• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 30: Tạ Tam gia





Tạ phu nhân nhận được tin thì tự mình ra đón Tô Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, con đến rồi.”


Giọng nói bà ta êm dịu, cười lên vừa hiền lành lại dễ gần.


Tiếc rằng tất cả đều là giả tạo.


“Tạ phu nhân, sau này làm phiền người.” Tô Nguyễn ngọt ngào nói.


“Nào có, có con đến chơi cùng Tuệ Tuệ sẽ ít làm phiền ta hơn đấy, ta cầu còn không được.”


Tạ phu nhân thân thiết kéo tay Tô Nguyễn qua: “Đi nào, để ta dẫn con đi, Vân nương và Tuệ Tuệ đang chờ.”


“Cảm ơn Tạ phu nhân.”


Tạ phu nhân tùy ý hỏi vài câu về tình hình Tô phủ, làm bộ như lơ đãng trêu ghẹo: “Dường như hôm nay Nguyễn Nguyễn tới trễ, có phải trên đường gặp chuyện gì không? Hay ngủ dậy trễ?”


Tô Nguyễn có phần ngượng ngùng: “Thật ra ta đến sớm nửa canh giờ.”


Tạ phu nhân nghiêm mặt: “Có phải gác cổng thất lễ với con không? Vậy ta sẽ giáo huấn hắn ta một chút!”


“Không phải đâu Tạ phu nhân.” Tô Nguyễn vội nói: “Sau khi Lý đại ca đi rồi, Hạnh Vũ định gõ cửa, ta đột nhiên nhớ ra trước đó ta đã khiến Tuệ Tuệ tức giận, vì thế nên đi ra ngoài mua một phần lễ vật nhỏ, để xin lỗi Tuệ Tuệ.”


Hạnh Vũ phối hợp giơ châu hoa mà Tô Nguyễn đã bảo nàng ta mua trước đó: “Tạ phu nhân, đây là do tiểu thư tụ mình chọn đấy.”


Tạ phu nhân liếc mắt nhìn châu hoa, cười nói: “Đứa nhỏ này thật có lòng, Tuệ Tuệ kém hơn con nhiều. Những lời nói vô liêm sỉ trước đó con đừng để bụng, nếu nàng có nói gì quá đáng với con thì con nói cho ta biết, ta sẽ giáo huấn nàng.”


“Vâng, Tạ phu nhân.”





Lan Tâm viện của Tạ Tuệ có năm gian, nàng ta học thêu ở gian phía đông.


Một phụ nhân dáng người khá nhỏ, tầm ba mươi tuổi thấy Tạ phu nhân và Tô Nguyễn thì vội vàng hành lễ: “Chào phu nhân, chào Tô Tam tiểu thư.”


“Chào Vân nương.” Tô Nguyễn đáp lễ rồi nàng nghiêng đầu đi cười nói với Tạ Tuệ không hề muốn nhìn thấy nàng: “Tuệ Tuệ, ta đến rồi.”


Tạ Tuệ hừ một tiếng, không thèm để ý tới nàng.


Tạ phu nhân trầm mặt xuống: “Tạ Tuệ!”


Tạ Tuệ không tình nguyện xoay người lại: “Tô Nguyễn, ngươi đến rồi.”


“Ngày đó ở Tịnh An Tự ta không đúng, ta xin lỗi ngươi.” Tô Nguyễn dùng hai tay nâng châu hoa đi tới trước mặt Tạ Tuệ, nàng nói một cách chân thành: “Đây là quà nhận lỗi ta mua cho ngươi khi trời vừa sáng, ngươi nhận lấy đi.”


Tạ gia có tiền, Tô Nguyễn mua loại châu hoa không đáng giá này, vốn dĩ chẳng lọt nổi vào mắt xanh của Tạ Tuệ, nhưng Tạ phu nhân đứng ngay bên cạnh nàng ta, nàng ta không tiện từ chối.


“Cảm ơn Tô Nguyễn.” Tạ Tuệ miễn cưỡng nhận lấy châu hoa: “Chuyện ngày đó ta cũng có phần không đúng.”


“Thế mới phải, tỷ muội nào để thù qua đêm, nói ra là tốt.” Tạ phu nhân cười nói: “Vân nương, ngươi dạy các nàng học thêu cho tốt, dạy xong sẽ có thưởng.”


“Cảm ơn phu nhân.”


Sau khi đưa Ta phu nhân đi, gương mặt Tạ Tuệ lập tức dài ra.


Tô Nguyễn vờ như không thấy: “Tuệ Tuệ, vừa nãy ta đến vừa hay đụng phải Tạ đại nhân ra ngoài, có phải có chuyện gì gấp không?”


Tạ Tuệ không để ý tới nàng, Vân nương nhẹ giọng giải thích: “Có lẽ Tô Tam tiểu thư đụng phải Tạ Tam gia, trời vừa sáng Tạ đại nhân đã đến nha môn rồi.”


“Là Tạ Tam gia à!” Tô Nguyễn kinh ngạc thốt lên: “Ta còn tưởng ngài ấy đã về kinh thành rồi chứ!”


“Vốn dĩ Tạ Tam gia đã định rời đi từ mấy ngày trước, sau đó nói không nỡ xa tiểu thư cho nên mới ở thêm vài ngày.” Vân nương nói.


Tạ Tam gia không có nữ nhi, rất yêu thương đường cháu gái là Tạ Tuệ.


Tạ Tuệ không chút khách khí cắt lời: “Vân nương, đã bắt đầu được chưa?”


Vân nương dịu dàng cười nói: “Vậy bây giờ bắt đầu đi, mời Tô Tam tiểu thư ngồi bên này.”


Tô Nguyễn ngồi xuống trước giá thêu, nàng khá đăm chiêu.


Tạ Tam gia vốn chuẩn bị đi, cuối cùng lại không đi, chẵng lẽ vì mưu tính ở Tịnh An Tự không thành nên cố tình ở thêm vài ngày?


Vậy, ông ta ở lại, ông ta muốn làm gì?





Rất nhanh đã đến buổi trưa, Tạ Tam gia và Tạ Vân cùng trở về, hai người tình cờ gặp nhau ngay cửa, Tạ phu nhân ra đón.


Chờ khi đến thư phòng, Tạ phu nhân thấp giọng hỏi: “Tam bá, Tri phủ đại nhân sao thế?”


“Xem ra tối qua bị sợ hãi không nhẹ, sáng nay tỉnh lại đã ồn ào muốn rời khỏi Lâm Huyền, ta đoán muộn nhất là đêm nay sẽ đi.”


Tạ tam gia có chút tiếc nuối, nói: “Vốn ta hẹn hai ngày nữa mời lão ta đến quý phủ của ngươi, bây giờ e rằng không được.”


Tri phủ đại nhân cải trang ra ngoài, cố ý giấu giếm hành tung, tuy Tạ Vân biết được chuyện lão ta đến qua miệng Tạ Tam gia, nhưng mặt ngoài vẫn làm như không biết, vẫn chưa đến cửa bái phỏng.


“Tam ca có lòng rồi.” Tạ Vân cảm thấy không có chuyện gì, vui cười hớn hở nói: “Lần sau biết đâu có cơ hội.”


Tạ phu nhân thi lễ với Tạ Tam gia, như có thâm ý khác: “Đa tạ Tam bá vất vả vì gia đình chúng ta.”


Tạ Vân hoàn toàn không biết chuyện của Tô Nguyễn, hắn ta là người hài lòng với hiện tại, không có ý cầu tiến gì, vẫn luôn là Tạ phu nhân và Tạ Tam gia ở sau lưng mưu tính tất cả.


Sau khi chuyện ở Tịnh An Tự thất bại, Tạ Tam gia biết được Tô Nguyễn muốn đến Tạ phủ học thêu, cho nên bèn lên kế hoạch đưa Tri phủ đại nhân đến, để thành việc này.


Cũng không ngờ, tối đêm rằm tháng bảy, Tri phủ đại nhân lại bị kinh sợ, mưu tính của hai người lần nữa rơi vào khoảng không.


“Tuệ Tuệ học xong chưa? Ta muốn đi thăm nó.” Tạ Tam gia nói.


Thăm Tạ Tuệ là một, điểm chính vẫn là muốn xem Tô Nguyễn, hắn ta muốn nhìn xem tiểu nha đầu có một chút may mắn kia dáng dấp thế nào.


“Ta cũng đi thăm con.” Tạ Vân nói.


Tạ phu nhân nói: “Giờ này có lẽ đang dùng cơm trưa, ta đưa Tam bá và lão gia đến.”








Tạ Tuệ và Tô Nguyễn thấy ba người Tạ phu nhân đến thì vội buông đôi đũa trong tay xuống.


“Tam đường bá, phụ thân, mẫu thân.” Tạ Tuệ yểu điệu nhào tới, kéo tay áo Tạ Tam gia làm nũng.


Tạ Tam gia cười ha ha, nhưng ánh mắt không khỏi liếc nhìn Tô Nguyễn.


Lúc này Tô Nguyễn cúi đầu hành lễ, Tạ Tam gia nghe được một thanh âm mềm mại ngọt ngào: “Tô Nguyễn tham kiến Tạ Tam gia, Tạ đại nhân.”


“Nguyễn Nguyễn không cần khách sáo, cứ xem là nhà mình.” Tạ Vân cười nói.


“Vâng, Tạ đại nhân.”


Tô Nguyễn nói xong ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen láy mông lung sương mù rơi vào ánh mắt Tạ Tam gia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mọn, chiếc mũi khéo léo tinh xảo cùng cánh môi hồng nhuận, thật sự là một người có nhan sắc.


Tạ Tam gia thầm thán phục, nếu qua hai năm nữa, e rằng cả nước Ngụy không ai bằng nàng! Chẳng trách Thất đệ muội lại đề phòng như thế, thà đi đường vòng cũng không muốn thẳng tay kéo Tô Thụy An xuống ngựa!


Tô Nguyễn thấy Tạ Tam gia nhìn mình, nàng có hơi lúng túng lại phóng khoáng nói: “Ngài là Tạ Tam gia ạ? Tiểu nữ đã sớm nghe Tuệ Tuệ nhắc đến ngài, nói ngài là một anh hùng hiếm thấy của nước Ngụy, bây giờ nhìn thấy, tiểu nữ cảm thấy Tuệ Tuệ đã nói sai.”


Tạ Tam gia lớn hơn Tô Thụy An một chút, năm nay đã gần bốn mươi, là một nam nhân có vóc người cường tráng, uy vũ.


Nghe Tô Oanh nói thế thì Tạ Tam gia không khỏi tò mò: “Nói sai chỗ nào?”


Tô Nguyễn ngượng ngùng nở nụ cười, đôi mắt long lanh nhìn ông ta với đầy sự ngưỡng mộ: “Tạ Tam gia rõ ràng là một anh hùng hiếm gặp của thế gian này! Tiểu nữ thật ngưỡng mộ Tuệ Tuệ, nàng ta có một Tam đường bá như ngài.”


Tạ Tam gia thoáng ngẩn người, sau đó vui vẻ cười to lên, không thể không nói, ánh mắt ngưỡng mộ và giọng điệu của tiểu nha đầu này khiến người ta rất vui vẻ!


Tô Nguyễn bị cười nên đỏ mặt: “Lần đầu tiểu nữ nhìn thấy quan lớn trong kinh thành, trong lòng có phần hoảng sợ, nếu nói sai thì kính xin Tạ Tam gia rộng lòng bỏ qua, đừng chấp nhặt tiểu nữ.”


Tạ Tam gia là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tứ phẩm, được cho là quyền cao chức trọng: “Ha ha ha, Tô đại nhân dạy dỗ rất tốt.”


Tạ Tuệ thấy hai người nói chuyện với nhau, tròng lòng không mấy dễ chịu nhưng Tạ Tam gia là một người rất quy củ, nàng ta khong dám tùy tiện nói chen vào.


Cho đến khi cuộc đối thoại của hai người kết thúc, nàng ta mới dịu dàng nói: “Tam đường bá, không phải vừa sáng người đã ra ngoài rồi ạ? Sao bây giờ lại rảnh rỗi đến thăm Tuệ Tuệ?”


“Ngày mai ta phải đi..”


“Ngày mai Tạ Tam gia phải đi rồi sao?” Bỗng nhiên Tô Nguyễn thốt lên đầy kinh ngạc, nàng không hề che giấu vẻ buồn bã trong đáy mắt mình: “Khó lắm tiểu nữ mới thấy được người lợi hại như thế, còn muốn nhìn nhiều hơn để mắt được thơm lây, không ngờ ngài đã định đi rồi.”


Nàng nói câu cuối cùng, thanh âm mang theo chút nức nở, đôi mắt cũng dâng lên một màn sương mù, khiến người ta nhìn mà thương tiếc.


Tạ Tam gia bắt đầu vờ như mình trí nhớ kém: “Tự nhiên nhớ ra có chút chuyện cần làm, có khi phải ở thêm hai ngày.”


“Có thật không?” Tiểu nha đầu như không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn ra được nàng đang rất vui vẻ.


Tạ Tam gia không nhịn được mỉm cười gật đầu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK