Âu Thời Phong vội vàng đuổi theo ở phía sau, tới phòng khách thì thấy Đổng Văn Văn đột nhiên đứng lại, anh lại gần ôm lấy cô từ đằng sau: "Văn Văn là anh không tốt."
Nhưng cái ôm này lại khiến cả người Đổng Văn Văn cứng đơ, không có phản ứng gì, làm Âu Thời Phong khó hiểu, chẳng lẽ cô giận tới vậy, không muốn quan tâm tới anh nữa? Tự nhiên ánh mắt chạm phải một khuôn mặt tươi cười, Âu Thời Phong giật mình vì sự xuất hiện của người này.
"Bố tới đây có việc gì vậy?"
Chẳng lẽ một mình mẹ còn chưa đủ? Giờ còn thuyết thục luôn cả bố tới ngăn cấm việc yêu đương của anh.
Ông Âu ung dung uống trà, lúc sau mới đặt tách trà xuống, đáy mắt lộ ra ý cười: "Tới xem hồ ly tinh mà mẹ con nói."
"Giờ bố thấy rồi đó, trở về nhà của mình đi." Âu Thời Phong lâu ngày không gặp bố, thái độ không mấy thân thiết, thẳng thừng đuổi khách, giờ anh làm gì còn có tâm trạng cùng ông nói mấy câu sáo rỗng này, tìm tới bàn tay Đổng Văn Văn nắm chặt, muốn kéo cô đi lên phòng làm lành.
"Cô gái, lại đây cùng ta nói chuyện! Còn con muốn đi ta không giữ." Âu Phong Vĩ liếc qua khuôn mặt khó chiều của con trai mình, hướng Đổng Văn Văn vẫy tay gọi. Ông đâu có ý định tới đây gặp nói, nó vội cái gì chứ?
Âu Thời Phong rất giống bố mình, anh là phiên bản lúc trẻ của ông, đường nét trên mặt đều rất hài hòa, ông Âu dù đã ngoài 50 nhưng vẫn thấy được vẻ phong độ còn hiện hữu, chỉ có điều tính cách của ông ấy có vẻ thỏa mái hơn con trai mình, có lẽ cái tính khó ưa, lạnh nhạt kiêu ngạo này, được di truyền từ bà Âu mà ra.
Đối với những người tỏ vẻ thân thiện, Đổng Văn Văn không nỡ từ chối, gỡ ngón tay Âu Thời Phong ra khỏi tay mình, đi lại ghế ngồi xuống: " Bác trai muốn nói chuyện gì với cháu ạ."
Âu Thời Phong sợ bố mình nói mấy lời không tốt như mẹ, làm văn văn tổn thương đành đi ở lại, hết người này tới người kia tìm tới cửa là muốn ép anh tới phát điên sao? Bọn họ trước kia cũng bị hôn nhân kinh tế này ràng buộc nên giờ muốn áp đặt nên anh đi trên con đường không có hạnh phúc đấy à, bố mẹ anh khi về già tình cảm mới có tiến triển tốt, lúc trẻ đâu có biết thế nào gọi là tình yêu.
"Ta biết vì sao bà ấy không thích cháu rồi." Vợ ông sinh ra trong một gia đình nghiêm khắc, từ việc lớn tới việc nhỏ đều phải chỉnh chu, phải nói là rất bảo thủ, chỉ thích người khác thuận theo ý mình, đối với một người như Đổng Văn Văn lối sống tùy ý, tất nhiên không thể lọt vào mắt của Trần Tuyết Hoa rồi.
Lần nào ra ngoài gặp cháu cô gái này về, bà ấy cũng mang theo bực dọc trở về, xưa nay vợ ông kiềm chế bản thân rất tốt, có tức tối tới đâu cũng không bao giờ để lộ ra bên ngoài, nhưng lần này thì khác nhìn qua đã biết bị cô gái mà con trai mình thích chọc giận.
"Cháu không phải người biết nhìn sắc mặt người khác để nói chuyện." So bà ấy với đám người nhà họ Bạch kia cô đã kìm nén rất nhiều rồi, người khác có thích mình hay không? Cô chẳng quan tâm, mẹ sinh cô ra đâu phải để chịu đựng.
"Bố về nói với mẹ, nếu không muốn mất luôn đứa con trai này thì nên dừng lại đi, nhà chúng ta giàu như vậy còn cần phải kết hôn để duy trì giá cổ phiếu nữa sao?"
Đúng là Đổng Văn Văn xuất thân không tốt, mẹ anh có không thích cô ấy anh có thể hiểu, nhưng đem một người phụ nữ khác tới nhằm mục đích chia rẽ tình cảm của anh, khiến anh đối với bà rất thất vọng.
Nghe lời con trai nói, chiếc chén trên tay ông Âu đặt mạnh xuống bàn: "Thời Phong, bố mẹ cho con ăn học để con nói ra những lời đó à? Mẹ con hồ đồ con cũng học theo bà ấy sao?"
Ông Âu hạ giọng khuyên nhủ: "Con tới tìm mẹ con, nói cho bà ấy hiểu tình cảm của con là được, một lần không hiểu thì nhiều lần, đâu cha mẹ nào muốn nhìn con cái khổ sở."
Cả hai người đều thích người khác nhún nhường mình, nếu cứ làm căng với nhau như thế này, vấn đề này chẳng bao giờ có thể kết thúc cả.
Theo như quan sát vừa rồi, đây là lần đầu Âu Phong Vĩ thấy con trai mình phải nhún mình giỗ dành người khác, khi thật lòng yêu một ai đó, mọi nguyên tắc đều trở thành vô nghĩa, so với ông con trai mình may mắn hơn, tình yêu tới một cách bình dị, đâu như ông mất tới nửa đời người để theo đuổi một tình yêu.
Cô gái bên cạnh con trai ông nghe nói sớm đã mất mẹ, một mình bươn trải bên ngoài từ sớm, âu cũng là một người chăm chỉ có nghị lực, công việc không nói nên tất cả, nay tận mắt nhìn thấy ngoài tính cách thẳng thắn này ra, cũng không đến lỗi khó chấp nhận: "Văn Văn đúng không? Nếu vợ ta có nói điều gì làm cháu buồn, mong cháu có thể bỏ qua cho bà ấy."
"Là cháu làm bác gái không vui mới đúng." Đối với người lớn, cô có phần chưa được lễ phép, mẹ mà còn sống nghe được hẳn sẽ mắng, ông ấy đã lùi một bước, Đổng Văn Văn cảm thấy nên cho bà Âu mặt mũi.
"Rảnh rỗi cùng ta ra ngoài ăn cơm." Những điều cầu nói ông Âu đều nói ra cả rồi, ở lại đây chiếm thời gian của bọn trẻ chúng nó càng thêm ghé, ông dặn dò thêm vài câu nữa rồi rời đi.
"Anh xin lỗi." Trong phòng khách giờ đây đã trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người ngồi trên ghế sofa, thuận tay ôm lấy eo Đổng Văn Văn, ghé tai cô thì thầm.
"Chấp nhận lời xin lỗi của anh." Hai tay Đổng Văn Văn vòng lên cổ Âu Thời Phong, chủ động hôn anh.
Yêu một người là như thế nào, chẳng thể giải thích bằng lời được, chỉ biết rằng trong tim những si mê dành cho đối phương luôn rực cháy, muốn bên cạnh gần gũi thân mật. Tới một lúc nào đó mất đi nhớ nhung, lưu luyến, khát vọng có lẽ tình yêu đã kết thúc.
Biết có người quan tâm, nuông chiều mới sinh ra giận dỗi vô cớ, Đổng Văn Văn không nghĩ mình lại có ngày hôm nay, tính cách bỗng khó ưa tới vậy.
Sau khi nụ hôn kéo dài kết thúc, Âu Thời Phong nhìn người con gái trong lòng tới si mê, dục vọng mãnh liệt thiêu đốt tâm trí tới điên đảo: "Văn Văn chúng ta kết hôn đi!"
"Bao giờ có con thì kết hôn." Đổng Văn Văn khẽ cười, tự lấy dây buộc bản thân lại.
Âu Thời Phong vui sướng: "Em hứa đấy nhé."
Nhận được cái gật đầu của Đổng Văn Văn, anh càng quyết tâm hơn với chấp niệm sớm có con của mình, gấp áp nhấc bổng cô đi lên phòng.
"Anh quên bác sĩ nói gì rồi à? Phải tiết chế không nên bừa bãi." Đổng Văn Văn dùng tay trống lên ngực Âu Thời Phong, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
"Bà ấy thiếu kinh nghiệm thực tế." Cái gì mà một tuần hai lần, canh đúng thời điểm, anh nghe chẳng lọt tai chút nào cả, rõ ràng nói bọn họ đều khỏe mạnh định lừa người sao?
Âu Thời Phong cơ thể ngứa ngáy khó chịu, tay đặt bên vai Đổng Văn Văn bắt đầu không nhịn được, mò mẫm vào bên trong cơ thể mềm mại. Đối với anh cảm xúc là quan trọng nhất, nhịn nhiều thành phản tác dụng, chỉ cần bản thân chăm chỉ ước vọng có con sẽ sớm ngày trở thành hiện thực.
Đến Ngọc Diêu Diêu còn mang thai được, bọn họ còn trẻ vậy sao lại phải chịu thua một người đã qua cái tuổi xuân xanh chứ?