Bữa lẩu này miệt mài từ mười hai giờ trưa tới bốn giờ rưỡi chiều. Bọn họ ngay cả ăn uống vẫn ở trong trạng thái liều mạng. Hiểu Ngu không thích rượu, nếu không phải vì nó, cha mẹ cậu sẽ không gặp tai nạn. Nhưng cậu cũng không phải không thể uống, bọn Đậu Trình Hưng lâu lâu tìm cậu cùng mở tiệc liên hoan, cậu cũng sẽ uống một hớp rượu. Nhưng, bát rượu gạo hôm nay không ngờ lại khiến Hiểu Ngu thích thú ngoài ý muốn. Mùi rượu ngọt ngào đậm đà khó tả, vị gạo trong rượu vốn không nổi bật lại phá lệ nồng đượm rõ ràng. Chỉ vừa uống một ngụm, Hiểu Ngu đã hoàn toàn bị chinh phục. Nghe nói rượu gạo này là do cha Kiều tự tay ủ, thần tình Hiểu Ngu tràn đầy vẻ sùng bái ngưỡng mộ không thôi, khiến tâm hư vinh của cha Kiều đem rượu tới đây vô cùng thỏa mãn. Sau đó ông cũng hùa theo tụi nhỏ uống hai ba ly rượu, rồi mới quay về trông nom vườn rau của mình.
Cơm no rượu say xong, lúc này mà đi loanh quanh ngắm cảnh hay vào núi chơi là không có khả năng. Hơn nữa, tụi quỷ quái căng bụng muốn chết này tỏ vẻ, cơm chiều hôm nay đã không còn có thể nuốt trôi. Bây giờ điều cần nhất chính là có vận động nào để tiêu hóa được đống thức ăn này hay không, dạng như rống họng ca hát gì đó.
Cái phong cách ăn no nê xong đi hát hò cũ rích tầm thường muôn đời không đổi này khiến Tiểu Ngư cực kỳ khinh thường. Nếu bảo cậu lựa chọn, cậu sẽ vô cùng sẵn lòng ra sau bếp thảo luận với Vương sư phụ nên xào rau như thế nào, hoặc là đi thỉnh giáo cha Kiều phương pháp làm món rượu gạo kia một chút. Bất quá, nguyện vọng của cậu sẽ không được thực hiện. Ông chủ Kiều hôm nay chính là một ông chủ xứng đáng, người nhà ông chủ sao có thể trốn thoát sang chỗ khác. Vì thế Tiểu Ngư bị gây khó dễ, trong gian phòng thuê lầu ba của nhà ăn, cậu cầm micro nghiến răng liên tục: “Là mấy người ép tôi! Đừng có hối hận đấy!”
Bố Tầm phỏng chừng lúc ấy bị em gái “đả kích” liên hồi, lúc này liền liên tiếp biểu hiện phong cách “tráng hán”. “Sợ cái gì! Ông chủ Kiều nhà mày chắc chắn không ghét bỏ mày đâu! Đúng không?”
Kiều Lân lập tức gật đầu: “Tất nhiên. Mấy cậu đừng khi dễ Tiểu Ngư Nhi nhà tôi, em ấy không muốn hát cũng đừng ép em ấy.” Có thể cảm giác được Hiểu Ngu thật lòng chẳng muốn hát hò gì, tuy anh cũng muốn nghe giọng hát người trong lòng một chút, nhưng lúc này anh phải biết mình nên đứng ở trận doanh nào trước đã.
Tiểu Bố Đinh đùa bỡn: “Trời ạ! Kiều đại ca, anh đừng che chở anh Hiểu Ngu như vậy chứ. Anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào bàn tay hung ác của anh trai em, hát sớm một chút thì đỡ lo hơn. Không thì hai anh đồng ca một khúc đi! Là đàn ông thì phải làm chỗ dựa can đảm cho anh Hiểu Ngu!”
Nghe xong, mọi người ồn ào nháo nhào hẳn lên. Ông chủ Kiều thật biết lắng nghe, đứng một bên cầm lấy cái mic khác, đến bên cạnh Hiểu Ngu: “Cưng à, anh cũng là bị ép buộc. Lát nữa nghe được cái gì cũng không được trách anh, ngũ âm anh không đầy đủ.”
Nghe được vài chữ “ngũ âm không đầy đủ” này, Hiểu Ngu lập tức như trông thấy mẹ ruột của mình. Tri âm a!! Ai bảo ngũ âm không đầy đủ không thể có tri âm! Dù sao âm giọng của mình chẳng phải là chuyện mới mẻ gì đối với tụi Đậu Trình Hưng, chỉ cần Lân không cười mình, còn có gì không thể hát chứ! Cuối cùng cậu giương lên ngư đảm, ưỡn ngực ngẩng đầu: “Yên tâm! Tôi cũng không đầy đủ, cho đáng đời mấy người khởi xướng vớ vẩn!”
Trông mọi người cười đùa vui vẻ, Khâu Phong một mình rời khỏi gian phòng thuê, đi tới cửa, tựa vào thành giường, đẩy cửa sổ ra he hé. Bầu trời lúc này đã được phủ đầy ánh trời chiều. Đỏ trắng vàng xanh xảo diệu trộn lẫn cùng một chỗ, ánh nhìn đầu tiên sẽ thấy rất đẹp, ánh nhìn thứ hai sẽ thấy thật thần kì, nhưng nhìn lâu, bầu trời mây trắng đẹp đẽ này cũng sẽ trở nên xấu xí. Thả mắt nhìn khung trời đỏ rực phía đông nam, hắn châm một điếu thuốc lá trong tay, hít một hơi thật sâu. Thời tiết ngày mai có lẽ không tốt lắm.
Tiếng ồn ào và tiếng ca đột nhiên vang lớn rồi im ắng trở lại, tiếng bước chân quen thuộc cộp cộp, Khâu Phong vẫn bần thần nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hỏi: “Chú ra ngoài làm gì? Không ngồi chơi với cục cưng nhà chú nữa à?”
Ông chủ Kiều tìm một vị trí thích hợp đứng bên cửa sổ: “Dạo này thế nào?”
Khâu Phong nghiêng mắt nhìn anh: “Cái gì thế nào?”
Kiều Lân nói thẳng: “Tôi không hỏi cậu đã nói gì với Trình Đại Hổ, nhưng tôi muốn biết câu trả lời của hắn.”
Khâu Phong cười lạnh một tiếng: “Tôi cũng muốn biết.”
Chuyện đã rõ ràng như thế. Khâu Phong thẳng thắn nói ra giới tính của mình, sau đó Trình Đại Hổ chọn cách im lặng không cho câu trả lời nào. Đây là phỏng đoán của Kiều Lân, cũng là kết cục anh không hy vọng nhìn thấy. “Tiểu Ngư rất lo lắng cho cậu, thấy cậu ra ngoài liền cố ý bảo tôi đi ra.”
Khâu Phong nở nụ cười: “Hiểu Ngu rất đơn thuần, mạng cậu thật tốt. Có điều cũng lạ, lúc ấy tôi sầu đời lựa chọn ID nữ, tuy chưa từng lừa gạt ai, nhưng tôi vẫn có nửa phần áy náy chỉ riêng với hắn.”
Kiều Lân nói: “Thật ra không đáng, tôi biết cậu hai năm nay vẫn chưa cởi bỏ được khúc mắc, tình cảm nhiều năm như vậy không phải nói bỏ là bỏ dứt được. Nhưng cậu nên cho bản thân cậu một đường sống đi.”
Khâu Phong nhả khói ra ngoài cửa sổ: “Có cái gì là đáng giá? Cậu không cho rằng tôi vẫn còn nhớ tới gã ta chứ? Tôi đây không rẻ tiền đến vậy. Tình cảm nhiều năm xác thực không thể nói không là không, nhưng vương lại chỉ còn cảm giác chán ghét và ghê tởm. Tôi bây giờ cũng rất tốt, tuy công việc không cố định, nhưng cảm giác tự mình nhận việc cũng không tồi. Lúc trước tôi nghĩ một kết cấu bức vẽ đến nhức đầu, cuối cùng cũng chỉ được trích phần trăm nhận tiền lương. Bây giờ vẽ một bức đều niêm giá rõ ràng, không cần phải suy xét những chuyện khác, không cần phải đảm đương áp lực gì, rất tốt.”
Kiều Lân nhíu mày: “Chuyện công việc tôi không giúp được cậu cũng không hiểu quá nhiều, tôi tin cậu có thể tự mình xử lý ổn thỏa. Nhưng chuyện tình cảm…”
Khâu Phong cắt lời anh: “Chuyện tình cảm tôi không có năng lực biện giải cho bản thân. Tôi hiện tại không phải nhớ về quá khứ bi quan tương lai. Tôi chỉ là không nỡ dốc tình cảm. Con người Trình Đại Hổ không tồi, nhưng hắn không nhất định thích hợp với tôi.”
“Cậu hẳn vẫn thích hắn một chút gì đi? Đến Tiểu Ngư còn nhìn ra.” Kiều Lân nói.
Khâu Phong nở nụ cười: “Sức quan sát của Tiểu Ngư thật giỏi. Yên tâm, tôi không sao, trò chơi này không thể xóa acc, giống như nhân sinh một đời người, cũng không thể nói biến mất là biến mất ngay được. Phải đối mặt với chuyện xảy ra, không có một Trình Đại Hổ cũng không sao cả. Có điều, tôi sau này sẽ nhớ thông báo với mấy tên theo đuổi tôi trong mỗi trò chơi một câu, tôi là đàn ông.”
Kiều Lân cũng cười: “Thằng khỉ nhà chú. Sao, không thì tới Cẩm Lân Đường chúng tôi, vị trí bang chủ rất lớn.”
Khâu Phong nhún vai: “Bang chủ thì dẹp đi, tôi chỉ có hứng thú với Tài chính đại thần. Nói thật, nếu không phải vì Bá Vương Long và Thiên Ngoại Phi Thiên, tôi cũng sẽ không ở Bá Long trang rồi. Bây giờ không rời khỏi cũng không tốt, tối nay lên game tôi lui bang trước, ngày mai cậu thêm tôi vào.”
Hát hò không biết tự lúc nào chuyển thành bài bạc. Đợi đám người này chơi đến tận hứng đã là chín giờ tối hơn. Sờ sờ bụng cũng không cảm thấy đói bao nhiêu, nhưng dường như không ăn chút gì đó thì dạ dày sẽ u oán kêu gào nửa đêm. Vì thế, dưới công phu chuyên tâm của Vương sư phụ, bọn họ thưởng thức món cháo hải sản đầy mỹ vị, sau đó liền tự giác trở về phòng nghỉ ngơi.
Phòng trọ Thủy Khê Loan có ba loại kết cấu. Phòng một người không quá lớn, trừ diện tích buồng vệ sinh đã tầm 10m2, có TV có máy tính có giường hai người, không hề rộng rãi xa hoa như những khách sạn lớn khác. Phòng hai người có hai chiếc giường một người, ngoài việc lớn hơn phòng một người một chút, đồ đạc trong phòng đều không có gì khác nhau. Còn có một loại chính là phòng ba người, là đặc biệt dành cho một nhà ba người ở trọ. Gồm một giường lớn hai người và một giường một người, giữa hai giường có thêm một tấm màn ngăn mỏng. Kiểu phòng này rất thích hợp cho những cặp vợ chồng trẻ tuổi dắt theo con nhỏ.
Ông chủ Kiều không vì quan hệ với Tiểu Ngư liền cho bọn họ mỗi người một phòng đơn, hơn nữa, hôm nay còn có mấy đoàn lữ hành tới đây, anh cũng không có nhiều phòng dư để cho bọn họ ở. Cho nên sắp ba người vàomột phòng dành cho ba người, vừa lúc có thể cho ba nữ một phòng, ba nam một phòng. Khâu Phong vốn đã có phòng riêng của mình tại nông trường, ở ngay tại trong sân cha Kiều mẹ Kiều, mấy vật dụng cần thiết và quần áo để thay đều đủ cả. Vì thế Khâu Phong vào nông trường cũng chẳng khác nào quay về nhà. Về phần Tiểu Ngư, anh ngay từ đầu đã không có ý định cho em ấy ngủ một giường cùng người khác, trên hết, anh vô cùng tin chắc, cái giường cỡ lớn trong phòng ngủ của mình kia, Tiểu Ngư sẽ cực kỳ thích!
Đối với sắp xếp chỗ ngủ, ba vị đồng bào nam rất phối họp, Lý Tử Thanh và Tiểu Bố Đinh cũng không phản đối, chỉ riêng Phùng Tiếu nheo nheo mắt, lướt nhìn Kiều Lân từ trên xuống dưới. Ẩn ý vô cùng rõ ràng, đấy là chú nếu dám ra tay với Hiểu Ngu nhà chúng tôi, chị đây sẽ không để yên đâu.
Tâm tư ông chủ Kiều xác thực không hề thuần khiết gì, nhưng anh cũng không thể nào ăn cơm trước kẻng trước khi Tiểu Ngư còn chưa hoàn toàn xem anh là ông xã được. Gạo nấu không chín là món anh không thích nhất, cho nên cá chưa chín, anh cũng luyến tiếc ăn vào. “Chị yên tâm, tôi không cầm thú đến mức ấy. Vả lại, chị cùng đừng xem Tiểu Ngư như con nít, em ấy đã là đại thanh niên 20 rồi, em ấy tự có suy nghĩ của riêng mình.” Ý tứ chính là Tiểu Ngư nếu thích tôi muốn tôi làm gì, chị cũng không có cơ hội quản a!
Sau đó Hiểu Ngu bị Phùng Tiếu kéo sang một bên, dặn dò cậu nhỏ một hồi. Khi Hiểu Ngu nghe Phùng Tiếu dặn tối nay phải cương quyết bảo vệ trinh tiết của mình liền bạo máu hoa hoa lệ lệ, khuôn mặt kia thật sự đỏ không gì sánh bằng. Cậu không ngừng nói Phùng Tiếu quá nhàm chán, sao có thể phát sinh chuyện đó được, còn bảo đảm với Phùng Tiếu rằng, Lân đối xử với em rất tốt, anh ấy còn đáp ứng chờ câu trả lời một tháng sau nữa kìa. Phùng Tiếu tức đến dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể lạnh mặt nói, chị đây không quan tâm Lân nhà em tốt hay không tốt, em nhớ kỹ đừng để mình chịu thiệt là được, nói nhảm như thế làm gì! Mới xem như chấm dứt cuộc nói chuyện không tác dụng bao nhiêu này.
Theo Kiều Lân ra cửa, sắc trời bên ngoài đã chuyển đen đến dọa người. Thật ra Hiểu Ngu là thật tâm không muốn ở cùng tên vô lại thối này, trừ bỏ tâm lý nền không có chăn nệm tốt, còn là vì câu dặn dò của Phùng Tiếu. Cậu vốn không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ đơn giản nghĩ mình vừa bị ôm vừa bị hôn hai ba cái rồi không được tự nhiên linh tinh. Kết quả đề tài “trinh tiết” bị kéo lên, cậu liền cảm thấy thật bất an. Trong đầu bất giác luân chuyển mấy bộ phim “vàng” đã xem qua không được bao nhiêu. Con tim giật mình bần thần, nhảy loạn “bịch bịch bịch”.
“Đêm vắng gió mờ, tối trăng giết người đây!” Ông chủ Kiều đột ngột tắt đèn pin, trầm giọng nói.
Hiểu Ngu vốn một trán lo lắng rối rắm không yên, đột nhiên nghe một câu như thế, ánh đèn lại biến mất, lập tức theo bản năng nhảy dựng lên, tựa sát vào bên cạnh Kiều Lân. “Gì? Gì? Gì đó?!”
Ông chủ Kiều cười ha hả ôm chầm Tiểu Ngốc Ngư đầy dịu dàng, sau đó trả lời: “Anh nói rất đúng cổ ngữ đi. Tiểu Ngư, có phải Phùng Tiếu nói với em cái gì, em không định ngủ cùng với anh?”
Mặt Hiểu Ngu nhất thời càng đỏ, đương nhiên, tối lửa tắt đèn không ai có thể thấy được. “Chỉ không có nói gì hết á anh đừng có đoán mò. Cũng không được hỏi chỉ!” Hỏi thì nguy rồi, đại tiểu thư đầu tiên sẽ xông tới mắng mình là phản đồ, tiếp đến sẽ bị Tiểu Hỉ Tử cười nhạo!
Kiều Lân nói: “Yên tâm, anh sẽ không hỏi. Cô ấy nghĩ sao anh không quan tâm, anh chỉ quan tâm tới em. Nói thật, quan hệ giữa em với Phùng Tiếu quá tốt khiến anh rất ghen tị.”
Hiểu Ngu bĩu môi: “Tốt là được rồi, bất quá có gì ghen tị chứ. Hai tụi tôi gặp mặt thì cãi lộn. Mới lớn hơn tôi mấy tháng rồi bày đặt xem tôi như thằng nhóc. Thế nhưng thành tích học tập và vận động của tôi thật sự không tốt bằng chỉ, ngoài trừ nấu ăn, tôi dường như chẳng làm cái gì nên hồn. Hơn nữa, sau khi cha mẹ tôi qua đời, bác Phùng trai và bác Phùng gái luôn coi tôi như con ruột, tôi và họ sớm đã thành người một nhà. Bác Phùng trai là sư phụ tôi, tuy không có chính thức bái sư gì, nhưng tay nghề tôi hầu hết đều là do ông dạy.”
Ông chủ Kiều đột nhiên chuyển chuyển con ngươi: “Nói đến đây, anh đột nhiên chợt nhớ, trong tiệm em có cần rau và thịt tươi không?”
Hiểu Ngu lập tức sáng mắt: “Đương nhiên cần!”
Ông chủ Kiều cười: “Hai ngày nữa anh tới nhà em, cùng bác Phùng thảo luận chuyện nhập vật liệu nấu nướng chỗ anh được không?”
Hiểu Ngu tức khắc dùng sức gật đầu: “Được được được! Anh không biết chứ, tôi lúc ấy nhìn đồ ăn đã suy nghĩ vậy rồi. Chẳng là không tiện nói với anh, Lân anh thật sự hiểu ý người khác! Không cần ưu đãi giá cho chúng tôi đâu, bất quá anh cũng không thể bán đắt hơn giá thị trường. Đồ ăn tiệm chúng tôi không quá mắc, lợi nhuận vốn không được bao nhiêu, tuy bác Phùng trai bác Phùng gái nắm trong tay bảy phần kinh doanh, nhưng họ còn phải nhập hàng, tiền lương nhân viên vân vân, cần bỏ ra rất nhiều tiền. Còn nữa, tiệm của tôi đến nông trường anh khá xa, phí vận chuyển mỗi ngày cũng không thể thiếu a. Rốt cuộc có nên hay không đây?”
Kiều Lân nghe Tiểu Ngư bang bang nói một tràng, trong lòng vừa muốn cười vừa thấy ngứa đến hoảng. Bảo bối tốt như vậy, sắp thành của anh rồi, thật không thể chờ được! Cho nên việc đưa đồ ăn mỗi ngày từ nông đến sâu, đây hiện là thủ đoạn quan trọng nhất trong giai đoạn truy thê của ông chủ Kiều. Hơn nữa, chỉ cần anh có thể công phá thủng phòng tuyến ba lớp gia đình nhà họ Phùng, lo gì không thú được bà xã nước chảy thành sông a! Đồ ăn à, sức mệnh các em rất quan trọng đó! “Em đừng lo lắng mấy thứ ấy, vậy đi, lúc em về anh lái xe đưa em đi, thuận tiện mang theo chút đồ ăn rau quả tươi làm lễ vật đưa cho bác Phùng, lại cùng ông bàn bạc một chút. Ông chủ Vu nhà chúng ta đứng chờ lấy tiền là được.”
Bệ hạ dụng tâm cỡ lương khổ cỡ nào chứ! ! ! ! ! Ngay cả đồ ăn cũng không tha!