• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài ánh sáng mặt trời từ lâu đã bị bóng đêm thay thế, Đổng Văn Văn sau một giấc ngủ dài cuối cùng cũng chịu tỉnh giấc. Khóe môi cô khẽ cong lên luồn tay ôm lấy vòng eo người đàn ông nằm bên cạnh.



"Sao lại tìm anh ta uống rượu." Âu Thời Phong thấy người trong lòng không an tĩnh, bàn tay giữ chặt cằm Đổng Văn Văn giọng ghen tuông, giận hờn.



"Em tình cờ gặp Trần Liêm bên ngoài mà." Đổng Văn Văn lật người nửa thân trên nằm ở ngực Âu Thời Phong, kéo dãn gương mặt đang cau có của anh ra, giải thích.



Âu Thời Phong nghiêng mặt tránh đi bàn tay đang làm loạn trên mặt mình, đây là anh chủ động gọi tới tìm cô, nếu không giờ chẳng biết ở nơi nào nữa đấy.



"Nay em ra ngoài gặp mẹ anh." Cô cúi xuống hôn lên môi anh, nói cho anh nghe chuyện hôm nay mình cùng Âu phu nhân gặp mặt, mọi hiểu lầm đều phát sinh từ những nhẫn nhịn trong lòng, Đổng Văn Văn không muốn âm thầm chịu đựng.



"Bà ấy đã nói gì khiến em không vui?" Anh đoán mẹ nhất định sẽ không ngồi yên, gặp Văn Văn là chuyện sớm muộn, từ trước tới nay ý bà muốn mọi người chỉ có việc nghe theo, chứ không có chuyện chống lại, anh lo sợ cô ấy chưa đủ tin tưởng mà buông tay trước.



Đổng Văn Văn ngồi dậy: "Em làm bà ấy tức giận thì có."



Nói xong cô bước xuống giường đi vào trong phòng tắm, Âu Thời Phong cảm thấy người bên cạnh đã rời đi một mình nằm đây cũng không còn gì vui vẻ nữa, cúi xuống nhặt lấy quần áo trên sàn nhà mặt vào, muốn đi chào hỏi vị khách lôi về kia một chút.



Trần Liêm không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra khung cảnh lạ lẫm xung quanh làm anh ta ngỡ ngàng.



"Tỉnh rồi." Âu Thời Phong từ trên cầu thang đi xuống, nhìn người đàn ông đang vò đầu trên ghế sofa trong phòng khách nhà mình, lãnh đạm lên tiếng.



"Âu Thời Phong." Hóa ra đây là nhà của Âu Thời Phong, Trần Liêm không ngờ mình lại rơi vào tình trạng bất tỉnh nhân sự, để người ta đưa đi đâu cũng không biết, thật là quá nát rượu rồi.



Âu Thời Phong giống như vương tử ngồi xuống chiếc ghế chủ nhà, chân trái vắt lên chân phải, rót cho Trần Liêm một chén trà đẩy tới gần anh ta: "Cảm ơn anh đã cùng cô ấy giải sầu."



Trần Liêm nghe lời này của Âu Thời Phong không phải muốn thật lòng cảm ơn, anh ta oán trách anh cùng Đổng Văn Văn ra ngoài uống rượu thì đúng hơn, may anh ta còn chút tình người đem anh về đây, ngủ sofa còn hơn nằm vật vờ ở quán người ta.



"Âu tổng thật khách sáo, tôi phải cảm ơn anh đã đưa tôi về mới đúng."



Âu Thời Phong cầm lấy chén trà nóng đưa lên miệng thổi qua sau đó nhấp một ít, mặt nghiêm túc nhớ tới thông tin về Hà Hiểu Lam mà trưa nay Chu Hứa đưa cho mình.



"Anh cùng cô Hà là thanh mai trúc mã, đoạn tình cảm trước kia không phải rất tốt, tại sao lại buông tay."



Trần Liêm giật mình: "Anh điều tra cô ấy."



"Cô ấy là đối tượng con dâu mà mẹ tôi hài lòng." Anh chỉ muốn biết người phụ nữ mới xuất hiện này, có lai lịch thế nào? Có phải là một Bạch Văn Linh thứ hai? Tham lam dùng mọi cách để bước vào nhà họ Âu hay không, trong khi điều tra mới phát hiện ra cô ta và Trần Liêm có quen biết, thậm chí vấn đề tình cảm có cái gì đó không rõ ràng.



"Hiểu Lam là một cô gái tốt, mong anh đừng khiến cô ấy tổn thương." Trước kia đã từng nghe qua tiếng tăm ăn chơi của Âu Thời Phong, mọi người còn nói: " Anh ta chỉ xem phụ nữ như đối tượng vui chơi qua đường, chưa bao giờ thật lòng với bất kỳ ai." Sau này thấy anh ta quan tâm đối tốt với Đổng Văn Văn, Trần Liêm mới hết định kiến.



Một người mới gặp mặt chưa quá một ngày, sao lại phải cho người đi điều tra các mối quan hệ xung quanh cô ấy làm gì? Trần Liêm rất sợ Hà Hiểu Lam sẽ thích Âu Thời Phong, so với những người đàn ông khác đúng là anh ta hơn hẳn về mọi mặt, nhưng ở bên cạnh một người trái tim khó đoán, khác nào mò kim đáy bể.



"Cô ấy tốt đẹp tới vậy, anh nên giữ cho mình mới đúng." Đã không yên tâm về những người đàn ông khác như vậy, thì anh ta nên cố giữ lấy người phụ nữ mình yêu mới đúng. Âu Thời Phong chưa bao giờ thích cô gái đó, thì sao có thể mang lại hạnh phúc cho cô ta mà hứa?



Anh chỉ có thể bảo vệ một người duy nhất mà thôi, anh không phải là thánh nhân có thể giang rộng vòng tay ôm lấy tất cả phụ nữ trên thế gian này che chở, đến người mình yêu hiện tại anh còn đang bế tắc đây, làm sao mới vẹn toàn tất cả?



"Tôi chỉ có thể âm thầm chúc phúc cho cô ấy mà thôi." Trần Liêm sinh ra ở một vùng quê nghèo, nhà còn có một người em gái đang bị bệnh cần rất nhiều tiền để chạy chữa, đến anh ta nhiều lúc còn mệt mỏi vì cuộc sống này của mình, sao có thể để người khác cùng mình chịu khổ.



Thầy Khang rất tốt, là thứ ánh sáng tươi đẹp trong cuộc đời thiếu tương lai của Trần Liêm, anh đâu thể mặt dày làm khổ đứa cháu gái mà thầy yêu thương được.



Khi bố mất đi gánh nặng chăm sóc gia đình cứ thế áp xuống vai anh, cố gắng làm hết việc này tới việc kia nhưng vẫn không đủ, sự tự ti về mọi mặt đó chính là lý do anh luôn giữ khoảng cách với Hà Hiểu Lam. Trần Liêm luôn giúp đỡ Đổng Văn Văn có lẽ cũng do hoàn cảnh của cô giống với mình.



"Trần Liêm đây là anh xét theo góc độ của bản thân suy nghĩ, vậy anh đã từng nghĩ cho cô ấy chưa? Không được ở bên người mình yêu mới là đau khổ nhất." Hai người đồng lòng cùng nhau cố gắng mọi việc đều có thể giải quyết, hơn nữa bây giờ anh ta là luật sư nổi tiếng đâu phải là một sinh viên nghèo mới tới Thành phố Nam Thành lập nghiệp nữa, còn có cái gì lo lắng nữa?



Trần Liêm im lặng, anh ta tự đào ra một cái hố rồi tự mình nhảy xuống đó, giờ không có cách nào thoát ra được nữa, suy nghĩ được mất chẳng thể dũng cảm tiến tới.



"Cộc." Tiếng động phát ra từ trên cầu thang cắt đứt suy nghĩ của cả hai, đồng loạt nhìn tới.



"Hai người đang tâm sự chuyện đàn ông sao?"



Đổng Văn Văn tắm xong không thấy bóng dáng Âu Thời Phong ở đâu, vội vã tìm kiếm, từ xa đã nghe thấy bọn họ nhắc tới một người nào đó, cô có chút tò mò rình nghe thử, nhưng chưa nghe được gì đã bị phát giác, đành giả vờ như vừa mới tới.



Trần Liêm thay đổi tâm trạng, giãn cơ mặt ra: "Đang nói xấu cô đấy, uống say thật khó coi."



"Xùy. Anh uống kém như vậy xứng là đàn ông sao?" Đổng Văn Văn khinh bỉ, cô nhớ anh ta còn gục trước mình đấy.



Cô lại gần Âu Thời Phong ôm lấy cánh tay anh, giả vờ uất ức: "Thời Phong anh ta bắt nạt em."



Âu Thời Phong dịu dàng nhặt sợi mi rụng trên má Đổng Văn Văn, ấm áp nói: "Anh bảo Vú Trần hầm cháo thịt bò cho em rồi đấy mau vào ăn đi."



Sau đó ngừng lại quay sang Trần Liêm: "Anh cũng vào dùng cơm đi!"



Trần Liêm sau khi dùng cơm tối xong không muốn tiếp tục ở lại làm khách nữa, nhờ Âu Thời Phong bảo tài xế đưa về nhà.



"Đợi mọi chuyện qua đi chúng ta đi du lịch nhé, tới bất kì nơi nào em muốn." Âu Thời Phong đặt Đổng Văn Văn ngồi trên đùi mình, ở nơi xương quai xanh đôi môi mang theo hơi thở ấm nóng nhấm nháp.



"Em muốn đi biển ngắm mặt trời lặn." Hình ảnh bọn họ ngồi tựa đầu bên nhau ngắm chiều tàn trên bãi biển như hiện ra trước mắt Đổng Văn Văn.



"Được nghe theo em." Anh ở bên tai cô thì thầm, bàn tay luồn vào bên trong áo, khi chạm tới cái bụng bằng phẳng của Đổng Văn Văn, tự nhiên nghĩ ra cái gì đó ngừng động tác lại.



"Em không lén lút ở sau lưng anh uống thuốc đấy chứ?"



Đổng Văn Văn không hiểu sao anh lại hỏi vậy? Thật thà trả lời: "Em quên không uống."



"Ngày mai theo anh tới bệnh viện đi, đáng lẽ với cái tần suất dày đặc ấy chỗ này phải tạo ra đứa nhỏ rồi." Chẳng lẽ anh khỏe mạnh thế này lại không có đạn? Âu Thời Phong hoang mang sợ mình mắc bệnh vô sinh thì hỏng.



"Em mới 23 tuổi chưa muốn làm mẹ sớm vậy đâu." Đổng Văn Văn cầm lấy bàn tay Âu Thời Phong đang chạy loạn trên người mình bỏ ra ngoài, cô vẫn còn muốn chơi thêm vài năm nữa, kết hôn còn chưa nghĩ tới để con cái gì? Cô không muốn con mình giống Hoa Kế Đạt bị cha ruột ruồng bỏ. Nhắc tới người đàn ông này mới nhớ dạo này anh ta giống như bốc hơi không thấy bóng dáng đâu cả.



"Em chỉ cần sinh con thôi, còn lại tất cả anh lo được không?" Âu Thời Phong đứng lên mang theo Đổng Văn Văn tới giường lớn, dụ dỗ.



"Không muốn." Đổng Văn Văn nhân lúc Âu Thời Phong đứng lên cởi áo, kéo lấy chăn quấn chặt vào, không cho anh thực hiện ý đồ.



"Nếu em chịu sinh con, anh đồng ý đáp ứng mọi nguyện vọng của em."



"Em muốn Công ty Âu Thời."



"Được."



"Em muốn...Này chúng ta chưa thỏa thuận xong mà." Đổng Văn Văn còn đang chưa nghĩ ra điều mình muốn, chiếc chăn vốn đang ở trên người bị lấy mất.



Sức lực của Đổng Văn Văn sao có thể so với Âu Thời Phong, anh chỉ cần dùng sức vật phẩm bên trong gói quà đã hiện ra trước mắt, tất cả những thứ của anh sau này đều dành hết cho con của hai người, sao còn cần phải thỏa thuận chứ? Bịt chặt đấy đôi môi còn đang muốn phản đối kia lại, anh bắt đầu công cuộc tạo ra người thừa kế cho Âu thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK