Sau khi đến huyện Phượng Hoàng hai ngày thì Tô Nguyễn đã đứng ngồi không yên, nàng lén dẫn Hạnh Vũ ra ngoài.
Nàng phải nghĩ cách kiếm bạc.
Nơi ở bây giờ được nha môn huyện Phượng Hoàng phân cho, diện tích chỉ bằng bốn phần năm nơi ở tại huyện Lâm Huyền, nhưng huyện Phượng Hoàng giàu có, nhà ở bây giờ không biết đáng giá hơn huyện Lâm Huyền bao nhiêu lần.
Tuy nhà nhỏ nhưng dù sao cũng mới đến, có rất nhiều thứ phải sắm sửa thêm, hơn nữa, gia đình Vu quản gia ở lại huyện Lâm Huyền không theo đến, còn phải ra sức tìm thêm vài hạ nhân, bây giờ mỗi ngày Liễu Minh Khanh đều bận đến mức chân không chạm đất, căn bản không để ý gì đến Tô Nguyễn.
Tô Nguyễn liền lợi dụng điểm này, nàng đi thẳng ra ngoài mà không hề báo với Liễu Minh Khanh.
Phố xá huyện Phượng Hoàng náo nhiệt hơn huyện Lâm Huyền mấy chục lần, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ đã lén ra ngoài sau khi dùng cơm trưa xong, thời điểm này, đường xá huyện Phượng Hoàng vẫn náo nhiệt như cũ.
Kiếp trước Tô Nguyễn đã gặp qua nên cũng chẳng có cảm giác gì, nhưng Hạnh Vũ lớn thế này rồi mới lần đầu thấy được cảnh tượng phồn hoa như vậy, nàng ta kinh ngạc đến mức ngây người.
“Đông người quá tiểu thư ơi!” Hạnh Vũ lớn tiếng nói: “Nơi này nhiều người hơn cả một huyện Lâm Huyền của chúng ta luôn ấy!”
Tô Nguyễn đảo mắt: “Hạnh Vũ, em xem, nơi này nhiều người như thế, nếu có thể mở cửa hàng thì hẳn sẽ kiếm được rất nhiều bạc nhỉ.”
Đôi mắt Hạnh Vũ sáng lên: “Tiểu thư nói đúng lắm.”
Tô Nguyễn tận dụng thời cơ: “Hạnh Vũ này, tiểu thư ta nghĩ được một cách kiếm tiền, nhưng lại không có bạc làm vốn, Hạnh Vũ, em xem, hay là em cho tiểu thư mượn số lương em tiết kiêm hàng tháng được không?”
Đôi mắt Hạnh Vũ lập tức tối lại, vừa nhắc tới bạc, nhất là bạc của nàng ta thì nàng ta tỉnh táo vô cùng, dù Tô Nguyễn muốn dỗ nàng ta thế nào thì cũng dỗ không được.
Không giống với những chuyện khác, dù Tô Nguyễn nói thế nào nàng ta cũng sẽ tin.
“Tiểu thư, người đừng dọa Hạnh Vũ, sao tiểu thư biết cách kiếm bạc chứ?” Hạnh Vũ ôm chặt túi tiền lẩm bẩm: “Hơn nữa, nào có chuyện tiểu thư mượn bạc của nha hoàn.”
“Trước đây không kiếm bạc là vì không có cơ hội, bây giờ đã có cơ hội lớn thế này, ta chắc chắn có thể kiếm được rất nhiều bạc!”
Tô Nguyễn nói: “Em phải tin ta, ta đã gạt em bao giờ!”
Đúng là chưa từng gạt, nhưng mà.. Hạnh Vũ cẩn thận nói: “Vậy tiểu thư dẫn Hạnh Vũ đi xem cách kiếm bạc trước đã.”
“Được, bây giờ ta dẫn em đi xem ngay!”
Tô Nguyễn đã quyết định kế thừa sự nghiệp của Thôi Trạm từ lâu, tiếp tục mở quán rượu. Năm ngoái vào tháng tám sau khi Thôi Trạm rời đi, mấy tháng nay nàng vẫn luôn nghiên cứu những kiến thức về rượu.
Huyện Phượng Hoàng có sản lượng ngũ cốc cao, ngành nghề rượu rất phát triển, trước đó rượu trong quán của Thôi Trạm đều được nhập từ đây.
Nơi buôn bán rượu lớn nhất huyện Phượng Hoàng là cửa hàng rượu Bạch thị, gần như, hơn một nửa rượu ở Giang Khánh phủ đều từ cửa hàng rượu Bạch thị mà ra.
Hôm nay Tô Nguyễn định đến cửa hàng rượu Bạch thị lớn nhất huyện Phượng Hoàng đấy để xem thử.
Cửa hàng rượu Bạch thị không giống với quán rượu bình thường, bên trong chỉ bán rượu như tên.
Nhưng, cửa hàng ấy xa hoa xinh đẹp hơn tất thảy những quán rượu khác tại huyện Phượng Hoàng.
Cừa hàng có ba tầng, cột nhà sơn son thiếp đỏ, ngói lưu ly nhiều màu rực rỡ, cửa hàng tọa lạc ngay khúc quanh của chợ, hai bên cửa mở rộng, nhìn diện tích bên ngoài khoảng chừng hai mươi mét.
Hạnh Vũ nhìn thấy từ xa đã không nhịn được reo lên: “A, quán rượu kia lớn quá đi mất, được xây dựng thật đẹp nữa!”
“Tiểu thư, chúng ta đến xem thử đi!”
Lúc này, ba tầng bên ngoài của cửa hàng rượu Bạch thị đã có vô số người vây kín, cũng chẳng biết trong cửa hàng đã xảy ra chuyện gì, Tô Nguyễn và Hạnh Vũ không thể chen vào nổi.
Tô Nguyễn tìm một đại thúc có gương mặt hiền lành, hỏi: “Đại thúc, cho hỏi ở đây có chuyện gì thế? Sao lại đông người vậy?”
“Tiểu cô nương mới đến huyện Phượng Hoàng chơi đúng không?” Đại thúc kia hiền lành nói.
“Ta và người nhà vừa đến huyện Phượng Hoàng được hai ngày.” Tô Nguyễn nói.
“Vậy thì không trách, lát nữa trong cửa hàng rượu Bạch thị sẽ mở một cuộc thi uống rượu, người uống đến cuối không ngã thì có thể có được năm mươi lượng bạc!”
“Năm mươi lượng?!” Tô Nguyễn và Hạnh Vũ trợn tròn mắt.
Từ xưa đến giờ hai người chưa từng thấy nhiều bạc như thế.
“Tham gia thi đấu cần điều kiện gì thế ạ?”
“Chỉ cần tiêu năm mươi đồng tiền mua một bát rượu mạnh nhất trong cửa hàng uống, nếu sau một khắc vẫn còn tỉnh táo thì có thể tham gia.”
Cừa hàng rượu Bạch thị không hổ là cửa hàng rượu lớn nhất huyện Phượng Hoàng, thật biết làm ăn.
Một chiêu này vừa khiến người ta tới đông nghịt, vừa tuyên truyền được rượu mạnh của mình.
Tô Nguyễn nói cảm ơn vị đại thúc kia xong thì kéo Hạnh Vũ chạy về Tô phủ.
“Tiểu thư, người định làm gì thế?!? Hạnh Vũ thấy nàng lén chạy đến gian phòng của Tô Thanh Nam thì hỏi.
“Suỵt, đừng lên tiếng.”
Tô Nguyễn lục tung đồ lên, nàng tìm được hai bộ y phục cũ của Tô Thanh Nam bèn ném cho Hạnh Vũ một bộ: “Thay đi.”
“Làm gì thế?” Hạnh Vũ trợn tròn mắt.
“Nữ cải nam trang.”
“Hạnh Vũ biết, nhưng tiểu thư giả nam làm gì?”
“Đi tham gia đấu rượu.”
“Cái gì?! Tiểu thư điên rồi à?”
Tô Nguyễn nhanh chóng thay xong y phục của Tô Thanh Nam, mấy tháng nay nàng đã cao lên một chút, bây giờ nàng đã mặc vừa y phục năm ngoái của Tô Thanh Nam.
Nàng xõa mái tóc đen ra búi thành búi tóc của thiếu niên, sau đó quay vào gương nhìn trái phải một chút, cảm thấy khá hài lòng.
“Thay nhanh đi, không thì ta không dẫn em theo đâu.”
Hạnh Vũ chỉ đành thay y phục, lại lén lút ra ngoài cùng Tô Nguyễn.
—
Ngoài cửa hàng rượu Bạch thị càng có nhiều người tụ tập hơn, nhưng người trong cửa hàng đều là người có kinh nghiệm, họ sợ những người vây xem này chặn những người đến tham gia thi đấu bên ngoài nên đã mở một lối vào khác, chuyên dành cho người đến báo danh tham gia xếp hàng.
Người không báo danh không được xếp hàng, nhưng quanh đó vẫn có khá nhiều người kỳ quái tụ tập.
Ví dụ như lúc này, một thiếu niên có vóc dáng không cao lắm lén lút đi tới trước mặt Tô Nguyễn.
Thiếu niên kia có làn da hơi đen, vóc người khá gầy, mặc một bộ y phục bằng vải bố bình thường, có một đôi mắt rất linh hoạt.
“Công tử, muốn mua thuốc không?” Hắn ta thấp giọng hỏi Tô Nguyễn.
Nhất thời Tô Nguyễn không phản ứng lại kịp: “Thuốc gì?”
“Giải rượu.” Thiếu niên kia nói một cách thần bí: “Chỗ của ta có thuốc giải rượu tốt nhất, đảm bảo ngươi có thể đoạt được một trong mười vị trí đầu.”
Tô Nguyễn lễ phép từ chối: “Không cần.” Nàng nào cần đến thuốc giải rượu.
Thiếu niên kia tưởng rằng nàng không tin cho nên chỉ tay lên trời thề: “Thuốc của ta có công hiệu thật, tuyệt đối không lừa ngươi! Nếu lừa ngươi thì cả nhà ta chết hết!”
Khóe môi Tô Nguyễn giật giật, bán thuốc thôi mà, có cần thề độc thế không?
“Ta và công tử có duyên, ta bán cho người khác một trăm đồng tiền một viên, nay ta bán cho ngươi năm mươi đồng tiền một viên thôi! Muốn đạt được mục tiêu thì phải trả giá nhất định mà, chỉ cần tiêu mấy chục đồng tiền thôi ngươi đã có thể đổi lấy năm mươi lượng bạc, tính thế nào cũng rất lời đấy! Công tử, mua mười viên đi!”
Tô Nguyễn lấy túi tiền ra, thiếu niên cho rằng nàng muốn mua thuốc, trên gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng.
“Không phải ta không muốn mua, mà là…” Tô Nguyễn dốc ngược túi tiền vào lòng bàn tay: “Trên người ta bây giờ chỉ có năm mươi đồng tiền thôi.”
Thiếu niên nhìn năm mươi đồng tiền nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng, vẻ mặt khá đặc sắc!
Tốn không ít nước bọt cuối cùng gặp phải quỷ nghèo khổ, đổi thành những người khác e rằng đã sớm mở miệng mắng chửi rồi. Thiếu niên này đúng là có vài phần phong độ đấy, không nói hai lời đã chạy đi tìm con cá.. À không, người mua khác.
Tô Nguyễn xếp hàng một hồi, không bao lâu đã đến lượt nàng, nàng đặt năm mươi đồng tiền xuống bàn, sau đó bưng một bát rượu lên uống ừng ực.
Tuy nàng đã cao hơn một chút nhưng vóc người vẫn gầy gò như cũ, cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua đã có thể thổi bay nàng đi, dáng vẻ uống rượu sảng khoái này của nàng đã rước lấy không ít ánh mắt.
Sau khi Tô Nguyễn uống rượu xong, nàng bình tĩnh đứng đợi một bên.
Một khắc sau, quản gia tới kiểm tra, đưa vài chữ cho nàng nhận diện, nói hai câu rồi tuyên bố nàng thông qua sơ khảo, có thể vào tham gia thi đấu.