• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người phải hiểu, di truyền học là một môn học rất chi là huyền diệu!

Do hôm nay là chủ nhật, người rảnh rỗi tới nông trường cũng khá nhiều, cái tên không biết xấu hổ nào đó không thể tiếp tục vô sỉ vô lại vô pháp vô thiên.Trông thấy người lạ xuất hiện, Hiểu Ngu thở phào một hơi. Cậu không phải sợ bị hôn, cậu chỉ sợ trái tim mình chống cự không nổi, cũng sợ bản thân tức đến độ não tụ máu. Việc này không đáng, một chút cũng không!

Lượng sơn tra hái xuống tầm chừng ba bốn cân, tuy không phải trả tiền, nhưng Hiểu Ngu thân là một con người theo trường phái tiết kiệm, đặc biệt là đối với đồ ăn, cậu không thích lãng phí quá mức. Đống sơn tra hơn ba cân này, cậu định bụng mang về làm bánh sơn tra. Thấy Kiều Lân ăn một đống sơn tra không hề cau mày cái nào, cậu nghĩ người này nhất định cũng sẽ rất thích ăn bánh ấy.

Ông chủ Kiều chắc chắn không biết suy nghĩ tiểu bảo bối nhà mình, dù sao toàn bộ hành trình hôm nay anh đều đi cùng, nhất định sẽ phục vụ tận tình từ cùng ăn, cùng chơi, cùng ngủ. Đương nhiên, hạng mục cuối cùng nhiều lắm phải ăn xong cơm chiều mới có thể hoàn thành được.

Phần đất hái trái cây của Thủy Khê Loan phân thành vài khu vực, có nhiều loại cây ăn quả, cộng thêm vườn rau và nhà kính chiếm mảng lớn. Khác với vườn trái cây, rau cải trong nhà kính là dựa theo lượng cân mà thu phí, giá cả gấp đôi giá trên thị trường lẫn trong siêu thị nhưng mọi người đều đồng ý trả tiền. Những loại rau cải bên ngoài tuy nói là xanh biếc mọng nước không thuốc trừ sâu không phân hóa học, thế nhưng cũng chỉ là không có những thứ chính phủ không cho phép mà thôi. Còn rau cải trong Thủy Khê Loan có thể cam đoan rằng chúng nó được gieo trồng theo phương thức nguyên thủy 100%, sản lượng tuy thấp, song giá cả đem lại rất nhiều lợi nhuận. Quan trọng hơn cả, những người tới đây dạo chơi mong muốn quay trở về chốn điền viên, không phải là mua bán đổi chác gì, cũng không quá để ý tới đôi đồng bạc lẻ ấy.Chỉ là ăn được quả chín do chính tay mình trồng vậy, cái có được chính mà tâm tình mà thôi.

Dạo một vòng lớn tham quan những vườn trái cây khác nhau, Hiểu Ngu không khỏi cảm thán cho sự nghiệp của Kiều Lân. Dù đây chỉ là một phần ba diện tích ruộng đất tư nhân nhà bọn họ, hai phần ba còn lại đã ký kết hợp đồng với chính phú, nhưng thế này đã rất không dễ dàng rồi. Nông trường rộng lớn không chỉ mang tới của cải tài sản và cuộc sống sinh hoạt cho người nhà họ Kiều, mà còn mang tới rất nhiều cơ hội làm ăn cho nông dân làng xóm lân cận. Tính ra, buôn bán phát đạt nhất chính là cho thuê những nhà trang trại để du khách dừng chân. Phải biết, khách hàng tới dạo chơi tại Thủy Khê Loan là khá đông, chia đều một tháng phải đón mấy chục đoàn du lịch, nơi nghỉ lại chỉ có hai tòa nhà nhỏ bốn tầng tại trung tâm nông trường, trong đó còn bao gồm cả nhà ở tập thể của các công nhân làm việc tại đây. Cho nên, phòng ở trong những mùa du lịch đặc biệt vô cùng căng thẳng. Những căn nhà nông xung quanh trở thành nơi tốt nhất cho du khách du lịch. Kiều Lân là một con người có cái đầu cực kỳ linh hoạt, anh chẳng những không tỏ thái độ bất mãn đối với hành động của thôn dân, trái lại còn xem xét đi ký kết hợp đồng với bọn họ. Nông trường sẽ đặc biệt hỏi khách hàng có muốn nghỉ ngơi trong trang trại nông gia hay không, nếu có sẽ trực tiếp dẫn du khách tới khu nông gia đó, nông trường không thu tiền, nhưng phí tiêu chuẩn đã được nông trường nhất trí quy định, không cho phép thu phí bậy bạ. Bọn họ cần phải ký tên lên tờ hợp đồng, cam đoan rằng sẽ bảo quản tài sản và an toàn của lữ khách vân vân.

Dĩ nhiên, mấy thứ này cũng không đơn giản giống như các loại giấy tờ công văn. Các loại chuyện gây rối tất nhiên đã từng xảy ra, nhưng lâu dài cũng đã biết nên xử lý như thế nào. Dù sao thì Thủy Khê Loan càng làm càng lớn, những nông hộ phụ cận cũng càng ngày càng giàu, thái độ đối xử với người gia đình Kiều Lân cũng tương đối cung kính kèm theo đố kị. Đây là chuyện thường tình của con người mà.

Vừa nghe Kiều Lân giảng thuật vấn đề kinh doanh nông trường, Hiểu Ngu vô cùng kính nể phương thức hoạt động não bộ của Kiều Lân. Người này thoạt nhìn rất tham tiền, tuyệt đối là một bộ gian thương từ trong ra ngoài. Song anh kiếm tiền rất nắm bắt, cũng không cho phép người khác đi theo thơm lây, điểm này không phải ai cũng có thể làm được. Trong lòng tán thưởng không thôi, cảnh giác vô lại thúi và sự lúng túng bất giác lui xuống.

Khi Hiểu Ngu bước vào căn nhà kính cung cấp tuần hoàn, cả người liền ngập tràn niềm hưng phấn. Phiến rau cải xanh mượt được phân chia thành những vùng nhỏ chủng loại khác nhau trải dài kia nhìn thật chỉnh tề, đẹp mắt vô cùng. Người bình thường trông thấy đều sẽ cảm thấy thích thú với loại rau dưa sạch sẽ, vào trong mắt đầu bếp như cậu tự nhiên lại càng dạt dào tình cảm hơn!

“Lân, có thể hái được không?!” Nhìn cây cải thìa này xem, dùng để hầm sườn lợn và nấu chung thịt viên là ngon nhất! Còn hàng rau diếp bên kia, rửa rửa chút nước rồi trộn với dầu mè tuyệt vời biết chừng nào. Bắp cải đằng ấy thật mượt mà đáng yêu, đem đi hầm cà chua và khoai tây hoặc là chiên dầu chung với ớt đỏ khô và ma tiêu [1], một phút đồng hồ sau là được hưởng thụ tư vị không thể giải thích rồi. Tóm lại trong mắt Hiểu Ngu, mấy loại rau cải trải dọc hơn nửa mẫu đất này so với cái tên Tiểu Hỉ Tử đứng đằng sau hở một chút lại rờ rẫm eo mình thì quý hiếm hơn nhiều! Cậu cũng nhịn không được muốn hái rau về làm!

[1] Ma tiêu: hạt tiêu đặc sản của khu Quý Châu, tỉnh Tứ Xuyên

Kiều Lân lúc này mới vỡ lẽ ra, Tiểu Ngư nhà mình sau này nếu cùng anh ở trong nông trường, địa vị của mình dưới cảm nhận của vợ nhất định chẳng cao hơn đám rau cải trắng này bao nhiêu. Không được rồi. Ông chủ Kiều đột nhiên có loại cảm giác không khác gì “ở rể”. “Vườn nhà chúng ta đương nhiên có thể hái, muốn hái cái nào, anh lấy cho em.”

Hiểu Ngu vội vàng xua tay: “Tôi tự lấy! Nói cho anh biết, tôi đời này còn chưa bao giờ tự tay hái rau đâu! Không được cản tôi đó!”

Kiều Lân nở nụ cười. Nhìn Tiểu Ngư gấp rút ngồi xổm xuống bắt đầu “đào” rau, anh triệt để đánh nát ý niệm giúp đỡ vợ nhỏ trong đầu. Ngẫm một hồi, anh ngồi xổm xuống trò chuyện với Tiểu Ngư: “Bà xã, hái rau rồi, trưa nay rủ bọn họ cùng đi ăn lẩu đi. Hôm trước vừa làm thịt hai con heo, chắc cũng đủ cho mọi người. Lát nữa anh tự tay nhúng lẩu, cho em nếm thử tay nghề của ông xã tốt hay không tốt?”

Nghe thấy xưng hô đầu tiên Hiểu Ngu liền hung hăng “phỉ nhổ” một hơi, bất quá bị kêu nhiều lần cũng coi như đây là dế kêu veve. Mà cái xưng hô cuối cùng vừa ra khỏi miệng, anh liền vô ý ịn mông lên một ụ đất, lỡ chân đè lên một cây rau diếp, khiến Hiểu Ngu tìm ra được lý do: “Anh làm cái gì đó! Không biết xấu hổ cũng không được tàn phá thành quả lao động chứ! Anh nếu nói…. như thế lần nữa, tôi sẽ tức giận đấy!” Cái cách gọi kia thật nói không nên lời a… Da mặt mỏng quả nhiên chẳng có ưu việt gì sất!

Ông chủ Kiều lập tức bị vẻ mặt Hiểu Ngu làm vui vẻ: “Được, chờ một tháng kỳ hạn tới, anh lại gọi như thế là được chứ gì. Vậy em có muốn thưởng thức tay nghề của anh không? Nói cho em biết, phí tức ông chủ Kiều tự tay xuất tràng làm lẩu cao lắm đó!”

Hiểu Ngu bĩu môi: “Làm như hay lắm. Anh tưởng tôi không biết? Tôi năm tám tuổi đã có thể tự mình phụ trách lẩu cho cả nhà rồi!”

Kiều Lân gật đầu: “Ừm. Anh tin. Có điều trong trò chơi ngày nào cũng ăn đồ ăn em làm, anh cũng muốn để em nếm thử tay nghề của anh. Sau này chúng ta sống…”

“Họ Kiều kia! ! !” Hiểu Ngu cảm thấy nếu mình không quát lớn cắt đứt người này một chút, lại không biết anh ta lại nói tới mức nào đâu!

Kiều Lân nhe răng: “Được được được, anh không nói. Anh hái rau, hái rau!”

Món lẩu ở nông trường đương nhiên phải chọn những nguyên liệu nấu ăn vô cùng tươi mới. Lúc gọi điện thông báo bọn Đậu Trình Hưng và Phùng Tiếu trưa hôm nay ăn lẩu, phía bên kia báo tới tin tốt – Tạ Giáp câu được một con cá trắm lớn.

Rau xà lách, rau diếp, rau mầm, cải thìa bị hái đầy hết một sọt, mỗi loại phỏng chừng khoảng hai ba cân. Hiểu Ngu vốn không định hái nhiều như thế, bởi vì cậu còn mang cánh gà với thịt bò nữa, nhưng ông chủ Kiều ở đây, cậu muốn giảm cũng giảm không được. Một câu “Đừng, anh thà nấu mì ăn vài bữa tối, cũng không thể để anh em tốt của em và vợ của anh em tốt chê cười anh bủn xỉn được! Đây là vấn đề mặt mũi, chuyện lớn đấy!” khiến Hiểu Ngu nghẹn họng nuốt về. Tuy ý ngầm trong lời nói tràn đầy sự trêu chọc, nhưng phần tâm ý kia lại khiến người khác cảm động khôn nguôi.

Dãy núi phía sau nông trường đang được mùa, nấm mọc hoang rải đầy có thể hái, song không thích hợp để ăn Shabu, huống chi, hái nấm chính là nội dung vui chơi Kiều Lân an bài riêng cho Tiểu Ngư. Vì thế bọn họ bèn ra khỏi nông trường, tới khu nhà gieo trồng các loại nấm ở thôn bên cạnh. Ngay cả vườn rau đều là lần đầu của Hiểu Ngu, huống hồ là khu gieo trồng nấm này. Tuy không khí bên trong khó chịu muốn chết, nhưng cảm giác hít những luồng khí hơi mốc meo và mùi nấm lan tỏa xung quanh lại khiến cậu hạnh phúc bội phần. Vu Hiểu Ngu ưa thích ăn các món nấm cảm thấy nơi này quả thực là một thiên đường dành cho mình!

Lúc này cậu chẳng hề ngượng tay hái nấm gì. Cái gì mà nấm kim châm, nấm hương, nấm sò, nắm trắng cậu đều cẩn thận hái được không ít, đặc biệt là loại nấm bào ngư Nhật cậu thích nhất thì đã hái chừng hơn mười cái to. Sau đó tự mình kiểm điểm bản thân hái quá nhiều, cho nên mới từ bỏ. Có điều lúc thấy Kiều Lân tính tiền, cậu lại đau lòng, định bụng bước tới nói để tôi trả, kết quả ông chủ Kiều trừng mắt hăm dọa mới xoắn xuýt lại. Không có biện pháp, đây là ba phần đất nhà người ta, nếu mình tìm cách trả tiền, dường như lại không hề cho anh ấy mặt mũi. Ai, mình thật là, cho dù muốn trả tiền cũng phải trả lúc không có người ngoài ở, hèn chi Phùng đại tiểu thư cứ nói mình chẳng biết đạo lý đối nhân xử thế mãi.

Cậu bên này vừa tự kiểm điểm bản thân xong, ông chủ Kiều cũng đã ký tên xuống. Tiền này bọn họ đều ấn theo tháng mà tính, cho nên không cần đưa tiền mặt. Thật không biết nhóc đầu đất này nghĩ như thế nào.

Có rau xanh có nấm rồi, quan trọng chính là món hải sản Phùng Tiếu yêu nhất. Cái này thì nông trường không có khả năng tự sản xuất, bất quá, trong thùng nước tại “căn tin lớn” [mẹ Kiều đặt] ở nông trường, tôm hùm bào ngư vân vân thứ gì cần đều có cả. Mẹ Kiều thấy con trai và Tiểu Ngư tới đây, lại nghe tụi nhỏ trưa nay muốn ăn lẩu, bà liền định bắt mấy con tôm hùm lớn nhất trong thùng nước ra. Hiểu Ngu vội vàng ngăn cản. Tâm ý cậu có thể nhận, nhưng cậu tuyệt đối không thể cứ thế mà không kiêng nể lấy đồ người khác được. Cậu không phải lo lắng mẹ Kiều cảm thấy cậu tham lam, mà cậu quả thật nghĩ rằng ăn tôm hùm là chuyện rất lãng phí. Kết quả tôm hùm lớn biến thành mấy con tôm bể cỡ ngón trỏ, đầu không quá lớn, vẫn còn nhảy nhảy liên tục, ôm này vừa được vận chuyển trực tiếp từ bờ biển tới đây hồi sáng sớm. Tiểu Ngư liếc bảng giá một cái, len lén lè lưỡi ra. Một trăm sáu một cân, cậu lấy chút ít là ổn rồi.

Những thứ này mọi người có thể ăn, nhất là Đậu Trình Hưng và Phùng Tiếu, một là ăn kiểu gì cũng không đủ, một là ăn kiểu gì cũng không phì. Ban đầu nghe bọn họ nói toàn bộ hành trình lần này đều do Kiều Lân móc tiền túi, cho nên bây giờ cậu tiếc rẻ không thôi! Rau quả vân vân thì còn đỡ, tới chỗ hải sản tươi này, cậu đã bắt đầu xót thịt! Trong lòng thầm tính toán, cánh gà và thịt bò không cần lấy ra nữa, đưa cho bác gái bác trai nếm thử cũng tốt. Dù sao cà ri chính là phương thức bí truyền của bác Phùng, người địa phương khác nhất định chưa ăn được.

Nhìn Tiểu Ngư cẩn thận vớt tôm, lựa những con sò và con hàu vừa phải, mặt mày mẹ Kiều gợi lên nụ cười đầy khen ngợi. Xem vợ thằng hai này! Còn chưa đáp ứng lời theo đuổi của đứa con mà đã biết tiết kiệm tiền thay nhà chồng rồi! Rất không tồi. Mấy đứa trẻ giống Hiểu Ngu biết làm ăn, biết tiết kiệm, có nguồn thu nhập ổn định vẫn cố gắng hoàn thành bổn phận của mình bây giờ không còn nhiều lắm. Tuy chỉ tiết kiệm ở những thứ nhỏ nhặt trong nhà, nhưng đây mới là người biết cách sống!

Kết quả là càng nhìn càng yêu, bà thấy hai đứa nhỏ tinh thần phấn chấn vội vàng chạy ra sau bếp lấy nồi lẩu, Thái hậu lập tức bấm di động bíp bíp, lần thứ hai gọi điện cho đứa dâu lớn. Bà đột nhiên nhớ ra, khi nãy hai người quên thảo luận chuyện tủ quần áo phòng tân hôn phải đóng bao nhiêu cửa!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Thật ra, mọi người phải hiểu, di truyền học là một môn học rất chi là huyền diệu!

[Tiểu kịch trần thứ hai]

Ông chủ Kiều: Bà xã, mẹ anh lâu lâu sẽ không được bình thường, em đừng để bụng.

Mẹ Kiều: Thằng nhóc thối! Bà đây không bình thường chỗ nào? Mặc dù là giá rẻ đặc biệt, nhưng đều là thuộc thương hiệu lớn!

Ông chủ Kiều: Vấn đề là con vốn dĩ không cần thứ đó, chẳng lẽ giữ lại thổi bong bóng à?

Tiểu Ngư: ………………

Ai. Mấy ngày nay lười viết quá………………

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK