• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44: Giết





Tri phủ đại nhân đã chết, mấy tùy tùng của lão ta đều chết, cả huyết y vệ dẫn Tô Nguyễn đến nơi này cũng chết.


Không chỉ có thế, khi Phó Thông đang hỏi Tô Nguyễn chuyện liên quan đến hung thủ thì lại có người đến báo, nói rằng phát hiện vài thi thể của huyết y vệ.


Tô Nguyễn vừa nghe đã biết, Thôi Trạm cố tình quấy nhiễu suy nghĩ của Phó Thông, tránh cho hắn ta cứ nhìn nàng chằm chằm.


Đúng là vậy, Phó Thông vừa nhận được tin đã đi ngay.


Quan trọng là hắn ta chẳng hỏi được gì từ Tô Nguyễn, ngoài trừ khóc thì cũng là khóc.


Sau khi Tô Nguyễn trở về, Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân lập tức vây lấy nàng.


Sắc mặt hai người trắng bệch, xem ra đã bị dọa sợ rồi.


Thậm chí Liễu Minh Khanh còn chẳng có tâm tình quan tâm Tô Nguyễn.


“Nguyễn Nguyễn, đã xảy ra chuyện gì thế? Ta nghe nói.. Tri phủ đại nhân xảy ra chuyện?”


Vừa nãy Nguyễn Nguyễn khóc quá lâu, hai mắt đều sưng đỏ lên.


“Nữ nhi cũng không biết, người kia nói tất cả mọi người đều phải đi nhận kiểm tra. Nữ nhi đi theo người kia, đến nửa đường thì bỗng có một người mặc đồ đen nhảy ra giết người kia, lúc đó nữ nhi sợ quá nên la lên.”


“Một lát sau thì Phó gia đến, sau đó thủ hạ của hắn ta nói Tri phủ đại nhân đã chết, một lát sau lại nói vài huynh đệ nữa chết, rồi Phó gia rời đi, nữ nhi mới về.”


“Hu hu hu, nữ nhi không biết gì hết.”


Tô Nguyễn nói năng lộn xộn trình bày xong thì khóc òa lên, Liễu Minh Khanh cũng không tiện hỏi lại, Tạ phu nhân tiếp lời: “Nói vậy, con chưa gặp Tri phủ đại nhân à?”


Tô Nguyễn lắc đầu: “Vẫn chưa.”


Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân liếc nhau một cái, Tô Nguyễn chưa gặp Tri phủ đại nhân, nói rõ việc Tri phủ đại nhân chết không liên quan đến Tô Nguyễn.


Tri phủ đại nhân xuất hiện ở đây là do sự sắp xếp của hai người bọn họ, kết quả bây giờ người chết, dù thế nào cũng không thể nói không liên quan tới hai người.


Lỡ Trương quốc công và Trương quý phi truy cứu, Tô gia không có hậu trường thì không cần nói, mà, gia đình Tạ Vân chắc chắn sẽ bị Tạ gia từ bỏ!


“Kế mẫu, Tạ phu nhân, con mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một chút.” Tô Nguyễn nhỏ giọng nói.


Liễu Minh Khanh miễn cưỡng cười: “Vậy con nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai ta lại đến thăm con.”


Bà ta và Tạ phu nhân đang định rời đi, bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Tô Tam tiểu thư, ta là quản gia của Tri phủ đại nhân, ta họ Chúc, có vài chuyện muốn hỏi ngươi.”


Liễu Minh Khanh biến sắc, vội vàng mở cửa phòng: “Mời vào.”


Chúc quản gia nghiêng người đứng tại cửa, hơi cong eo, không biểu hiện cũng không khiêm tốn.


“Không dám, ta ở ngoài hỏi vài câu là được.”


Liễu Minh Khanh kéo Tô Nguyễn qua: “Chúc quản gia, đây là tiểu nữ Nguyễn Nguyễn, người có vấn đề gì cứ hỏi.”


Chúc quản gia ở bên ngoài, lúc nãy Tô Nguyễn không thấy rõ, chỉ cảm thấy giọng nói khá quen tai, đến khi lại gần nhìn thấy vết bớt màu đen to cỡ quả trứng cút trên mặt Chúc quản gia thì mới cả kinh.


Ngoại trừ Liễu Minh Khanh, Tạ phu nhân và cả những tùy tùng đã chết biết Tri phủ đại nhân xuất hiện ở đây thì chắc chắn Chúc quản gia cũng biết chuyện.


Lần trước ở Tịnh An Tự, chính gã ta là người muốn bắt nàng đi.


Nội tâm Tô Nguyễn không yên, cũng chẳng thèm giấu giếm làm gì, dù sao nàng là người vừa chịu kinh hãi xong: “Chúc quản gia, ta là Tô Nguyễn.”


“Chào Tô Tam tiểu thư.” Chúc quản gia chào một cái, khi gã ta cúi đầu, Tô Nguyễn liếc thấy được một tia hung ác lóe lên trong mắt gã ta.


“Đại nhân nhà ta bị thích khách giết.” Gã ta trầm giọng nói: “Ta muốn bắt hung thủ báo thù cho đại nhân, mong Tô Tam tiểu thư kể lại kỹ lưỡng tình hình lúc ấy một lần.”


Tô Nguyễn nói lại những gì mình đã nói với Phó Thông, Liễu Minh Khanh và cả Tạ phu nhân cho Chúc quản gia nghe.


Sau khi gã ta nghe xong, lại hỏi hai câu, Tô Nguyễn đều đáp được.


“Cảm ơn Tô Tam tiểu thư đã phối hợp, nếu nhớ đến bất cứ chi tiết nào liên quan đến hung thủ thì cứ việc đến tìm ta.”


“Vâng, Chúc quản gia.”


Chúc quản gia khách sáo một câu rồi đi, Liễu Minh Khanh và Tạ phu nhân an ủi Tô Nguyễn hai câu cũng đi mất.


Sau khi mọi người đều đi, Tô Oanh về.


Nhìn thấy Tô Nguyễn ngoài ánh mắt có hơi hồng, thì tất cả đều hoàn hảo, nàng ta khẽ bĩu môi.


Vừa nãy khi nghe nói phát hiện Tô Nguyễn tại hiện trường, Tô Oanh đã sướng đến phát rồ, âm thầm cần khẩn rằng Tô Nguyễn sẽ xảy ra chuyện.


“Ngươi cầm gì trong tay thế?!” Tô Nguyễn bỗng lớn tiếng chất vấn, khiến Tô Oanh sợ hết hồn.


Nàng ta liếc nhìn thành phẩm thêu trên tay mình rồi nhanh chóng giấu ra sau lưng, ánh mắt né tránh, giấu đầu lòi đuôi: “Không có gì.”


Tô Nguyễn xông tới dùng sức kéo tay Tô Oanh ra, nàng thấy thành phẩm thêu của mình và cả vết cắt bên trên.


“Tô Oanh, tại sao ngươi lại phá thành phẩm thêu của ta!?”


“Ta không có phá, ta chỉ tò mò nên lấy ra nhìn thôi.” Tô Oanh sẽ không thừa nhận, nàng ta cũng không dám khai Tạ Tuệ.


“Ngươi nói bậy! Rõ ràng khi ta mang đến nó vẫn nguyên vẹn!”


“Ngươi thích tin hay không thì tùy!” Tô Oanh hừ một tiếng: “Ta buồn ngủ rồi.”


Tô Nguyễn tức đến mức giậm chân: “Ta đi tìm phụ thân và kế mẫu phân xử!”


Nếu là trước đây thì Tô Oanh sẽ hơi sợ, nhưng bây giờ Tri phủ đại nhân đã chết, khắp nơi đều loạn tùng phèo cả lên, Liễu Minh Khanh và Tô Thụy An nào có tâm tư lo chuyện Tô Nguyễn.


Huống chi nàng ta lại chẳng làm, Tô Oanh thoải mái lên giường nghỉ ngơi.


Tô Nguyễn cầm thành phẩm thêu ra ngoài, đi thẳng đến cửa phòng của Tô Thụy An và Liễu Minh Khanh, lại phát hiện hai người không có ở trong thì thở phào một hơi, sự tức giận trên mặt cũng tan đi.


Trong quán trọ nơi nào cũng có người, nàng đi xuống lầu, đi một lát đã gặp phải Chúc quản gia.


“Chúc quản gia.” Tô Nguyễn vẫy tay, nhỏ giọng nói: “Ta có việc tìm ngươi.”


Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Chúc quản gia, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Tô Tam tiểu thư.”


“Dường như ta nhớ được chút gì đó liên quan tới hung thủ.” Tô Nguyễn nhìn hai bên, dáng vẻ sợ sệt như thể hung thủ đang ở đâu đó.


“Nhưng ta lại không thể nói rõ được, Chúc quản gia, ngươi có thể đi theo ta một chuyến được không? Đừng nói với ai hết.”


Ánh mắt Chúc quản gia lóe lên: “Được.”


Tô Nguyễn đi trước, Chúc quản gia đi theo sau, hai người một trước một sau đi đến hậu viện quán trọ.


“Trước đó người kia dẫn ta đến chỗ này, đi tới, đi tới, gần đến chỗ này thì…”


Tô Nguyễn bỗng dừng lại, nhìn xung quanh.


Thi thể đã được đưa đi, trong không khí chỉ còn lại mùi máu tanh mơ hồ. Xa xa trong quán trọ đèn đuốc sáng trưng, bóng người qua lại ồn ào, càng khiến nơi nào yên tĩnh lạnh lẽo hơn.





“Nơi đó, bỗng có một bóng người nhảy ra! Sau đó…” Tô Nguyễn bước về nơi tối tăm hơn, Chúc quản gia không khỏi đi theo.


Nơi đó có một cái giếng.


Chúc quản gia bèn hỏi: “Là nơi này à? Sau đó thế nào?”


Tô Nguyễn đứng bên cạnh giếng, lưng hơi cúi xuống, bỗng kêu lên đầy kinh ngạc: “Dường như ở đây có gì đó!”


Chúc quản gia vội vã ló đầu sang nhìn, đột nhiên một mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ ập đến.


Nhất thời gã ta choáng váng hoa mắt, thân thể nghiêng đi, gã ta vô thức muốn nắm lấy cái gì đó.


Nhưng gã ta vừa mới duỗi tay ra, không khống chế nổi cơ thể mình nữa, ngã vào trong giếng.


Ầm!”


“Cứu..”


Âm thanh giãy giụa, kêu gào từ dưới đáy giếng vang lên.


Trái tim Tô Nguyễn đập điên cuồng, nhưng nàng lại bình tĩnh đứng bên cạnh giếng, mãi đến khi dưới đáy giếng không còn âm thanh nào nữa mới xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK