Tuy nhiên, người con gái đúng là cảm thấy thắc mắc về Trương Lạc Vĩ hay được nhắc tới khi đề cập tới cô.

Trước đây Dương Ánh Nguyệt với cậu ta thân lắm à?



Nếu thật sự thân thiết, cô phải có ấn tượng chứ, ký ức cô chỉ thiếu mỗi Trương Lạc Vĩ thôi. Huống chi, theo lời bạn học, dường như thái độ Trương Lạc Vĩ dành cho Dương Ánh Nguyệt chẳng tốt cho lắm, ai nấy đều nói cô không biết tự lượng sức mình, làm những câu hỏi liên tục xuất hiện trong đầu.

Dương Ánh Nguyệt bắt đầu suy đoán, nghe bảo trước đó mình đang theo đuổi Trương Lạc Vĩ, cậu ta ghét cô nên lúc nào cũng mang thái độ gắt gỏng, và chắc đây chính là nguyên nhân Dương Ánh Nguyệt quên mất cái tên Trương Lạc Vĩ này.

Mà tại sao cô thích người này được nhỉ?

Dương Ánh Nguyệt hoang mang.

Thôi kệ.

Dù sao chả phải người quan trọng lắm.

Dương Ánh Nguyệt vô cùng rạch ròi, chỉ cần đối phương ghét mình thì cô nhất định tránh xa Trương Lạc Vĩ ra. Huống chi nghe nói nam thần trong lòng chị em vừa công khai bạn gái, cô chả hơi đâu mà dây vào. Nghĩ cũng lạ, vậy hôm trước Trương Lạc Vĩ tìm Dương Ánh Nguyệt có chuyện gì, hay cậu ta định tự cao tự đại gì đó.

Lắc đầu gạt hết mấy ý nghĩ lung tung trong đầu sang một bên, Dương Ánh Nguyệt khôi phục dáng vẻ thường ngày, cố tình xích tới gần Triệu Mạc Ngôn. Cô nàng cười hì hì, cần chi để ý tới Trương Lạc Vĩ, tập trung vào anh "bạn trai" bên cạnh tốt hơn nhiều. Trong lúc Dương Ánh Nguyệt đang khoái chí thì ai kia khó hiểu nhìn cô chằm chằm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK