Ba người tiếp nhiệm vụ xong, hoàng đế bệ hạ thản nhiên đá hai cô nàng ra khỏi đội ngũ. Thanh Ninh thực khoái trá tỏ vẻ cảm tạ, sau đó một mình rời đi. Nhưng mà cái cô Phấn Đóa Đóa kia trong khoảnh khắc bị đá văng ra khỏi đội ngũ có chút khó chịu, nhất là sau khi bị hoàng đế bệ hạ mê hoặc “quyến rũ” như thế dần nảy sinh ý muốn kề cận quý danh. Bởi vì cô trong lúc nhàn rỗi tra xét trang bị Kiều Lân một hồi, phát hiện binh khí đặc hiệu kia chính là trang bị Quân cơ cấp 99 cao nhất, cô ta lập tức rõ cấp bậc đối phương. Quan trọng là anh ấy từ dáng người đến khuôn mặt nụ cười đều cực kỳ xuất sắc!
“Hỉ ca ca, anh dẫn em cùng đi thăng cấp đi. Em vừa lúc cùng một cấp với bạn của anh, tiện đường làm nhiệm vụ nha.” Phấn Đóa Đóa đề nghị một cách thoải mái, không hề ngại ngùng, mất tự nhiên linh tinh gì đó cũng không phải phong cách của cô.
Đối với loại xưng hô Hỉ ca ca này, hoàng đế bệ hạ khá buồn nôn. Nhưng đối phương hoàn toàn là một người xa lạ, anh cũng không có dục vọng so đo với cô ta. “Cô tìm người khác đi, tôi không có nhiều thời gian như thế.”
Nếu là người bình thường, có thể dễ dàng nghe ra đây là câu cự tuyệt. Nhưng đối với loại người không bình thường, đây hoàn toàn là cơ hội không thể buông tha.
“Lúc anh dẫn cậu ấy thì dẫn thêm em nữa, cũng không tốn thêm thời gian đâu.”
Kiều Lân nhíu mày: “Tôi không quen biết cô.”
Phấn Đóa Đóa lộ ra nụ cười cực kỳ thoải mái: “Anh cứ mang em theo thăng cấp, vậy là quen rồi!”
Tiểu Ngư có thể chất miễn dịch với con gái, cho nên cậu một chút cũng không thấy nụ cười ngọt ngào này dễ xem chút nào, lại càng không kích phát ý muốn bảo hộ của cậu, ngược lại khi nhìn ánh mắt bà cô này cứ liếc tới liếc lui với Kiều Lân, trong lòng cậu hoảng hốt. Không cần đoán cũng hiểu kỹ năng trị liệu lúc nãy là do cô gái này xuất ra, thế nên bây giờ cậu càng không thư thái.
“Tôi còn phải đi chuẩn bị vật phẩm nhiệm vụ cho lão bà trại chủ Liêm Bưu đấy!” Ngụ ý bảo Kiều Lân nhanh nhanh rời đi với mình, đừng đứng đây lải nhải vớ vẩn với bà cô này.
Hoàng đế bệ hạ cười cười gật đầu: “Được, cậu nghĩ chuẩn bị cho ông ta cái gì? Nếu sợ phiền toái, nếu muốn dùng Đông dược thì tôi cho cậu một viên Tục Đoạn (một loại thuốc Đông y) là được.”
Tiểu Ngư lắc đầu: “Phí tiền lắm, chúng ta về phòng bếp ở Đông lâu là ổn rồi, nấu ăn là sở trường của tôi mà.”
Thấy hai người hoàn toàn không để ý đến mình, Phấn Đóa Đóa tuy khó ở trong lòng, nhưng cô ta không ngu ngốc như Dung Yêu kia. Cẩm Lân Đường? Bổn tiểu thư không tin không dụ dỗ được tên nam nhân này! Đường đi phải quanh co, câu dẫn phải xảo diệu, đối với cảm giác hai người con trai cảm tình còn cao hơn cả tình anh em một đẳng cấp ấy, cô không hề cảm thấy đây chính là chướng ngại.
Phấn Đóa Đóa rời đi, tâm tình Tiểu Ngư nhất thời tốt hơn một tí. “Lân, tôi đi hỏi trại chủ Liêm Bưu một vài vấn đề, anh chờ một chút.” Nói xong cậu xoay người, vài bước tới bên cạnh chỗ ngồi Liêm Bưu. “Liêm trại chủ, tôi có thể hỏi ngài vài chuyện không?”
Liêm Bưu trả lời: “Đương nhiên có thể.” Mặc dù không phải NPC trí năng, nhưng cơ chế đối thoại trả lời phổ thông của ông ta vẫn tương đối hoàn thiện. Phải biết, nếu một BOSS là NPC toàn tức trí năng, sợ rằng người làm nhiệm vụ đều đi chết đi thôi.
Tiểu Ngư hỏi: “Tôi muốn hỏi bệnh tình của tôn phu nhân rốt cuộc là bệnh gì?”
Liêm Bưu trả lời: “Cậu rất cẩn thận, người hỏi ta câu này không nhiều. Không dối gì ngươi, nội nhân bị tật ở xương. Đại phu nói là do gió lạnh thấm vào xương, hàn thấp xâm tủy, cho nên cả người mới đau đớn không thôi. Ai…. Mời thêm vài lang trung khác, đều bảo nàng… không còn nhiều thời gian nữa.”
Tiểu Ngư thoáng nhíu mày, sau đó quyết định bản thân nên làm gì .“Được, tôi đi nấu cho tôn phu nhân vài món, có thể có một chút trợ giúp đối bệnh ngài ấy.” Trở lại bên cạnh Kiều lân, lông mày cậu còn chưa giãn ra hết.
Hoàng đế bệ hạ nhịn không được nâng tay ấn ấn mi tâm Tiểu Ngư, cười hỏi: “Quyết định làm cái gì?”
“Uhm, vừa lúc tài liệu có trong túi trữ vật.Đúng rồi, lát nữa tôi đi nấu ăn, anh có cần đi làm chuyện gì khác không?”
Kiều Lân lắc đầu: “Đương nhiên phải đi cùng cậu, tôi không phải có kế bán mình sao.”
Tiểu Ngư sắc mặt không chịu thua kém. “Anh động một chút thì mang thù hả.”
Hoàng đế bệ hạ cười nói: “NO. Trẫm đây là ngôn nhi hữu tín.”
Rời khỏi phòng trại chủ, tiểu quái bên ngoài đã sớm thay mới, một đám lại một đám. Cho nên một đường đánh trở về, Tiểu Ngư lại bào đinh không ít vật phẩm, còn có một đống vừa xám vừa trắng rách nát. Đương nhiên bởi vì hai khối trữ tàng thạch Kiều lân đưa cho, lập tức có hơn 70 ô không gian trữ vật, điều này khiến Tiểu Ngư nhặt đồ càng thêm hăng hái. Hoàng đế bệ hạ đứng xem tâm tình sáng sủa dị thường, anh lại phát hiện thêm một đặc điểm nhỏ xíu của cậu, sao lại có người yêu những đồng tiền vụn vặt đến vậy, thật sự quá đáng yêu đi.
Tiểu Ngư quyết định chế tác món ăn có cái tên hỉ khánh – Long Phượng trình tường. Kỳ thật chính là thịt rắn hầm gà rừng. Phương pháp nấu món ăn này tuy không khó nhưng có tác dụng vô cùng lớn đối với những người phong thấp đau khớp. Món này chẳng những có tác dụng loại bỏ phong thấp, còn có thể bồi bổ ngũ tạng, giúp khí huyết lưu thông. Đối với tật phong thấp đau xương, đầu gối thắt lưng bủn rủn, ngũ tạng hư tổn và khí huyết không đủ rất có hiệu quả trị liệu cao.
Quan trọng nhất là thịt rắn và gà rừng cậu có sẵn. Trong túi trữ vật của Tiểu Ngư còn lại con gà rừng cuối cùng, chưa vặt lông gì cả, nhưng không hề gì, nếu Kiều Lân đồng chí không tính toán đi làm việc riêng, nhiệm vụ vĩ đại như thế tự nhiên sẽ rơi xuống đầu anh. Đương nhiên, hoàng đế bệ hạ cam tâm tình nguyện.
Làm Long Phượng trình tường cần chú ý nhất là xử lý rắn, nhưng đối với thịt rắn đã được bào đinh xử lý sạch sẽ sẵn, nghiễm nhiên không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần lấy ra dùng nước ấm tẩy trừ là được.
Tốc độ hoàng đế bệ hạ giết gà và vặt lông Tiểu Ngư đã chứng kiến qua, cho nên bây giờ nhìn lại cũng không có gì mới mẻ. Cơ mà cậu vẫn không khỏi cảm khái, người này khẳng định đã từng giết gà qua trong hiện thực, nếu không thủ pháp không thể điệu nghệ như thế.
Hầm thịt rắn và gà rừng, ngay từ đầu ngoài hành và gừng thì không cần thêm loại gia vị nào khác, phải hầm ra đầy đủ hương vị và dược tính của hai loại nguyên liệu chính. Chờ hầm kha khá sau, cho thêm muối, bột gà, mỡ gà và tiêu vào là được.
Cho tới khi thịt gà rừng và thịt rắn hòa hợp với nhau đủ một nồi canh, cậu cứ thế đưa cho Liêm Bưu là không có khả năng, cho nên bát canh thứ nhất Tiểu Ngư trình cho Kiều Lân. “Lân, anh nếm thử xem ăn ngon không!”
Hoàng đế bệ hạ tiếp nhận bát, lúc này độ ấm của bát Long Phượng trình tường ở mức thích hợp nhất, đương nhiên cho dù bát canh này đặt trong trò chơi một năm, nhiệt độ vẫn cứ như vậy. Giờ này khắc này, hương vị lan tỏa trong miệng anh không chỉ có vị canh hay vị ngon của thịt, mà còn có một luồng hương vị ngọt ngào khó có thể kiểm soát được. Từ lúc nhìn thấy Tiểu Ngư sinh khí “nho nhỏ”, lúc Phấn Đóa Đóa kia hơi hơi có vẻ muốn dụ dỗ mình thì nỗi ghen tị của Tiểu Ngư không rõ rệt lắm, nhưng dù tự thân nhận thấy hay là nghe nói được, anh đều hạnh phúc tràn trề a! Trong lúc này, anh thật muốn bưng bát, ôm chầm Tiểu Ngư trước mặt Hồng Điệp Tri Thu với bọn Phi Long Tại Thiên cười to lên ba tiếng. Bất quá cần phải bảo trụ nhân cách, cho nên anh nhịn xuống nội tâm không bình tĩnh.
“Hương vị không tồi, mùi vị đậm thơm nồng, không nhạt không ngấy, nhưng mà gia vị hơi ít.”
Bởi vì chỉ lấy muối làm gia vị, cộng thêm hương vị vốn có của hai loại thịt, bình đạm cũng không kỳ quái.Tuy nhiên, mấy món ăn cậu hay làm cho Lân ăn đều rất đậm mùi nha. “Hiệu quả trị liệu của món ăn này không tệ, do tôi sợ người bệnh khẩu vị không tốt, không thích hương vị quá nhạt. Vậy để tôi làm thêm món nữa?”
Hoàng đế bệ hạ cười gắp một khối thịt gà nhét vào miệng, nhai nhai vài cái nuốt xuống, nói: “Không cần, nêm nếm tuy chỉ có một ít, nhưng hương vị cũng đậm đà rồi. Cậu đứa ngốc này có phải quên đây chỉ là nhiệm vụ trong trò chơi hay không ? Dụng tâm tư đến thế mà vẫn còn không được, NPC chắc chết thật rồi.”
Tiểu Ngư cúi đầu xuống: “Tôi biết, nhưng làm thức ăn cho người khác, vô luận thế nào cũng phải dụng tâm làm mới đúng. Bác Phùng từ nhỏ đã dạy tôi, rằng nếu chỉ làm cho bản thân thì không sao, nhưng đối với những người ăn món ăn mình làm, nhất định phải toàn tâm toàn ý.”
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười: “Cho nên tôi đã nếm được chân tâm thật lòng của cậu, mới cảm thấy như vậy đã đủ rồi. Yên tâm, nhiệm vụ này tuyệt đối sẽ qua.”
Kỳ thật cho dù đưa một dĩa cà chua trộn đường trắng cũng sẽ qua đi……
Tiểu Ngư lựa chọn tin tưởng Kiều Lân. “Vậy tôi tin anh, bát này anh uống hết đi, còn thừa lại chín bát có thể gửi bán, ơ, nói mới nhớ, chẳng biết quầy hàng có còn không nữa.”Tiểu Ngư bĩu môi.
Kiều Lân nói: “Có Tiểu Thu ở đấy, việc nhỏ đó không cần lo lắng. Có điều, cậu cứ gửi qua một bát Long Phượng trình tường đi, miễn cho tiểu tử kia mặt mày ghét bỏ nhìn tôi.” Kỳ thật đó là hâm mộ ghen tị hận với mình a! Nội tâm hoàng đế bệ hạ nỉ non như thế.
Trong lúc gửi qua đồ ăn cho Hồng Điệp Tri Thu, hai người tính toán đến việc có nên quay về gửi bán phần thức ăn còn lại hay tiếp tục hoành thành nhiệm vụ. Vốn dĩ, đi đem bảy phần Long Phượng trình tường quay về gửi bán rồi trở lại thì quả thật khá lãng phí hành trình. Hơn nữa, Tiểu Ngư hiện tại muốn nhanh nhanh thăng cấp. Vì ngày mai đã bắt đầu nhiệm vụ Trung thu, có thể cùng Kiều Lân đi phó bản mà không trở thành trói buộc cho những người khác.
Lần thứ hai bước vào doanh trại của trại chủ, tám con tiểu quái tinh anh nhất thời loạt xoạt nhìn về phía hai người bọn họ, cũng may không phải quái chủ động, cho nên hai người hoàn toàn không để ý tới, trực tiếp đến trước mặt Liêm Bưu.
Trong tay Tiểu Ngư cầm một phần thức ăn, nói: “Liêm trại chủ, đây là đồ ăn tôi làm, gọi là Long Phượng trình tường, dùng thịt rắn và gà rừng mà hầm ra. Có thể giải chứng đau nhức, bổ khí dưỡng thân, thường xuyên uống một chút có thể có lợi cho bệnh tình của tôn phu nhân.”
Thanh máu Liêm Bưu lúc này đương nhiên là đầy mãn, nhưng làm một NPC nửa trí năng lại có nhiệm vụ ở trên người, thái độ của ông ta đối Tiểu Ngư không tệ lắm. “Ngươi hỏi bệnh tình phu nhân ta, để cố ý làm một loại thức ăn khư phong giải đau?”
Tiểu Ngư gật đầu: “Làm đồ ăn cho người bệnh, phải biết được loại bệnh của đối phương. Rất nhiều thứ tuy rất mỹ vị, nhưng không nhất định đều tốt cho thân thể. Tôi chỉ muốn có chút trách nhiệm với người ăn thức ăn của tôi mà thôi, với bất kì ai cũng thế.”
Liêm Bưu thực vừa lòng gật đầu: “Được! Dựa theo những lời này của ngươi, Tử Kim Oa ta trả lại.” Nói xong từ phía sau ghế lớn xuất ra một gói đồ đầy bụi bặm.
Một tay bát canh một tay gói đồ, Liêm Bưu lập tức cầm bát canh ra phía sau cánh cửa, hẳn là đưa canh cho vợ của mình uống. Tiểu Ngư cũng không để ý những chuyện khác, mở ra gói đồ liền thấy, bên trong trừ bỏ có một xấp gồm 22 ngân phiếu, quả nhiên có Tử Kim Oa. Có điều, Tử Kim Oa trong tưởng tượng của Tiểu Ngư có chút chênh lệch khá lớn.Vốn nghĩ Tử Kim Oa nha, là thứ đồ ngự ban, ít nhất là một cái nồi thật lớn, bằng không thì cũng bự cỡ cái nồi cơm nhỏ đi? Kết quả chỉ là một đôn chung lớn khoảng một bàn tay. Hình dáng trông rất đẹp, bên ngoài có chạm khắc văn Vân Long, bất quá, nếu không biết nội tình, nhìn kiểu nào cũng không thấy quý giá bao nhiêu.
Hoàn thành nhiệm vụ Liêm Bưu, cấp bậc Tiểu Ngư đã lên tới cấp 26 63%.Việc giết rồi đi đi rồi giết kinh nghiệm rớt ra không ít. Không biết quay về giao nhiệm vụ chỗ sư phụ, có thể thăng một cấp hay không, có điều cũng không quan trọng, ở đây còn có 20 ngân tiền thưởng làm nền tảng đó! !
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Ngư đã bắt đầu có vài dấu hiệu ghen tuông.Thật ra, hài tử đơn thuần chưa từng có kinh nghiệm yêu đương, rất dễ dàng bị công hãm.
Chú thích:
[1] Long Phượng trình tường [龙凤呈祥]:Là một trong những hoa văn cát tường truyền thống của Trung Quốc. Trên bức tranh, long và phượng, mỗi con chiếm một nửa. Long là long đang bay lên trời, há miệng quay đầu về phía phượng, Phượng là phượng đang bay lượn, giương cánh xòe rộng, đưa mắt nhìn long, mang ý nghĩa cát tường, hòa hợp