"Ông vừa tới gặp Thời Phong?"
Ông Âu nhìn thái độ này của vợ, không muốn trả lời câu hỏi này, đi lại ghế ngồi xuống: "Đúng vậy, tôi đã gặp qua cô gái kia đâu tới lỗi như bà nói, đây là vợ của con trai nó muốn lấy ai thì lấy, sao bà lại cứ muốn ép duyên."
"Để nó đem cái con hồ ly tinh kia vào nhà họ Âu sao? Ông biết nó làm cái nghề gì không? Tôi không thể chấp nhận được con dâu mình không sạch sẽ."
Trần Tuyết Hoa giọng đanh lại, đến chồng bà mới gặp qua cô ta có một lần còn bên, nói gì tới thằng con trai đang bị cho ăn bùa mê thuốc lú kia, để cô ta bước chân vào nhà khác nào dâng sản nghiệp bao đời cực khổ mà có được cho cô ta.
"Nó làm nhân viên pha chế chứ làm cái gì mà không sạch sẽ, cái suy nghĩ này của bà quá cổ hủ rồi."
Âu Phong Vĩ là người đứng giữa đến mệt mỏi vì chuyện này, bọn họ cũng đã già rồi, có thể ở bên cạnh con trai được mấy ngày? Người sống với nó cả đời chẳng phải người làm cha mẹ này, con dâu thích thì gặp mặt nhiều, ghét bỏ thì năm gặp một hai lần thế thôi.
Khi Thời Phong còn nhỏ hai người họ chỉ chú tâm đến công việc, chẳng mấy khi ở nhà, để con thiếu đi hơi ấm của cha mẹ, chạy theo những hư vinh bên ngoài tới khi ngoảnh lại cảm thấy mất nhiều hơn được.
"Chuyện này tốt nhất ông đừng nên xen vào, nếu không đừng trách tôi." Trần Tuyết Hoa nói xong mang theo tức giận đi vào phòng đóng sầm cửa lại.
Tại sao không ai chịu hiểu bà, tất cả những việc bà làm chỉ muốn tốt cho Thời Phong cùng tiếng tăm bao đời nhà họ Âu mà thôi, bây giờ đang yêu coi tình cảm là tất cả, tới vài năm nữa liệu có còn duy trì được nữa không? Lúc sinh ra cãi vã người có giáo dục cách nhìn nhận nó khác xa so với người vô giáo dục, người phụ nữ đó làm ra những việc gì đâu ai biết trước được.
Bà Tuyết Hoa nhìn đồng hồ đặt ở tủ đầu giường thấy cũng đã tới giờ ăn cơm tối, đi đi lại lại một hồi quyết định gọi điện cho con trai.
"Anh có điện thoại kìa." Âu Thời Phong cùng Đổng Văn Văn đang ôm nhau nằm trên giường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu mà người đàn ông này coi như điếc vậy, không có động tĩnh muốn nghe, cô đẩy anh ra nhắc nhở.
"Kệ đi, việc có gấp cũng phải đợi tới ngày mai mới giải quyết được." Sau cơn hỗn chiến vừa rồi Âu Thời Phong mệt mỏi, trên người vẫn có thể nhìn thấy những giọt mồ hôi lấp lánh, chỉ muốn cứ như vậy ôm Đổng Văn Văn.
"Anh không muốn nghe thì tắt nguồn đi." Đổng Văn Văn buông Âu Thời Phong ra, để anh tắt cái âm thanh ồn ào kia đi.
Tiếng chuông điện thoại dừng lại một vài giây lại tiếp tục lên tiếng, giống như hôm nay không gặp được chủ nhân của nó sẽ không dừng lại, với lời thúc dục của cô gái bên thân, Âu Thời Phong lẩm bẩm vài câu với tay cầm lấy điện thoại.
Âu Thời Phong dù biết mẹ mình gọi tới, vẫn mang theo bực dọc khó chịu mở lời: "Mẹ có chuyện gì vậy?"
Cái tính này của nó từ đâu ra vậy? Bà Trần Tuyết Hoa kìm nén cảm xúc muốn mắng con lại, nhẹ giọng:
"Thời Phong cùng mẹ ra ngoài ăn cơm."
"...Vâng." Âu Thời Phong định bụng từ chối, nhưng nghĩ tới lời bố nói cảm thấy cũng có lý, chẳng ai muốn hôn lễ của mình diễn ra mà không có bố mẹ cả, anh muốn nhận được lời chúc phúc của mẹ, tới gặp mặt dùng sự chân thành của mình nói cho bà hiểu.
"Anh đi ra ngoài gặp mẹ, em lát xuống nhà ăn cơm nhé." Âu Thời Phong quay trở lại giường, đặt lên trán Đổng Văn Văn một nụ hôn, rồi mới đi thay đồ chuẩn bị ra ngoài.
Đổng Văn Văn sờ hơi ấm vẫn còn vương bên cạnh, gương mặt hiện lên lỗi u buồn, kéo lấy chăn trùm kín cơ thể mình, vùi người trong đó.
Âu Thời Phong tới nhà hàng đã hẹn với mẹ, gọi món ăn xong xuôi, một lúc sau bà Âu mới tới, không khí mẹ con gặp mặt này không thân thiết giống như những gia đình khác, cả hai nhìn thấy nhau đều mang theo vẻ khó dung hợp.
"Mẹ chuyện của con..." Âu Thời Phong đợi mẹ ngồi xuống bắt đầu nói chuyện của mình, nhưng mới chỉ nói được vài câu đã nghe thấy giọng phụ nữ bên ngoài cửa vang lên.
"Xin lỗi bác gái, cháu tới muộn." Hà Hiểu Lam vừa rồi nhận được lời mời của bà Âu không nỡ từ chối, không nghĩ tới ngoài cô ra bà ấy còn gọi cả con trai mình.
"Đây là mục đích mẹ mời con ra ngoài ăn cơm." Anh nhìn mẹ mình đôi mắt mang theo sự thất vọng, bà ấy đã làm tới mức này thì cần gì phải nói chuyện nữa chứ? Những tưởng hôm nay mẹ con bọn họ có thể cùng nhau ăn bữa cơm, nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Thời Phong con đứng lại ngay cho mẹ."
Âu Thời Phong cứ thế không nói lời nào đứng dậy rời khỏi phòng, bà Âu quát lớn ở phía sau cũng chẳng thể khiến cho đôi chân anh dừng bước.
"Bác gái cháu nên về thì hơn." Hà Hiểu Lam là khách không được chào đón, nghĩ mình nên rời đi thì tốt hơn.
"Mặc kệ nó đi, bác cháu mình ăn cơm." Bà Tuyết Hoa trên gương mặt không gợn sóng, thân thiện với Hà Hiểu Lam, nhưng bàn tay ở dưới gầm bàn lại nắm chặt lại.
Người ta nói quả không sai, ở cạnh ai thì tính cách lây nhiễm người đó, trước kia con bà đâu có thiếu phép tắc thế này, học gì không học đi học cái tính hư đốn này, làm bà mất mặt.
Âu Thời Phong ra khỏi nhà hàng ra sức hết đấm rồi đá vào xe của mình trút giận. Không khí xung quanh trở nên thật ngột ngạt khó thở, tại sao anh lại ngây thơ đặt niềm tin ở một người tính cách bảo thủ, gia trưởng như mẹ.
Anh gục mặt mình trên vô năng, chán trường không tìm được tiếng nói riêng trong chính gia đình của mình. Thấy anh tìm được cô gái mình yêu đáng lẽ ra mẹ phải là người vui mừng mới đúng, bà ấy may mắn mới gặp được người vì mình mà thấu hiểu, lắng nghe như bố, nếu không giờ đây làm gì được tự tin mà đi thúc ép người khác.
"Anh ra ngoài ăn cơm mà, sao lại về sớm vậy." Đổng Văn Văn ngạc nhiên khi thấy Âu Thời Phong trở lại, anh mới ra ngoài chưa đầy một tiếng thôi mà, cẩn thật quan sát sắc mặt anh chẳng lẽ mẹ con bọn họ lại cãi nhau?
"Văn Văn chỉ cần hai chúng ta bên nhau hạnh phúc là được đúng không em?" Âu Thời Phong nhanh chóng đi tới người phụ nữ đang đứng gần cửa sổ kia ôm chặt vào lòng, đầu gục ở vài cô. Nhận được sự đồng ý thì đã sao, mà phản đối cũng chẳng sao cả, chỉ cần con đường phía trước có Đổng Văn Văn đồng hành là đủ, thời gian là minh chứng tốt nhất cho lựa chọn của anh có đúng đắn hay không.
Trong tình yêu làm gì có khái niệm phù hợp, người mang theo nhiều khuyết điểm trong mắt người đang yêu cũng trở nên hoàn hảo.
"Vâng, em chỉ cần có anh là đủ rồi." Bàn tay Đổng Văn Văn xoa nhẹ an ủi Âu Thời Phong.
...
"Ting...Ting."
"Chào anh tôi là Hà Hiểu Lam, anh có thể bớt chút thời gian ra ngoài gặp mặt được không?"
"Được, cô ở chỗ nào tôi qua."
Thật đúng lúc, anh cũng đang có ý định tìm gặp cô ta nói chuyện, Âu Thời Phong gấp tập tài liệu trước mặt lại, ra bên ngoài dặn dò trợ lý Từ một số việc, sau đó rời khỏi công ty.
"Anh Âu tôi biết anh không muốn kết hôn với tôi, chúng ta đều giống nhau trong tim đã có hình bóng khác." Hà Hiểu Lam thẳng thắn đi vào vấn đề chính.
Hà Hiểu Lam rất ngưỡng mộ Âu Thời Phong, anh ta đã có được người thương bên cạnh, còn cô đuổi mãi đến đôi chân đã mỏi nhừ lại chẳng thể bắt được người đàn ông nhát gan kia.
"Tôi và Trần Liêm có chút quen biết." Âu Thời Phong xoay ly cà phê trong tay, khóe miệng hơi cong lên. Cô ta và Trần Liêm chơi cái trò này chưa biết mệt sao? Rõ ràng cả hai đều yêu tới chết lại tỏ vẻ thanh cao.
Hà Hiểu Lam gương mặt rầu rĩ, cô chịu chấp nhận nghe theo mẹ sắp xếp chỉ vì một chủ đích duy nhất là làm cho Trần Liêm chui ra khỏi vỏ bọc của mình, muốn thông qua việc này biết được tình cảm của anh dành cho mình có sâu đậm? Tại sao anh phải sợ hãi tới vậy? Hoàn cảnh của anh cô biết, nhưng thế thì đã sao? Cô có bao giờ chê anh nghèo.
"Cô gọi tôi ra chỉ để nói về vấn đề này?" Âu Thời Phong nhìn Hà Hiểu Lam tâm tư đang nằm nơi nào đó, lên tiếng.
"Tôi có việc mong anh giúp đỡ." Hà Hiểu Lam ngại ngùng mỉm cười.
"Không thể, tôi sợ bạn gái ghen."
Hà Hiểu Lam nhìn người đàn ông trước mặt mình, cô còn chưa nói ra việc gì, anh ta đã thẳng thừng từ chối như vậy, có phải quá mất lịch sự không?
Dùng gót chân để nghĩ Âu Thời Phong cũng biết Hà Hiểu Lam nhờ mình cái gì, khiến cho con rùa rụt đầu Trần Liêm ghen để anh ta mạnh mẽ sao? Có mà anh ta càng chạy xa hơn ấy, ngược lại Đổng Văn Văn mà biết không chôn sống anh mới lạ, cái việc hại thể xác và tinh thần này anh đâu dám nhận.
"Trần Liêm rất thương người, cô mỗi ngày tỏ vẻ đáng thương là được." Âu Thời Phong cười thầm trong bụng, nghĩ tới khuôn mặt cả ngày hớn hở tươi cười mà Trần Liêm luôn trưng ra, cái hố này xem anh ta lấp thế nào? Muốn dứt mà không rút được, xem anh ta còn cười được nữa? Rồi cũng giống như anh lúc vui lúc buồn tâm trạng như thời tiết, bị tình yêu quật cho khổ sở.