Người bị lừa là anh ta, nói lời kết thúc cũng là anh ta, mà tại sao mỗi ngày mỗi đêm lại chẳng quên được người phụ nữ khiến trái tim mình tan nát kia, người đó chẳng qua chỉ là đó hoa dại bên đường, còn anh giống như bảo vật quý trong vườn quốc gia vốn dĩ cả đời này cũng không thể bước tới gần nhau. Thế nhưng bởi vì thù hận, cây hoa dại đó cư nhiên bỏ qua mọi thứ cứ thế xông vào vùng cấm địa.
Khi thoát ra cô ta vẫn là cô ta, còn anh không biết từ bao giờ đã không làm chủ được tâm trí của mình, thử hỏi nếu tối hôm đó sau khi anh nói ra những lời chấm dứt mối quan hệ của hai người, Văn Văn tỏ vẻ yếu đuối khóc lóc cầu xin có chăng anh đã mủi lòng, tha thứ hết tất thảy những gì cô ấy đã làm.1
"Thời Phong cậu đi đâu vậy?" Kiều Thiếu thấy Âu Thời Phong cả người đứng không vững loạng choạng đi ra ngoài, lo lắng đi tới đỡ lấy.
"Yên tâm, tôi không kém như vậy." Âu Thời Phong gạt tay Kiều Thiếu ra mở cửa bước ra.
Đổng Văn Văn cả tối bận rộn, lúc này mới có chút thời gian để nghỉ ngơi, cô kéo ghế trong gầm bàn ra ngồi xuống xoa bóp cổ tay đau nhức của mình, mọi hôm còn bận hơn hôm nay mà không thấy làm sao, nay mới làm một ít nó đã đòi bãi công biểu tình rồi.1
Nghĩ tới ngày hôm qua Bạch Ngạn tới tìm mình, nhắc tới nơi yên nghỉ của mẹ, liệu ông ta có vì ghi thù với cô mà tự ý mang mẹ đến một nơi nào đó không? Sáng mai sau khi kết thúc giờ làm, cô muốn tới chỗ mẹ yên nghỉ tìm gặp người quản trang mới được.
Âu Thời Phong ngồi trước mặt Đổng Văn Văn đã được một lúc lâu, nhưng chờ mãi vẫn không thấy cô ấy chú ý tới mình. Đôi mắt mang theo tia sắc lạnh khó chịu cao giọng cất lời: "Lúc cần thì tự chủ động tới cửa, lúc không cần nữa lại chẳng coi tôi ra gì."
"Quý khách xin chờ..." Đổng Văn Văn đang nhập tâm nghĩ ngợi, nghe thấy có người nói với mình theo phản xạ đáp lại, đúng lúc tầm mắt hướng về người đó thì chạm phải khuôn mặt của người đàn ông quen thuộc, bất giác ngập ngừng không biết nên nói gì tiếp theo.
Thật đúng là yên bình chẳng được bao lâu, kẻ thù lẫn người mang nợ đều cứ thế tìm tới cửa, người khác thì cô có thể dùng thái độ khó chịu để đối đãi, nhưng Âu Thời Phong thì khác, đứng trước mặt anh cô cảm thấy mình như một người làm việc xấu, không dám mở lời đánh vỡ bầu không khí khó chịu này.
"Có phải đã kiếm được đối tượng tốt hơn? Cũng đúng cô lắm trò như vậy, đàn ông đối với cô cũng chỉ như một món đồ chơi." Âu Thời Phong mang theo tia khinh bỉ, nhìn chằm chằm vào Đổng Văn Văn, như muốn xé nát lồng ngực cô ra xem bên trong trái tim kia của cô là màu gì, mà lạnh lùng tới vậy?
"Âu tổng anh uống nhiều rồi." Đổng Văn Văn cụp mắt xuống buồn bã.
"Âu tổng, anh ở đây mà làm em đi tìm mãi." Phía xa một người phụ nữ uốn éo phô trương từng đường cong trên cơ thể đi tới gần, cả người áp sát vào Âu Thời Phong.
"Làm em lo lắng rồi." Âu Thời Phong chủ động đưa tay ôm lấy eo thon của người phụ nữ kia, mang theo tia ôn nhu lên tiếng.
"Cho tôi một ly rượu Bourbon."
"Dạ."
Thật may cho Đổng Văn Văn đúng lúc không biết làm cách nào để thoát khỏi tình cảnh này, thì có khách tới, cô nhanh chóng đi tới chỗ tủ chọn rượu, dù nhạc bên ngoài có inh tai nhức óc đến cỡ nào, nhưng tiếng cười đùa của đôi nam nữ kia, dù không muốn nghe vẫn cứ vô duyên vô cớ lọt vào tai cô.
Âu Thời Phong dõi theo bóng lưng Đổng Văn Văn, bàn tay ôm chặt ở eo người phụ nữ từ từ nới lỏng ra, anh không biết đầu óc mình bị hỏng chỗ nào? Lại dùng cách này để kiểm chứng tình cảm của cô ấy dành cho anh, muốn biết cô ấy có ghen hay không? khi thấy anh bên cạnh một người phụ nữ khác.
Lúc Đổng Văn Văn xong việc liếc mắt về phía chỗ ngồi vừa rồi đã trống không, bọn họ rời đi từ lúc nào? Mà cô lại chẳng hề hay biết, cũng tốt không nhìn thấy không đau lòng.
"Về đi, tôi muốn một mình." Đứng trước cửa quán bar, Âu Thời Phong thay đổi sắc mặt, đẩy người phụ nữ bên cạnh mình ra, nhận lấy chìa khóa xe từ phục vụ, lái xe rời đi.
Người phụ nữ này chỉ trong mấy này, cứ thế bị lợi dụng đến tận hai lần mà không hiểu nguyên do làm sao, hậm hực dậm chân dõi theo chiếc xe hòa mình vào bóng tối. Cứ nghĩ đã nắm bắt được con rùa vàng trong tay, không ngờ lại chưa từng chạm tới.1
...
"Bác ơi ngôi mộ của bà Đổng Từ Lam bác để ý giúp cháu, nếu có ai có ý định rời đi xin bác hãy báo cho cháu biết." Đổng Văn Văn cầm lấy chiếc phong bì đã sớm chuẩn bị từ trong túi xách nhét vào tay người quản trang.
"Cô yên tâm." Người đàn ông già nua nhận lấy phong bì từ tay Đổng Văn Văn, nhận lời đáp ứng.
Sau khi nói chuyện với ông ấy xong, cô đi vào bên trong chỗ mẹ, bên ngoài trời lúc này vẫn chưa sáng rõ, nghĩa trang bị bao phủ một lớp sương mờ ảo, khiến những người yếu bóng vía dấy lên một cảm giác rợn tóc gáy, so với người chết cô còn sợ những người đang sống hơn, giữa những ngôi mộ khang trang, Đổng Văn Văn vóc dáng nhỏ bé cứ thế bước đi.
"Mẹ ghét nhìn thấy ông ta lắm đúng không? Con sẽ không để ông ta tới làm phiền mẹ đâu." Cô cầm lấy bó hoa cúc đặt bên cạnh mẹ đáp xuống đất, đến loài hoa mà mẹ thích ông ta còn chẳng lỡ mua đem đến, lấy lý do gì mà đòi bước tới đây làm ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của mẹ.
"Bạch Ngạn cả đời này ông chưa bao giờ thấy mình có lỗi với mẹ tôi sao?" Người phụ nữ và đứa con gái kia mới chính là gia đình của ông ta, còn người khổ sở cùng ông ta gây dựng sự nghiệp muốn bước chân vào phần mộ nhà ông ta cũng phải lấy thứ khác để đánh đổi, thật là nực cười làm sao, mong rằng tới lúc ông ta không còn gì trong tay, biết nhục mà chạy đi thật xa, đừng có mặt dày mà tới tìm cô cầu xin tha thứ.