Buổi chiều, Đổng Văn Văn nhàn hạ nằm dài trên ghế ngoài vườn đón lấy những tia nắng dịu êm cuối ngày, bàn tay khẽ xoa cái bụng hơi nhô lên của mình, trên gương mặt tràn đầy ấm áp dành cho con.
Âu Thời Phong trở về từ công ty, lúc đi ngang qua sân nhìn thấy cô gái của mình đang ở đó, xung quanh ánh nắng chiếu xuống giống như một bức tranh đẹp đẽ, bao căng thẳng mệt mỏi trong anh đều tan biến hết, tất thảy chỉ còn lại hạnh phúc trên gương mặt.
Anh đi tới gần cúi xuống hôn lên môi Đổng Văn Văn: "Lạnh rồi vào nhà thôi em."
"Dạ." Đổng Văn Văn ngoan ngoãn theo Âu Thời Phong vào trong nhà.
"Văn Văn chúng ta kết hôn đi." Cô ấy đã nói có đứa nhỏ sẽ cùng anh bước vào lễ đường, giờ con đã có rồi cô có muốn chối cũng đã muộn rồi.
Âu Thời Phong muốn ở bên Đổng Văn Văn trên tiền đề hôn nhân hợp pháp, muốn cho bên ngoài biết được cô chính là người phụ nữ duy nhất anh yêu, bà xã của anh.
Bao nhiêu năm lang thang bên ngoài đã đủ rồi, giờ điều anh trân quý chính là gia đình nhỏ của bọn họ, nơi bình yên mỗi khi mệt mỏi có thể dựa vào nhau.
Đổng Văn Văn ôm lấy Âu Thời Phong thay cho câu trả lời đồng ý của mình, trở thành cô dâu của anh, cùng anh sống hết cuộc đời này. Những ngày tháng sau này cô không còn là người cô đơn một thân một mình cô đơn trên thế gian này nữa.
Từ lâu Âu Thời Phong đã chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ cho hôn lễ của mình, chỉ chờ cái gật đầu của Đổng Văn Văn lúc nào cũng có thể cử hành.
"Bà không định tới dự hôn lễ của Thời Phong thật à? Định để cho người ta cười chê sao?"
Vừa rồi Âu Thời Phong tới cùng bố mẹ mình ngồi nói chuyện một lúc lâu, anh vẫn luôn mong có đủ cả bố lẫn mẹ có mặt trong ngày vui của mình, nhưng từ đầu tới cuối bà Tuyết Hoa vẫn giữ cái thái độ im lặng đến khó chịu đó, làm Âu Phong Vĩ không biết nên dùng cách nào khuyên nhủ vợ mình, cháu cũng sắp có rồi, bà ấy còn ngăn cấm cái gì? Nhà họ Âu trước giờ con cái đều do vợ chính thức sinh ra, đâu có tình trạng nhận con không nhận mẹ bao giờ.
"Tôi còn có thể diện để bọn họ cười chê sao? Vợ nó tự chọn thì tự nó cưới còn cần người mẹ nhiều chuyện như tôi làm cái gì." Nửa năm bà Tuyết Hoa vẫn còn giận dỗi, sự việc Âu Thời Phong bỏ đi trong nhà hàng khiến bà mất mặt, nếu con trai đã không cần, thì bà sẽ chẳng làm mấy cái việc vô nghĩa đó nữa, mặc kệ nó muốn làm gì thì làm coi như bà chưa từng sinh con.
"Được được, bà không nhận con nhưng còn cháu thì sao? Đứa nhỏ chưa sinh ra nó có tội tình gì đâu." Ông Âu lại gần đấm bóp bả vai cho vợ khuyên nhủ, bà ấy ngoài mặt thì cứng rắn, trong lòng có lẽ đã mềm lòng, giờ chỉ cần thêm vài lời nói khiến bà ấy giữ được lòng tự cao là được.
"Muốn đi thì ông tự đi một mình đi." Bà Trần Tuyết Hoa đứng dậy bỏ vào trong phòng. Giữ vững lòng quyết tâm của mình, lấy sách trên tủ đầu giường ra ngồi đọc, bỗng bên trong có tấm ảnh rơi xuống chân, bà cầm lên xem thử, bên trong là khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của đứa trẻ hơn một tuổi, nhớ tới năm tháng tuổi thơ của con trai bà đều bỏ lỡ, bao năm chẳng thể cùng con đón một lần sinh nhật trọn vẹn.
Tự nhiên khóe mắt bà cay cay, ôm chặt tấm ảnh con trai vào ngực, dường như mọi thứ đều trở lên vô nghĩa vào lúc này, nếu bà vẫn còn giữ khư khư cái tính bảo thủ của mình, sợ rằng bà sẽ đánh mất đi tất cả.
Ông Âu đứng bên ngoài cửa phòng nhìn vợ mỉm cười, bức ảnh nhỏ theo năm tháng có chút úa màu kia là ông cố ý đặt vào, ông tin rằng tình mẫu tử thiêng liêng ấy sẽ làm bà ấy thay đổi quyết định, và ông đã đúng.
"Thời Phong, mẹ con đồng ý rồi đấy."
"Con cảm ơn bố."
Âu Thời Phong đặt điện thoại xuống bàn, đến bên Đổng Văn Văn vuốt ve cái bụng nhỏ của cô tràn đầy hạnh phúc.
Nửa tháng sau hôn lễ của Âu Thời Phong và Đổng Văn Văn diễn ra trong không khí đầm ấm với sự có mặt của người thân và bạn bè, chỉ công bố ra bên ngoài chứ không mở rộng.
Đây là quyết định của cả hai người sau khi bàn bạc kỹ lưỡng, đặt đứa nhỏ lên hàng đầu mà suy nghĩ nghĩ, Đổng Văn Văn cảm thấy lễ cưới thế nào không quan trọng, cái cần nhất chính là tình yêu chân thành bọn họ dành cho nhau.
Đổng Văn Văn xinh đẹp trong chiếc váy trắng, nắm tay Âu Thời Phong đi trên con đường đầy nến và hoa, dưới sự chúc phúc của tất cả mọi người trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
"Văn Văn anh yêu em."
"Em cũng vậy, yêu anh rất nhiều."
Ngày hôm nay em lại càng yêu hơn ngày hôm qua, yêu anh hơn cả những gì em từng nghĩ, mỗi ngày em đều thầm cảm ơn ông trời đã ban tặng cho em một người đàn ông tốt đẹp như anh. Nhờ có anh mà thế giới trong em trở lên tương sáng hơn, cùng nắm tay anh mạnh mẽ vượt qua mọi gian nan.
"Văn Văn em xem này, vừa rồi anh thấy con cử động đấy." Âu Thời Phong lần đầu cảm nhận được con chuyển động mừng rỡ hô lên, ghé sát tai vào bụng cô chờ đợi lần tinh nghịch tiếp theo.
"Con chúng ta là trai hay gái nhỉ?" Đổng Văn Văn chạm tay vào má Âu Thời Phong, tò mò giới tính của con.
"Là trai hay gái đều tốt cả." Nếu là con trai sẽ có thêm một người cùng anh bảo vệ cô, là con gái sẽ là cô công chúa nhỏ đáng yêu.
"Thời Phong em đi thăm Bạch Ngạn được không?" Đổng Văn Văn không muốn hận ông ta nữa, bây giờ cả người ông ta bất động nhờ vào máy thở để duy trì sự sống nhà cửa tan nát, chẳng còn gì cả. Bạch Văn Linh sau khi chứng kiến cái chết của Chu Long thì hóa điên, cả ngày hết cười rồi lại khóc, thảm hại vô cùng.
Âu Thời Phong xoa đầu cô: "Mai anh đưa em đi."
Trong phòng bệnh, người đàn ông phong độ ngày giờ chỉ còn là một người gầy gò ốm yếu, Bạch Ngạn nằm trên giường bệnh trên tay những mũi kim tiêm truyền dịch hằn lên dấu vết, nghe thấy tiếng động bên ngoài đôi mắt khó khăn mở ra.
Đổng Văn Văn đứng nhìn ông ta một lúc lâu mới đi tới bên cạnh ngồi xuống: "Bạch Ngạn tôi sẽ không ruồng bỏ ông, cảm ơn ông đã mang tôi tới với thế giới này, nhưng tôi sẽ không thường xuyên đến thăm ông đâu, mong ông có thể mau chóng bình phục."
Tuy không còn hận, nhưng lại chẳng thể giống như người con hiếu thảo ngày ngày chăm sóc cha mình được, mỗi lần nhìn thấy ông ta cô đều nghĩ tới mẹ, nghĩ tới những gì ông ta đã đối xử với mình.
"Thời Phong về thôi." Đổng Văn Văn đi ra ngoài cửa đã thấy Âu Thời Phong đứng đó chờ đợi, cô ngọt ngào lại gần bên anh.
Đổng Văn Văn rời đi, đôi mắt Bạch Ngạn nhắm chặt lại, loáng thoáng thấy được giọt nước lăn trên gò má nhăn nheo của ông ta.