Tiếng cười và hơi thở khiến người ta buồn nôn bị gió thổi tới.
Tô Nguyễn bình tĩnh hơn, nàng sờ vào ống tay áo theo bản năng.
Không sao, nàng đã chuẩn bị thuốc mê, cùng lắm thì khiến tên cầm thú này hôn mê, sau đó lại nghĩ cách thoát thân.
Nàng không dám chắc về y thuật của lão Tề, nhưng Tô Nguyễn đã dùng thuốc của lão ta hai lần, rất hiệu quả, nàng tin trong thời điểm quan trọng này thuốc sẽ không xảy ra vấn đề,
Nhưng Tô Nguyễn chỉ bình tĩnh được một chút, khi nàng lần tay khắp ống tay áo mình nhưng lại chẳng tìm được thuốc mê thì đã hoảng hốt không thôi.
Thuốc đâu? Rõ ràng nàng vẫn luôn mang theo người mà!
Tô Nguyễn bỗng nhớ ra, lúc nãy khi tắm rửa nàng đã cởi y phục có giấu thuốc để sang một bên.
Rửa mặt xong, nghe thấy động tĩnh nên đi ra, không ngờ lại nhìn thấy Thôi Trạm, sau đó những kẻ kia lại xông đến tìm Thôi Trạm, rồi lại nói mọi người cần phản kiểm tra, đưa nàng đến nơi này.
Kể từ khi nàng thấy đám người kia muốn bắt Thôi Trạm thì tâm tình vẫn không yên, vốn đang cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy Tạ phu nhân và cả những người khác trong quán trọ đều đi nhận kiểm tra thì thoáng thả lòng.
Hơn nữa, thật sự có “thích khách”, nàng quá hoảng loạn nên ra ngoài mà quên đem theo thuốc.
Gió bỗng ngưng thổi, cửa phòng vang lên một tiếng kẹt dài rồi đóng lại.
Tô Nguyễn lập tức nắm chặt ngọn đèn trong tay, toàn thân run rẩy.
Kiếp trước, nàng đã dùng giá để đèn đập Trương Như Hải bị thương.
Trương Như Hải dần áp sát nàng, nụ cười kia buồn nôn đến mức khiến người ta muốn nôn ra tại chỗ: “Tiểu mỹ nhân, cẩn thận bị bỏng tay, mau đặt xuống.”
Bị bỏng sẽ không đẹp.
Dạ dày Tô Nguyễn cuộn lên: “Ngươi đừng tới đây! Có chuyện gì thì đứng đó hỏi”!
“Hỏi? Ha ha ha!” Trương Như Hải cười vang lên như thể nghe được gì đó thú vị lắm: “Tiểu mỹ nhân, nàng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng bản quan đến đây để hỏi nàng chuyện liên quan đến thích khách đấy chứ?”
Đôi mắt già nua vẩn đục của lão ta bám vào người nàng như ruồi bọ, càng nhìn càng thích: “Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.”
Trương Như Hải ép sát từng bước, Tô Nguyễn gần như không thể lùi được nữa: “Ngươi còn tới ta sẽ la lên!”
“Ha ha ha! Bản quan thích người ngây thơ như thế đấy!” Lại một tiếng cười vang dội khó nghe: “Bên ngoài đều là người của bản quan, nàng muốn gọi ai hả?”
Mắt thấy cầm thú đã gần trong gan tấc, Tô Nguyễn cắn răng nói: “Ta.. Ta đã có vị hôn phu rồi!”
Trương Như Hải ngẩn người, thoáng dừng chân, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.
“Thật sự có chút đáng tiếc, tiểu mỹ nhân thế này lại đã có chủ.”
“Bản quan rất không thích ngọc đã tỳ vết.” Trương Như Hải đổi giọng: “Nhưng nếu là tiểu mỹ nhân nàng, vậy bản quan có thể ngoại lệ.”
Lão ta đưa bàn tay đầy thịt sờ mặt Tô Nguyễn, Tô Nguyễn vội nghiêng người tránh đi, bàn tay Trương Như Hải rơi vào khoảng không.
“Tiểu mỹ nhân đừng sợ, chỉ cần nàng ngoan ngoãn nghe lời, bản quan bảo đảm sẽ thương nàng, vinh hoa phú quý sau này nàng hưởng không hết.”
Trương Như Hải cười dâm đãng, dang hai tay ra, muốn ôm Tô Nguyễn vào lòng.
Tô Nguyễn linh hoạt tránh đi, không ngờ Trương Như Hải dù lớn tuổi, vóc người mập mạp nhưng động tác lại rất nhanh, lão ta xoay người một cái, nắm lấy tay áo Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn sợ đến mức biến sắc: “Ngươi thả ta ra!”
“Tiểu mỹ nhân, đất là chiếu, trời là nóc, đêm nay chúng ta.. Khà khà…”
Gương mặt khiến người ta buồn nôn càng lúc càng gần, đầu óc Tô Nguyễn trống rỗng, bàn tay cầm ngọn đèn cùa nàng cũng run run.
Đập hay không đập?
Ở bên ngoài đều là người của Trương Như Hải, nếu đập, nàng sẽ chạy không thoát.
Nhưng nếu không đập… Lỡ bị kẻ cầm thú này chà đạp, Tô Nguyễn cảm thấy không bằng chết cho rồi!
Ngay khi nàng mất hết hy vọng, bên ngoài bỗng vang lên mấy tiếng kêu đau đớn và âm thanh rầm rầm, tiếp đó một luồng gió cực mạnh thổi tung cửa phòng.
Ngọn đèn trong tay Tô Nguyễn bị gió thổi cho lung lay, một bóng người cao lớn mơ hồ xuất hiện.
Lúc Tô Nguyễn còn chưa kịp phản ứng, Trương Như Hải ở trước nàng đã tức giận đùng đùng, chưa kịp nói hai chữ “kẻ nào” ra khỏi miệng thì đã rên lên một tiếng, cơ thể mập mạp ngã lăn xuống đất.
Lão ta trợn trừng hai mắt, máu tươi chảy đầm đìa.
Tách tách, tách tách, chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống đất, âm thanh kia vang vọng rõ ràng giữa căn phòng vắng vẻ này.
Trước mắt Tô Nguyễn bỗng mơ hồ, nước mắt vô thức rơi xuống.
Nàng tưởng mình đang nằm mơ: “Thôi công tử, chẳng phải huynh đã đi rồi sao?”
Thôi Trạm lau máu trên lưỡi kiếm, thu lại sát khí quanh thân, đi tới nhẹ nhàng ôm Tô Nguyễn vào lòng, dịu dàng nói: “Nhóc con, không sao rồi.”
Vỗn dĩ hắn đã đi, nhưng chẳng hiểu sao lòng dạ không yên, cuối cùng trở lại.
Tiểu nha đầu trong lòng đang run rẩy hệt như lá rụng ngày thu, Thôi Trạm bỗng cảm thấy trái tim mình như bị ai bóp chặt.
Tô Nguyễn nắm lấy y phục bên hông Thôi Trạm, nàng chôn mặt trước ngực hắn, nước mắt tuôn như mưa.
Người nam nhân trước mắt này khi bình thường lạnh lùng như tảng băng, nhưng giờ khắc này Tô Nguyễn lại thấy lồng ngực hắn ấm áp và an toàn hơn tất cả.
Một hồi lâu sau, Tô Nguyễn bình tĩnh lại: “Lão ta.. Đã chết chưa?”
Dư quang khóe mắt liếc thấy thi thể Trương Như Hải đang nằm trên mặt đất, trong đôi mắt Tô Nguyễn hiện lên sự lo lắng.
Nếu việc này bị truy cứu, nàng sợ mình sẽ liên lụy đến Tô Thịnh, Tô Hạm và cả Tô Thanh Nam.
“Đã xử lý sạch sẽ rồi.” Thôi Trạm lấy khăn ra lau nước mắt nơi khóe mắt của Tô Nguyễn: “Bây giờ ta đưa nàng về.”
Tô Nguyễn thoáng yên tâm: “Được.”
Trên mặt đất ngoải cửa phòng có bốn năm người nằm sóng soài, Tô Nguyễn vô thức định nhìn sang, Thôi Trạm che mắt nàng lại: “Đừng nhìn, coi chừng gặp ác mộng.”
“Trong số đó có người khi nãy đến phòng ta tìm huynh không? Dáng người cao nhất ấy.” Tô Nguyễn nói: “Là hắn ta dẫn ta đến.”
Trương Như Hải và tùy tùng của lão ta đều chết hết, nhưng nếu người dẫn nàng đến không chết, nàng vẫn sẽ bị hoài nghi.
Thôi Trạm hơi dừng một chút: “Ta biết rồi.”
Hắn dẫn Tô Nguyễn đi về trước thêm một chút: “Nàng ở đây chờ ta một lát.”
“Được.” Tô Nguyễn gật đầu.
Thôi Trạm nhún mũi chân một cái, thân hình biến mất giữa đêm đen.
Tô Nguyễn chỉ chờ một chút thì Thôi Trạm đã về, trong tay hắn có một người.
Hắn ném người kia xuống đất, người kia không động đậy, đã chết rồi.
Tô Nguyễn lớn gan liếc nhìn một cái, đúng là người đã dẫn nàng đến đây vừa nãy.
“Ta phải đi đây, nàng biết nên làm thế nào chứ?” Thôi Trạm nói.
Tô Nguyễn đáp: “Biết, Thôi công tử, cảm ơn huynh. Còn nữa, chú ý an toàn đấy.”
Thôi Trạm nhìn nàng thật sâu, chân hơi dùng sức, nháy mắt đã biến mất tăm.
Sau khi hắn rời đi, Tô Nguyễn lùi về sau hai bước, nàng ngồi phịch xuống đấy, dùng hết sức bình sinh gào khóc: “Cứu mạng với! Có thích khách!”
Tuy bây giờ nàng đang ở nơi khá vắng vẻ, nhưng lại trống trải vô cùng, đã hơn nửa đêm, âm thanh lập tức vang đi thật xa.
Phó Thông có thần kinh mẫn cảm, vừa nghe thấy hai chữ thích khách thì vội dẫn người tới.
Hắn ta đen mặt nhìn những thủ hạ đã chết của mình, cuối cùng nhìn sang Tô Nguyễn đang khóc đến mức không thở nổi, dường như sắp ngất đi.
“Đại nhân cứu mạng, có thích khách, hu hu!” Cuối cùng Tô Nguyễn cũng cảm thấy an toàn, nàng khóc lớn.
“Thích khách chạy hướng nào rồi?” Phó Thông nhíu mày hỏi.
Tô Nguyễn sợ hãi quá mức, lúc này chỉ biết khóc: “Ta không biết, hu hu! Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi sợ quá hu hu!”
Lúc này người chạy đi kiểm tra trở về, biểu hiện hoang mang.
“Phó gia, không ổn, Tri phủ đại nhân đã chết!”