• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài bóng đêm đã vây kín bao phủ trên các con đường khiến cho mọi thứ trở lên tĩnh lặng đến lạ thường, nhưng ở nơi này lại sa hoa tráng lệ đến như vậy. Đổng Văn Văn nâng tà váy lên cao, từ trên xe taxi bước xuống, nhìn vào bên trong khách sạn nhộn nhịp người ra vào phía trước khóe môi khẽ nhếch lên.



"Thưa cô, thiệp mời của cô đâu?"



Đổng Văn Văn đang định đi vào bên trong thì bị bảo vệ chặn lại, cô không nghĩ một bữa tiệc sang trọng thế này là bắt khách mời mang theo cả thiệp, Ngọc Diêu Diêu nghĩ là ta là minh tinh chắc? Mà sợ những người không liên quan tới tham dự.



"Không có thiệp mời không được vào sao? Tôi lúc đi vội quá quên đem theo rồi."



"Đây là quy định của chủ nhân bữa tiệc này mong cô thông cảm." Bảo vệ lắc đầu, anh ta chỉ theo căn nhặn cấp trên, không có quyền quyết định.



Đổng Văn Văn thấy anh ta kiên quyết như vậy, đành đi ra chỗ khác nghĩ cách, biết thế hôm qua cô trộm luôn tấm thiệp kia của Âu Thời Phong rồi, giờ kiếm đâu ra thiệp để vào trong bây giờ.



"Cô Bạch đang chờ ai sao?" Trần Liêm âu phục gọn gàng sạch, sẽ hướng chỗ đứng của Đổng Văn Văn đi tới hỏi chuyện.



"Luật sư Trần thật trùng hợp, bà Ngọc mời anh?" Văn Văn nghe thấy tiếng nói của người đàn ông đang tiến gần phía mình, nhưng không nghĩ là người đó đang muốn nói chuyện với cô, mãi một lúc lâu cảm giác bên cạnh có người đang nhìn mình với quay sang, thấy anh ta ở đây cô có hơi bất ngờ, Trần Liêm từ bao giờ lại có quan hệ tốt với nhà họ Bạch như vậy?



"Chẳng lẽ tôi không xứng được mời?" Trần Liêm khuôn mặt tươi cười hỏi lại, thấy Đổng Văn Văn ở đây anh ta mới nhớ ra, rất lâu rồi chưa gặp lại cô gái tính cách có phần khiến người ta khó chịu này.



"Luật sư Trần anh có đem theo thiệp mời chứ?" Tự nhiên cô nghĩ ra điều gì đó, ánh mắt sáng lên nhìn thẳng vào anh ta mong chờ.



"Đương nhiên."



"Giúp tôi một chút." Nhận được câu trả lời, cô vui vẻ khoắc lấy tay Trần Liêm kéo anh ta đi về phía trước.



Đi qua cổng bảo vệ Trần Liêm dùng ánh mắt nghi ngờ quan sát Đổng Văn Văn, hóa ra là không có vé vào nên muốn lợi dụng anh để qua cửa đây mà, cô gái này tới đây là có mục đích gì, ngày hôm đó ở nhà họ Bạch anh ta nhìn ra nhà bọn họ có vấn đề, anh khẳng định cô ấy không có tên trong danh sách khách mời. Tự nhiên Trần Liêm cảm giác buổi tối hôm nay sẽ có cái gì đó cực kỳ bất ngờ.



"Cô Bạch hôm nay là cô nợ tôi."



"Được, hôm nào rảnh mời anh ăn cơm." Thấy mình đã thành công qua được cửa, Đổng Văn Văn nhích ra xa giữ khoảng cách với Trần Liêm, sau đó tự mình đi vào bên trong hội trường.



Nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của Âu Thời Phong ở đâu, chỉ thấy cả nhà ba người kia đang cười giả tạo đón khách, cô đưa mắt nhìn xung quanh một lượt tìm kiếm vị trí ít ai để ý, đi tới đó ngồi xuống chờ đợi thời cơ.



"Cảm ơn mọi người hôm nay đã bớt thời quan quý báu của mình tới đây cùng bà xã tôi đón sinh nhật..." Bạch Ngạn trên tay cầm ly rượu đứng giữa sân khấu hướng quan khách phía dưới phát biểu, đứng đằng sau ông ta là Ngọc Diêu Diêu trong bộ lễ phục quý phái màu đỏ tươi cùng Bạch Văn Linh mặc một chiếc váy đuôi cá đen ôm sát các đường cong trên cơ thể.



Ông ta phát biểu cảm ơn khách mời xong, một chiếc bánh sinh nhật năm tầng được nhân viên đẩy ra, sau đó tất cả đèn trong hội trường vụt tắt, chỉ còn ánh sáng duy nhất trên chiếc bật lửa đang thắp sáng những ngọn nến trên bánh kem.



Một luồng sáng từ chiếc máy chiếu phía xa được bật lên, chuẩn bị phát đoạn video ghi lại khoảnh khắc vui vẻ của chủ nhân bữa tiệc sinh nhật.



Nhưng âm thanh vui vẻ thường thấy ở những bữa tiệc sinh nhật chẳng thấy đâu, trên màn hình bỗng xuất hiện rất nhiều ảnh chụp liên quan đến cuộc hôn nhân của Bạch Ngạn cùng một người tên là Đổng Từ Lam. Cùng một đoạn video ghi lại hình ảnh Ngọc Diêu Diêu tới bệnh viện, thăm một người phụ nữ đang nằm điều trị trong đó.



"Là ai làm? Mau tắt đi." Ngọc Diêu Diêu nhìn đoạn video trên màn hình sợ hãi hét lớn. Những thứ đó làm bà ta nhớ lại bàn tay gầy gò nắm chặt không buông của người phụ nữ kia, trước khi chạy ra khỏi bệnh viện.



"Clap...Clap."



Đổng Văn Văn vừa đi vừa vỗ tay, tách đám người phía bên dưới đi tới trước mặt Bạch Ngạn: "Chúc dì sinh nhân vui vẻ, bất ngờ lắm phải không? Sao lại không mời con một tiếng nào vậy?"



"Nếu mày không muốn bị bảo vệ lôi đi, thì tốt nhất nên biết điều cút đi." Bạch Văn Linh tiến lên phía trước khuôn mặt chán ghét đè giọng lên tiếng.



Đổng Văn Văn vẻ mặt cao ngạo, từng bước tiến về sân khấu: "Xin chào tôi là con gái của Đổng Từ Lam người vợ duy nhất được cưới hỏi đàng hoàng của Bạch Ngạn, các vị có muốn nghe tôi kể một câu chuyện không?"



"Đây không phải chỗ cho mày nói những lời xằng bậy." Bạch Ngạn lẫy giờ đều im lặng, nghe xong lời nói vừa rồi của Đổng Văn Văn khuôn mặt đỏ ửng quát lớn. Không biết đứa con gái này của ông ta muốn làm cái gì, nhưng trước mặt đều là khách quý, ông không muốn để người khác biết bản thân có một đứa con gái không ra gì.



"Làm một người chồng tồi, người cha thiếu trách nhiệm ông cũng có quyền dạy bảo tôi sao?" Đổng Văn Văn giọng nói mang theo tia lạnh lẽo nhìn thẳng vào mặt Bạch Ngạn, một người cha như ông ta từ lâu ở trong lòng cô đã không còn phân vị gì rồi.



"Ngọc Diêu Diêu mà các vị luôn gọi là Bạch phu nhân thực ra chỉ là cái loại tiểu tam, hãm hại chính thê đoạt chồng người khác."



"Người đâu gọi bảo vệ tới đây, lôi cổ nó ra ngoài." Ngọc Diêu Diêu sợ chuyện cũ của mình bị lộ ra mau chóng hô bảo vệ đi vào.



"Để cô ấy nói." Âu Thời Phong vẫn luôn đứng trong bóng tối lúc này mới bước ra, khuôn mặt không biểu lộ vui buồn hay tức giận, quét qua người Đổng Văn Văn dừng lại trước mặt Bạch Ngạn.



Có lời nói của Âu Thời Phong, tất cả mọi người trong hội trường bắt đầu lên tiếng xì xào bàn tán, xôn xao. Không biết vì sao con rể tương lai nhà họ Bạch, lại đứng về phía người con gái tự nhận mình là người họ Bạch kia.



Đổng Văn Văn có phần tránh né không dám đối diện với Âu Thời Phong lúc này, những tưởng khi biết mọi chuyện, người đàn ông đó sẽ ghét mình, không nghĩ anh ấy cứ như vậy giúp đỡ. Cô lắc đầu mặc kệ trước mắt khiến bọn họ bẽ mặt mới là việc cô cần quan tâm, hít một hơi thật sâu bắt đầu kể lại mọi chuyện xảy ra lúc trước, từ lúc người phụ nữ tên Ngọc Diêu Diêu này tìm tới cửa...



"Sau khi bà ta tới bệnh viện, thì buổi tối hôm đó mẹ tôi đã vĩnh viễn ra đi, Ngọc Diêu Diêu bà đã làm gì mẹ tôi?"



"Mày liên thiên cái gì, tao chẳng làm cái gì cả, có giỏi thì đem chứng cứ ra đây, đừng để tao kiện này." Bàn tay Ngọc Diêu Diêu run lên vì tức chỉ thẳng vào mặt Đổng Văn Văn.1



"Chứng cứ giết mẹ thì tôi chưa tìm ra nếu tìm ra rồi bà sẽ không còn có thể mặt dày đứng ở đây được nữa, nhưng bằng chứng bà làm tiểu tam thì có đấy." Cô đi tới gần Ngọc Diêu Diêu từ ánh mắt mang theo sự hận thù nhìn thẳng vào mặt bà ta.



"Chát im miệng."



Đổng Văn Văn đang mải cùng Ngọc Diêu Diêu đối chất, không để ý tới Bạch Văn Linh đang bên cạnh, bị một bạt tai của cô ta giáng xuống, cô mặc kệ khuôn mặt mình đang đau đớn thẳng tay giơ lên đáp lại cô ta mấy cái.



"Chát chát chát." Tiếng va chạm da thịt liên tục vang lên, cả Bạch Ngạn lẫn Ngọc Diêu Diêu cũng không thể cản được lại cơn thịnh nộ lúc này của Đổng Văn Văn.



"Có im đi không?"



"Ông định làm gì cô ấy?" Bạch Ngạn định giơ tay lên đánh Đổng Văn Văn, nhưng bị Âu Thời Phong cản lại, bàn tay anh giữ chặt lấy tay ông ta.



"Âu Thời Phong, đây là chuyện nhà tôi cậu đừng nên xen vào." Bạch Ngạn không hiểu vì sao Âu Thời Phong lại lên tiếng bảo vệ đứa con gái kia của mình, ông ta bây giờ đang dạy con gái mình, không cần một người ngoài như cậu ta can thiệp.



"À vậy à? Tiện đây tôi cũng thông báo luôn cho mọi người được biết tôi và Bạch Văn Linh đã từ hôn." Âu Thời Phong nói xong ôm lấy Đổng Văn Văn đi ra khỏi khách sạn.



"Tách...Tách." Sau lưng một đoạn không khí ồn ào vang lên, phóng viên lúc này mới lôi máy ra tác nghiệp, đây là tin tức có giá trị rất lớn, tờ báo nào cũng muốn tranh giành nhau vị trí đưa tin sớm nhất.



"Thời Phong." Bạch Văn Linh chạy tới muốn giữ Âu Thời Phong ở lại, nhưng vừa đưa tay lên đã vẻ ngoài bức người của anh cản lại, bàn tay cô ta cứ thế dừng giữa không trung, trơ mắt nhìn người đàn ông vốn là của mình, thế mà trước mặt bao người lại đi ôm người con gái khác.



Hôm nay đối với cả nhà bọn họ vốn là một ngày trọng đại vui vẻ, Bạch Văn Linh muốn dành điệu nhảy mở màn đêm nay cho Âu Thời Phong, cùng anh hàn gắn mối quan hệ nhưng tất cả đã bị Đổng Văn Văn phá nát, bàn tay cô ta nắm chặt lại để móng tay sắc nhọn cắm vào da thịt mình.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK