Nơi Kiều Lân đồng chí ở là tiểu viện một người, không lớn bằng chỗ cha Kiều mẹ Kiều, nhưng trước viện cũng có cái sân nhỏ rộng cỡ hơn 60m2, trái phải hai bên chính là phòng bếp nhỏ và buồng vệ sinh. Nhìn từ bề ngoài thì rất giống nông gia bình thường, nhưng phòng ngủ của ông chủ Kiều lại khác nhau rất lớn. Không có thứ đồ điều hòa nhiệt độ thiết yếu như mỗi nhà ở thành phố, nhưng nhiệt độ trong phòng cũng rất thích hợp. Tiểu Ngư rất ngạc nhiên vòng vo trong phòng hai ba lần, cảm giác không giống tứ hợp viện nhà cậu. Đặc biệt là cửa sổ sau, phía ngoài là một vùng cỏ ươm rập rạm xanh tươi, tuy thời điểm tối mịt có chút dọa người, nhưng cậu có thể mường tượng được phong cảnh tuyệt vời sáng sớm ngày mai.
Hiểu Ngu bội phục nhất chính là tứ phía trong phòng đều là giá sách, ở trên xếp đầy từng chồng từng chồng. Không kịp xem nó là cái gì, nhưng cậu có thể khẳng định, Kiều Lân đích thực rất thích đọc sách. Ngay cả tủ đầu giường cũng được thay bằng một giá sách nhỏ. So với mình thì… Quá chênh lệch a!
“Mình anh một mình cả viện a, tôi còn tưởng anh ở cùng bác trai bác gái cơ.” Hiểu Ngu xoay xoay đủ, lúc này mới ngồi xuống sô pha phòng ngủ, ừm, mềm mềm, đủ rộng đủ dài, mình ngủ ở đây cũng không tồi.
Ông chủ Kiều đưa Tiểu Ngư một ly nước ấm: “Chỗ cha mẹ anh có phòng của Tiểu Khâu, phòng ngủ của cha mẹ Tiểu Khâu, phòng ngủ của anh trai chị dâu anh, chỉ không có của anh. Anh thật đáng thương đi!”
Hiểu Ngu bĩu môi: “Đáng thương gì chứ. Mình anh ở một viện to thế này, quá tốt còn gì!”
Kiều Lân cười, ngồi xuống cạnh Tiểu Ngư: “Một mình buổi tối cô đơn biết bao a, sau này ở với anh được không?”
Hiểu Ngu “bụp” một phát mặt đỏ: “Này, anh đừng có đang nói cái này lại chuyển qua cái khác. Tôi chưa có đồng ý anh đâu.”
Kiều Lân gật đầu: “Anh biết. Anh là nói sau khi em đồng ý anh.”
Hiểu Ngu khinh bỉ liếc mắt nhìn anh: “Nếu tôi không đồng ý?”
Ông chủ Kiều cười:“Anh sẽ theo tới khi em đồng ý mới thôi.” Nói xong nhẹ nhàng ôm eo Tiểu Ngư, cúi đầu ghé cằm lên đầu vai người trong lòng, “Anh là nhất kiến chung tình không giả dối với em, nhưng lâu dài về sau, nghĩ tới việc chia ly lại như cắt da cắt thịt. Tiểu Ngư Nhi, anh có gì không tốt em có thể nói, em muốn yêu cầu anh cái gì anh đều có thể đưa ra. Anh thật tâm muốn cùng em trải qua một đời.”
Tay cầm ly nước của Hiểu Ngu run run hai hồi, hít sâu một hơi, cậu nghĩ bản thân mình phải bình tĩnh. Nếu cùng anh ấy tới đây, chính cậu cũng đã đồng ý anh ấy rồi, còn băn khoăn gì nữa. Thời đi học chưa từng trải qua một mối tình nào, bây giờ có người đối tốt với mình thế này, mình thế nào cũng phải đối xử tốt với người ta như thế a. “Kiều Lân, tôi muốn biết, nhất định phải là tôi sao? Tôi chưa từng yêu ai, Phùng Tiếu và tụi Đậu Trình Hưng đều bảo tôi ngốc nghếch, tôi cũng không biết thế nào mới gọi là yêu, dù sao tôi rất bằng lòng cùng anh một chỗ, những chuyện anh làm… ờ… Tôi cũng không ghét. Anh bảo muốn cùng tôi trải qua một đời, tôi rất vui vẻ, nhưng tôi sợ chúng ta chỉ là nhất thời xúc động. Lỡ như, sau này anh hối hận, hay tôi hối hận thì làm sao bây giờ? Tôi không nghĩ tới chia tay gì gì đó, thất tình dường như rất đau khổ. Một người thân thật thân của mình đột nhiên không còn là của mình, tôi rất sợ cảm giác này.” Nghĩ tới ông nội và cha mẹ đã mất, Hiểu Ngu sợ nhất là phân ly.
Nhẹ nhàng dùng đôi môi cọ lên hai má Hiểu Ngu, nghe đối phương thẳng thắn nói như thế, tâm Kiều Lân chợt ngọt lịm. “Tiểu ngu ngốc, anh là thật sự muốn cùng em vô ưu vô lự cả đời. Có thể bây giờ những thứ anh làm không có gì để cam đoan, nhưng thời gian trôi qua, chúng ta sẽ hiểu được, trước khi em chưa tin tưởng anh, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện Phùng Tiếu dặn em phải đề phòng. Có điều em phải cẩn thận cảm nhận tình yêu của anh, những thứ khác không cần quá để ý, nếu cảm tình của anh không thể khiến em hoàn toàn chấp nhận, đó là anh trao không đủ. Anh sẽ tiếp tục cố gắng. Đừng không tin tưởng bản thân, chính bản thân em không cần làm gì cũng đã tốt rồi.”
Lời tâm tình này, đối Hiểu Ngu chưa từng nghe qua những lời điềm mật của người yêu đã là một loại tồn tại độc nhất. Cảm động hồi lâu, khuôn mặt đỏ bừng của cậu, quay sang khe khẽ ấn một cái hôn lên mặt Kiều Lân. Không thanh âm cũng không ướt át, nhưng đủ làm say lòng người. “Tôi nghe lời anh, cái gì cũng không làm, nhưng tôi sẽ cố gắng cảm nhận.”
Hai người nói chuyện rất ổn thỏa, tâm tình Hiểu Ngu thật ra bình tĩnh không ít. Cậu tin lời Kiều Lân, tuy người này đã đồng ý trước khi mình chấp nhận sẽ không làm… cái ấy, song hôn nhẹ ôm một cái gì gì đó mình không phải không thích là được. Cảm giác này thật mới lạ thật tốt đẹp, tư vị được người nâng trong tay, hoàn toàn khác với niềm thương yêu của cha mẹ và ông nội. Hiểu Ngu cảm thấy cậu dường như có phần nghiện cùng chờ mong. Đương nhiên, suy nghĩ này cậu sẽ không nói cho Kiều Lân biết, bằng không môi và đầu lưỡi của mình sẽ không còn.
Khi Hiểu Ngu bước ra khỏi phòng tắm thì ông chủ Kiều đang nói chuyện với người khác trên máy tính. Cậu thức thời bò lên giường, sau đó lấy mũ giáp từ trong túi du lịch ra.
Kiều Lân thấy Hiểu Ngu liền bước qua lấy khăn mặt khoát trên vai Hiểu Ngu lau tóc cho cậu: “Không lau khô lát nữa làm sao ngủ được. Sao không sấy tóc?”
Hiểu Ngu lắc đầu: “Tôi sấy tóc sẽ bị đau đầu. Không sao, tóc tôi khô rất nhanh, chốc nữa là xong rồi. Chúng ta lên game chút đi? Anh không phải bảo Khâu đại ca muốn lên game rời bang sao? Tôi có chút không yên, muốn lên xem sao?”
Kiều Lân gật đầu: “Được, lau thêm cho khô một chút rồi vào game. Anh đi tắm, có gì thì tạm thoát game bảo anh.” Thật ra anh cũng biết Phó bang chủ lui bang nhất định không phải là vấn đề một hai câu.
Hiểu Ngu vào trò chơi, chuyện đầu tiên chính là xem xét bạn tốt trên mạng. Quả nhiên Hồng Điệp Tri Thu đang onl. Không đợi cậu gửi tin qua liền thấy lịch sự trò chuyện để lại của thật nhiều người. Mở ra lướt nhìn, trái lại làm cậu hoảng sợ, nhanh chóng lựa chọn tạm thoát, chạy đến gõ gõ cửa phòng tắm: “Lân, Lân anh đừng tắm! Trong trò chơi xảy ra chuyện rồi!”
Ông chủ Kiều bên này vừa cởi quần áo ra sạch sẽ, bị gọi một trận như thế, liền quắn một chiếc khăn tắm mở cửa. “Sao vậy?”
Hiểu Ngu hiện tại chẳng có tâm tình gì đi thưởng thức thân hình cường tráng của Tiểu Hỉ Tử nhà mình cả, trong lòng cực kỳ sốt ruột: “Trên kênh thế giới có thật nhiều người đang nói Khâu đại ca là nhân yêu gạt người, còn bảo Trình Đại Hổ bị lừa tiền lừa tình gì đấy. Bang chúng ta đang cãi nhau với bọn người trên thế giới.”
Chuyện này Kiều Lân chưa từng ngờ tới. “Tiểu Khâu đang trong trò chơi?”
Hiểu Ngu gật đầu: “Đang onl!”
Kiều Lân nhanh chóng ra phòng tắm, quay về phòng cầm điện thoại lát. Chốc lát sau, đầu bên kia liền tiếp nhận. Câu đầu tiên của Kiều Lân là: “Cậu thoát game đi!”
Giọng điệu Khâu Phong cực kỳ bình thản: “Sợ cái gì, nói về tôi tôi không thể nhìn?”
Kiều Lân nhíu mày: “Nhìn vui lắm hả? Thoát game!”
Khâu Phong lần này trực tiếp cúp điện thoại. Kiều Lân nhất thời chán nản. “Cái thằng lì lợm!!”
Chuyện tình “Phó bang chủ nữ của bang hội đứng đầu cực mạnh cư nhiên là nhân yêu” có thể nói là đã chấn động toàn bộ thế giới [Sơn Hà]. Đặc biệt là còn thêm “Phó bang chủ cường T của bang hội lớn đứng đầu bị nhân yêu kia lừa tiền lừa tình”, chuyện này càng chấn động hơn.
Hồng Điệp Tri Thu lần nữa quay về trò chơi, ngoài mặt vẫn bình tĩnh như trước. Hắn bây giờ đang đứng trước cửa hàng Thiên Ngoại Phi Tiên tại Lạc Dương, trên tư liệu đã không còn hàng chữ Phó bang chủ Bá Long trang. Việc lui hội không phải bắt đầu từ lúc bị vài người chửi rủa. Trước đó hắn đã nói với Bá Vương Long một câu: “Tôi lui hội. Có chuyện thì M riêng.”
Bá Vương Long biết chuyện Hồng Điệp Tri Thu và Trình Đại Hổ. Thật ra y đã nhắc nhở Trình Đại Hổ vài lần, nhưng đầu óc tên nhóc kia đã mê muội rồi, một lòng đều đặt hết lên trên người Hồng Điệp Tri Thu. Y biết Hồng Điệp Tri Thu chưa từng cho Trình Đại Hổ hy vọng nào, cho nên lần này bọn họ thẳng thắn với nhau, rồi Hồng Điệp Tri Thu lui hội y không khó hiểu. Nhưng y khó hiểu là vì sao lại có người nói Hồng Điệp Tri Thu lừa tiền lừa tình, lúc này ông già y đây cũng bị phiền đến sứt đầu mẻ trán, gặp ai cũng muốn đánh cho một trận phát tiết. Tên “khổ chủ” Trình Đại Hổ lại cố tình không xuất hiện. Này thật đúng là không có cách nào.
Cùng Hồng Điệp Tri Thu ngồi xem kênh thế giới còn có Thiên Ngoại Phi Tiên. Mới vừa rồi nhìn thấy ngôn luận trên kênh thế giới, quả thật làm cô tức chết. Nhưng Hồng Điệp Tri Thu lắc đầu, khiến cô chẳng nói được câu nào. Bởi vì hắn muốn nhìn xem, đám người này rốt cuộc sẽ nói mình thành cái dạng gì.
Thiên Ngoại Phi Tiên là một cô gái cực kỳ có tình nghĩa, tuy cũng là lần đầu biết Hồng Điệp Tri Thu là nam, nhưng cô lại cảm thấy đáng tiếc nhiều hơn, thiếu mất một người chị em khuê mật, nhưng nhiều thêm một người anh em tốt cũng không tồi. Chỉ là không thể thảo luận những đề tài phụ nữ mà thôi. Đương nhiên, cô 120% không tin Hồng Điệp Tri Thu sẽ lừa gạt tình cảm của Trình Đại Hổ, đừng nói chi tới tiền tài. Huống chi, trên thế giới còn có không ít người từng theo đuổi Hồng Điệp Tri Thu thậm chí còn chưa từng gặp mặt chạy lên nói xấu, nói Hồng Điệp Tri Thu cũng lừa gạt tình cảm và trang bị rồi đá của bọn họ vân vân. Cô nhìn thật muốn chửi chết tổ tông họ.
Bên giờ trên thế giới, những người chửi mắng với đám nói xấu kia đều là người của bang Cẩm Lân đường và bang Phi Long. Khâu Phong thật cảm kích những người này, hắn không có cách làm cho bọn họ câm miệng, chỉ có thể nhìn người tham dự mắng người càng lúc càng đông, tâm tình lại càng bình tĩnh. Trò chơi này hắn chơi hay không cũng chẳng sao cả, nhưng điều hắn muốn biết nhất là, ai là người đồn những lời này. Nếu là Trình Đại Hổ, bản thân không còn lời nào để nói, một thằng đàn ông nếu thấy mình bị lừa gạt rồi đi dùng loại thủ đoạn biến thái này, hắn chỉ có thể chửi mình lúc trước mù mắt định cho hắn ta cơ hội. Nhưng nếu là người khác, hắn phải báo thù trước khi rời đi. Nuốt giận không phải phong cách của hắn, huống chi, chính hắn không thẹn với lương tâm.
Khi Kiều Lân và Hiểu Ngu xuất hiện trước tửu lâu Thiên Ngoại Phi Tiên, vẻ mặt hai người đều đầy giận dữ. Hồng Điệp Tri Thu cười: “Hai người tức giận cái gì?”
Tiểu Ngư chưa từng tức như vậy. Tuy chính cậu không làm được gì, nhưng bạn của mình bị nói xấu như thế, quan trọng là con người Hồng Điệp Tri Thu rất tốt, cậu thật sự nhịn không nổi. “Sao có thể không tức giận được! Đám người đó toàn nói hưu nói vượn!”
Hồng Điệp Tri Thu nở nụ cười: “Tiểu ngu ngốc, nói linh tinh cũng không phải nộp thuế, cũng không bị phạt cái gì, họ thích nói thì nói đi. Chúng ta xem như là bệnh tâm thần phát tác vậy.”
Kiều Lân cười lạnh: “Cậu đừng có giả trấn tĩnh trước mặt tôi. Cậu tức thì cứ việc nói thẳng. Các anh em sao có thể để cậu chịu oan uổng được?! Còn giả bộ đứng ở đây! Chị Tiên, chị nhanh gọi Bá Vương Long nhà chị đi!”
Thiên Ngoại Phi Tiên gật đầu. Xuất ra chưởng cơ nói hai câu, rồi nói Kiều Lân: “A Long bảo, người đầu tiên nói ở kênh thế giới là một acc mới vừa max cấp. Không quen ai trong chúng ta, hơn nữa đã logout rồi.”
Kiều Lân căm hận đến đau răng: “Xem ra là có dự mưu. Thằng khốn Trình Đại Hổ này còn chưa xuất hiện?”
Thiên Ngoại Phi Tiên cũng cắn răng: “A Long đã gọi điện hai lần cũng không bắt máy. Nếu chuyện này thật sự là nó làm, bà đây sẽ giết đến nhà nó, đánh đến độ má nhận không ra!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mọi người yên tâm, Trình Đại Hổ sẽ không tra. Có điều, ông chủ Kiều lần này thật sự tức giận!