Không khí quanh thân Tô Nguyễn bỗng lạnh đi mấy phần, nam tử cao lớn trước mặt cũng hơi híp mắt lại, ánh sáng lành lạnh mang theo áp bực vô hình bắn về phía Tô Nguyễn.
Vẻ mặt kia không nói được là đang tức giận hay đang khó chịu, nhưng Tô Nguyễn hiểu, nếu không nói rõ ràng việc này e rằng Thôi Trạm không đồng ý không từ hôn!
Tuy rằng nàng không biết rõ tình yêu là gì, nhưng nàng lại hiểu, không một nam nhân nào có thể chịu đựng được việc vị hôn thê của mình tìm cái chết vì nam nhân khác!
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Tên đáng chết! Tô Nguyễn chửi thầm trong lòng.
“Tô Nguyễn à, ta đã nói với ngươi rồi, sao ngươi vẫn dại dột thế?” Một thiếu niên mười lăm tuổi mặc hoa phục, tay cầm quạt giấy đii đến trước mặt Tô Nguyễn, có hơi bất mãn nói.
Thiếu niên này tên Tạ Nhiên, là trưởng tử của Huyện thừa Tạ Vân, trợ thủ của Tô Thụy An.
Tô Thụy An và Tạ Vân đều đã ở Lâm Huyền sáu năm, Tô Nguyễn và hai huynh muội Tạ Vân cũng được coi là lớn lên cùng nhau.
Tướng mạo của Tạ Nhiên không kém, thế nhưng không biết học thói hư tật xấu ở đâu mà lại bôi phấn lên mặt, lại phẩy phẩy quạt giấy, tự cho mình là kẻ phong lưu phóng khoáng.
Tô Nguyễn cảm thấy trước kia mắt nàng bị mù rồi, nàng không hề yêu thích Tạ Nhiên, chỉ là Tô gia nghèo, Tạ gia lại có tiền cho nên mới có chút tâm tư nhỏ.
Sau đó lại bị Liễu Minh Khanh lợi dụng, thi thoảng bà ta lại so sánh Thôi gia và Tạ gia, cho nên Tô Nguyễn mới sinh ra tâm tư từ hôn.
Dưới sự ám chỉ của Liễu Minh Khanh, Tô Nguyễn bắt đầu viết thư cho Thôi Trạm, biểu thị rằng nàng muốn từ hôn. Ban đầu ngôn ngữ còn uyển chuyển, nhưng Thôi Trạm vẫn không hồi đáp.
Sau đó từng phong thư nối tiếp nhau thì ngôn ngữ cũng khó nghe hơn, thậm chí còn nói rằng nàng đã có người mình thích, nếu hắn không đồng ý từ hôn thì nàng thà rằng thắt cổ tự sát cũng không lấy hắn làm phu quân.
Thêm vào đó, Tô Thụy An không muốn gánh tiếng xấu nên không chịu từ hôn, Liễu Minh Khanh lại giật dây, Tô Nguyễn mới quyết tâm giả vờ thắt cổ..
Có điều, cho dù lấy Tạ Nhiên ra làm cớ để từ hôn, Tô Nguyễn cũng cảm thấy mắt mình bị mù rồi.
Nhưng những suy nghĩ này chỉ hiện lên trong nháy mắt, Tạ Nhiên thấy Tô Nguyễn chỉ nhìn hắn ta mà không lên tiếng thì phẩy phẩy quạt giấy trong tay, liếc mắt nhìn nàng: “Sao, có phải cảm thấy hôm nay bổn thiếu gia quá đẹp trai nên nhìn đến ngẩn người không?”
Nói rồi lại liếc mắt nhìn sang Thôi Trạm bên cạnh, thấy hắn mặc y phục bình thường nên cũng không để ý cho lắm.
Tô Nguyễn bị hắn ta làm cho buồn nôn, nàng hận không thể đá hắn ta hai cái, bàn tay nàng hơi siết lại khiến cho tờ giấy trong tay cũng run lên.
Tạ Nhiên vô tình nhìn thấy: “Cầm cái gì đó, cho ta xem mau.”
Tô Nguyễn nghĩ thầm, bây giờ nàng không thể nói chuyện để giải thích được, vậy để Tạ Nhiên nhìn một cái cũng tốt, coi như giải thích gián tiếp cho nàng.
“Ta không phải vì từ hôn nên mới thắt cổ! Vài ngày trước ta đắc tội với Đại tỷ, dù thế nào nàng cũng không chịu tha thứ cho ta, ta chỉ đành thắt cổ hù nàng ấy, thật đấy!”
Ta Nhiên xem xong thì sắc mặt khẽ thay đổi, cái gì thế này! Không phải Tô Oanh nói Tô Nguyễn thích hắn ta, cho nên mới vì hắn ta thắt cổ ép từ hôn sao?
Tại sao chuyện này không giống với lời Tô Oanh nói? Tạ Nhiên cảm thấy thật mất mặt, suy nghĩ một hồi mới như hiểu ra rồi nở nụ cười: “Tô Nguyễn, ngươi đừng có gạt ta, từ nhỏ đến lớn ngươi khiến Tô Hạm tức giận nhiều như thế, nhưng nào thấy ngươi dùng chiêu này?”
“Lại nói, tuy Tô Hạm nóng tính, nhưng lại không phải là người mưu mô, huống hồ nàng ta thương ngươi như thế. Nếu ngươi chọc tức nàng ta, vậy chẳng phải cứ bồi tội với nàng ta là được à, nàng ta quá lắm cũng chỉ đánh chửi ngươi hai câu rồi sẽ tha thứ cho ngươi.”
“Nếu ngươi dám thắt cổ hù dọa nàng ta, vậy cho dù nàng ta không đánh gãy chân ngươi, thì cũng khiến ngươi mười ngày nửa tháng không xuống giường được!
Tô Nguyễn nhất thời nghẹn họng, chuyện này.. Đúng là rất Tô Hạm!
Không, đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt bây giờ là hình như càng giải thích thì càng mờ ám!
Tô Nguyễn quay đầu lại lắc đầu lia lịa với Thôi Trạm, Thôi công tử, không phải thế!
Lúc này nàng hận không thể bịt miệng Tạ Nhiên lại, nhưng Tạ Nhiên càng nói càng hăng say hơn.
“Rõ ràng ngươi thắt cổ vì ta!”
Tạ Nhiên nói với giọng điệu bố thí: “Thế này đi, thấy ngươi yêu thích ta đến thế, trở về ta sẽ nói với mẫu thân của ta một tiếng, đưa ngươi vào danh sách ứng cử viên con dâu của bà.”
“Sau này việc lớn việc nhỏ gì ngươi cũng phải nghe lời ta, biết đâu khi nào đấy ta không vui..”
Lời còn chưa dứt thì bóng người cao lớn đã đi lướt qua mặt hắn ta, Tạ Nhiên đang phẩy quạt giấy không hiểu sao lại lảo đảo một cái, những lời còn lại đều bị chặn trong cổ họng.
“Hai vị từ từ trò chuyện, ta còn chuyện quan trọng cần làm.” Lúc rời đi, Thôi Trạm ném lại một câu như thế. Giọng điệu lạnh lùng, khi nói đến mấy chữ chuyện quan trọng thì hơi nhấn mạnh một chút.
Chuyện quan trọng? Không phải Thôi Trạm muốn đến Tô gia trả hôn thư và tín vật đấy chứ!
Phương hướng Thôi Trạm đang đi dẫn đến Tô gia, Tô Nguyễn gấp đến mức không chịu được, chạy vội đuổi theo Thôi Trạm, cũng mặc kệ Tạ Nhiên đang tô to gọi nhỏ đằng sau.
Chỉ một lát sau Thôi Trạm đi đằng trước bỗng dừng lại, thì ra có một người giống như tiểu nhị ngăn hắn lại, không biết người kia nói gì mà Thôi Trạm có hơi do dự, cuối cùng hắn xoay người bước vào con ngõ nhỏ.
Tô Nguyễn dừng lại ngay đầu ngõ, đấy không phải nơi dẫn đến nhà họ Tô, Thôi Trạm muốn đi đâu thế?
Nàng hơi phân vân, cuối cùng vẫn chạy theo vào ngõ nhỏ.
Lối ra của ngõ nhỏ là một con đường khác, khi ra đã không thấy bóng Thôi Trạm đâu.
Nàng nhìn quanh thì phát hiện nơi này hơi quen mắt, dường như cách Văn An Nhai không xa.
Lẽ nào quán rượu của hắn có chuyện gì?
Tô Nguyễn không nghĩ nhiều nữa, bước nhanh đến quán rượu.
Khoảng nửa khắc sau Tô Nguyễn mới thấy được quán rượu nhỏ của Thôi Trạm.
Quán rượu không lớn, trên cửa quán treo bảng hiệu viết “Quán rượu Thôi thị.”. Hai cánh cửa gỗ rộng cỡ ba thước mở to, trên cái kệ dài tầm tám thước trưng bày mười mấy bình rượu nhỏ, trên mặt còn dán giấy đỏ viết chữ đen, có lẽ là tên rượu.
Tô Nguyễn vừa đi tới thì tiểu nhị vừa nãy ngăn Thôi Trạm lại đi ra, khách khí hỏi: “Tiểu thư muốn mua rượu gì?”
Ở bên trái quán rượu có một cái tủ cao khoảng bốn thước, trên ngăn tủ có đặt giấy bút. Tô Nguyển nở nụ cười ngọt ngào chỉ vào quầy hàng, tiểu nhị nhíu mày: “Ngươi muốn dùng giấy bút?”
Tô Nguyễn gật đầu lia lịa, thấy tiểu nhị định từ chối thì vội dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn hắn ta.
Trong đôi mắt kia là một màn hơi nước mơ hồ, tiểu nhị không chịu đựng nổi, chỉ đành thở dài: “Xin mời.”
Tô Nguyễn vội vàng cảm ơn, chạy nhanh đến viết xuống vài dòng chữ.
“Thôi công tử có ở đây không?”
Tiểu nhị cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Tô Nguyễn viết: “Ta là vị hôn thê của Thôi công tử.”
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Dường như tiểu nhị cũng biết nàng, trong nhất thời, ánh mắt cũng không mấy thiện cảm.
“Ông chủ không ở đây.” Hắn ta cứng rắn đáp lại.
“Đi đâu? Ta có việc gấp, rất gấp!” Tô Nguyễn chạy vội đến nên lúc này y phục đã ướt hết, nét ửng đỏ trên mặt cũng chưa tan đi, dáng vẻ có hơi đáng thương.
Thấy nàng như thế thì tiểu nhị cũng có hơi tin tưởng: “Quán rượu vừa nhận được một đơn đặt hàng lớn, rượu không đủ nên ông chủ tự mình đi mua rồi.”
“Khi nào mới về?”
“Khoảng bảy, tám ngày.”
Nhất thời Tô Nguyễn không biết nên vui hay buồn, nếu như Thôi Trạm không rời đi vậy chắc chắn hôm nay hắn sẽ lùi hôn, cắt đứt đừng lui của nàng.
Nhưng hắn rời đi, lỡ đâu đột nhiên trở về sớm hơn dự đi, âm thầm trả hôn thư lại thì nàng cũng không còn cách nào.
Nàng lại không thể mỗi ngày đều đến.
Về trước rồi lại nói, sợ rằng Hạnh Vũ bên kia không chịu đựng nổi nữa.
Tô Nguyễn ngỏ ý cảm ơn tiểu nhị, rời khỏi quán rượu về Tô phủ.