Tiểu thiếu niên đỏ bừng mặt, siết chặt nắm tay gầm nhẹ: “Tỷ đừng quá đáng!”
Tô Nguyễn bỗng biến sắc, nhón chân lên đưa tay xoa đầu hắn ta, cười híp mắt dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, Nam Nam, gọi tam tỷ đi.”
Nàng lúc thì dữ dằn, lúc lại cười ngọt ngào, Tô Thanh Nam bị nàng làm bối rối, hôm nay Tô Nguyễn có uống nhầm thuốc không?
“Nam Nam, đã lâu rồi ta không nghe, đệ mau gọi đi mà.”
Giờ lại kéo tay áo của hắn ta, vừa ngọt vừa mềm làm nũng.
Tiểu thiếu niên tuấn tú kia đã không chống cự nổi nữa, hắn ta giật mạnh tay áo mình ra, thấp giọng gọi một tiếng “Tam tỷ”, sau đó chạy trối chết.
Trái tim Tô Nguyễn đập hẫng một nhịp, nàng nhìn theo bóng người nhỏ gầy kia, khẽ lẩm bẩm: “Đại ca, có phải huynh thấy muội bắt nạt Nam Nam không?”
Tô Thịnh xoa đầu nàng, trong ánh mắt kia là sự dịu dàng: “Không, muội và Nam Nam như thế rất tốt. Bình thường đệ ấy quá lạnh nhạt, luôn cố gắng kéo dài khoảng cách với chúng ta.”
“Dường như trong lòng đệ ấy có tâm sự gì đó, ta hỏi nhưng đệ ấy không chịu nói, muội làm ồn đệ ấy như thế, đại ca cảm thấy rất tốt.”
“Đại ca, muội sẽ tìm hiểu tâm sự của Nam Nam, khiến đệ ấy hài lòng.”
Tô Nguyễn không biết tâm sự của Tô Thanh Nam là gì, tại sao lại muốn khiến mình ngột ngạt, không muốn thân thiết với bọn họ. Nhưng, kiếp này nàng hiểu rõ, sự lạnh lùng của Tô Thanh Nam đối với bọn họ không giống kiếp trước.
Kiếp trước, sau khi Tô Thịnh và Tô Hạm chết, chắc chắn Tô Thanh Nam đau lòng hơn hẳn người nào, nhưng tuổi hắn ta còn nhỏ, lại chẳng có quyền thế gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Thịnh và Tô Hạm chết thảm mà không thể giúp được gì.
Cho nên, sau khi đỗ trạng nguyên đã liều lĩnh đi cứu nàng! Chắc chắn hắn ta sợ, nếu mình đến trễ thì nàng cũng chết.
Bằng không, một Tô Thanh Nam thông minh như thế, mới mười bốn tuổi đã đỗ đạt trạng nguyên cao trung, sao lại chẳng có mưu tính nào, vọt thẳng vào để bị đánh chết tươi.
“Nguyễn Nguyễn, sao muội về muộn thế?”
Tô Nguyễn kể lại chuyện Tô Oanh vứt túi hành lý của mình, sự dịu dàng trong giọng nói của Tô Thịnh bỗng nhạt đi mấy phần: “Việc này là Oanh Oanh sai, ngày mai ta đi nói chuyện với nàng ta.”
Tô Nguyễn ngẩng đầu nhìn Tô Thịnh, dưới ánh trăng, sự ôn nhu trong đáy mắt người thiếu niên đã được cất đi hai phần.
Kiếp trước, mặc dù Tô Thịnh đối với nàng là muốn gì được đó, nhưng Tô Nguyễn vẫn luôn ồn ào hắn ta là vì nàng cảm thấy hắn ta đối với Tô Oanh, người luôn thích bắt nạt nàng cũng tốt như đối với nàng.
Nhưng thời khắc này, khi Tô Nguyễn nhìn thấy ý tứ trong đôi mắt Tô Thịnh, nàng mới phát hiện, thì ra Tô Thịnh đối với nàng và Tô Oanh không giống nhau.
Nếu nàng là người ném túi hành lý của Tô Oanh, chắc chắn Tô Thịnh sẽ dịu dàng nói với nàng rằng: “Nguyễn Nguyễn, lần sau đừng nên làm vậy.”
Nhưng ánh sáng dịu dàng trong ánh mắt hắn ta sẽ không thiếu đi phần nào.
Chỉ là Tô Thịnh có tính tình ôn hòa, rất ít khi nổi nóng hoặc nói nặng lời, cho nên kiếp trước mới khiến Tô Nguyễn cảm thấy hắn ta đối xử với nàng và Tô Oanh như nhau.
Tô Nguyễn kéo cánh tay Tô Thịnh, tựa đầu vào vai hắn ta, nói thật nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình mới có thể nghe: “Đại ca, huynh về rồi thật tốt.”
…
Sau khi Tô Thịnh đưa Tô Nguyễn đến Phù Tang viện, dịu dàng dặn dò vài câu rồi rời đi.
Hạnh Vũ từ trong phòng lao ra ôm lấy Tô Nguyễn: “Tiểu thư, sao người về muộn thế, làm Hạnh Vũ lo muốn chết!”
Nàng ta vốn định đi theo Tô Thịnh và Tô Thanh Nam tìm Tô Nguyễn, nhưng Tô Thịnh biết nàng ta vừa bệnh dậy, cho nên không cho nàng ta đi.
“Ta không sao, Hạnh Vũ, em đã khỏe chưa?”
Nói đến đây thì Hạnh Vũ đã tức muốn khóc: “Tiểu thư vừa đi, chưa đến hai ba canh giờ đã khỏe rồi! Thân thể này đúng là không được, nếu hết sớm chút thì Hạnh Vũ có thể đi cùng tiểu thư tham gia lễ Kim Sai rồi.”
“Tiểu thư, nói nhanh lên, lễ Kim Sai thế nào, tác phẩm thêu của người có được giải thưởng không?”
“Tri phủ đại nhân đã chết, lễ Kim Sai bị hủy.” Tô Nguyễn dùng sức ôm Hạnh Vũ, thật tốt, Thôi Trạm đã báo thù thay nàng, đời này Hạnh Vũ sẽ không sao!
“Cái gì ạ?” Nhất thời, gương mặt nhỏ của Hạnh Vũ tái đi: “Tiểu thư có sợ không? Ôi trời, nếu sớm biết thế thì có chết Hạnh Vũ cũng sẽ đi cùng tiểu thư, một mình tiểu thư chắc chắn sợ lắm!”
Rõ ràng nhóc con này sợ muốn chết, nhưng vẫn liều mạng muốn bảo vệ nàng.
Cõi lòng Tô Nguyễn ấm áp: “Đều đã qua rồi, đúng rồi, Hạnh Vũ, ngày mai em gọi ta dậy sớm một chút.”
“Ngày mai Thôi công tử sẽ đến bái kiến phụ thân, để tiếp tục hôn ước.”
….
Cả đêm Tô Nguyễn ngủ không ngon, một hồi lại lo Thôi Trạm đổi ý, một hồi lại sợ mình nghĩ quá rồi, trời còn chưa sáng, không đợi Hạnh Vũ gọi nàng đã bò dậy.
Nhanh chóng rửa mặt, không thèm ăn sáng đã chạy thẳng đến cửa lớn.
“Lý đại ca, phụ thân đã ra ngoài chưa?”
“Tối qua lão gia đến nha môn, nửa đêm mới về, hôm nay vẫn chưa ra ngoài.”
Tô Nguyễn thở phào một hơi, mượn một cái ghế chỗ Lý Thiết, ngồi ngoài cửa chờ Thôi Trạm.
Lý Thiết tò mò hỏi: “Tam tiểu thư, tiểu thư chờ ai thế?”
“Không có gì, ngồi ở đây ngắm cảnh thôi.” Tô Nguyễn thuận miệng nói bừa: “Lý đại ca cứ làm việc của mình, không cần để ý đến ta.”
Khi Thôi Trạm cầm năm cân thịt heo và một hộp bánh Trung thu làm quà đến thì thấy Tô Nguyễn đang ngồi trước cửa lớn Tô phủ, cái đầu nhỏ chốc chốc lại gục xuống.
Thôi Trạm vừa buồn cười, lại vừa cảm thấy hơi đau lòng, tiểu nha đầu này sợ hắn đổi ý đến mức nào thế?
Tô Nguyễn đang ngủ gật như cảm giác được gì bỗng ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bóng người cao gầy đi tới dưới những tia nắng vừa ló dạng, đôi mắt mông lung sương mù, còn buồn ngủ của nàng nhất thời sáng lên.
“Thôi ca ca!” Nàng vui mừng nhảy lên chạy thẳng đến chỗ Thôi Trạm: “Chào buổi sáng, Thôi ca ca!”
Biểu hiện vui sướng của tiểu nha đầu đã cảm hóa Thôi Trạm, hơi lạnh quanh người hắn bỗng tan đi: “Chào buổi sáng Nguyễn Nguyễn tiểu thư.”
“Phụ thân ta vẫn chưa ra ngoài.” Tô Nguyễn nháy mắt, ra hiệu cho Thôi Trạm vào nhanh một chút.
“Nàng muốn đi bái kiến phụ thân nàng với ta à?” Khóe môi Thôi Trạm cong lên, trong giọng nói xen lẫn vào phần trêu chọc.
Vị hôn phu tới cửa đưa quà Trung thu, theo lẽ thường thì sẽ được người lớn gọi vào trước, sau đó Tô Nguyễn mới được đến gặp.
Tô Nguyễn đỏ mặt: “Thôi ca ca tự vào nhé, ta đi gọi đại ca và Nam Nam!”
….
Phất Liễu viện.
Tô Thụy An đang ăn sáng, Vu quản gia vào nói: “Lão gia, Thôi công tử đến, nói rằng đến đưa quà Trung thu.”
Liễu Minh Khanh gắp một cái bánh bao thịt nóng hổi vào trong bát Tô Thụy An: “Xem ra đã đổi ý, đến để nói chuyện hôn ước.”
Nhất thời Tô Thụy An không còn khẩu vị, buông đũa xuống: “Dẫn hắn đến đại sảnh.”
Vu quản gia đáp lại rồi lui đi.
Liễu Minh Khanh đưa tách trà cho Tô Thụy An: “Thôi công tử là một người bình thường, không có lòng cầu tiền, không nỡ bỏ cuộc hôn nhân này cũng là chuyện thường, lão gia đừng nổi giận.”
Tô Thụy An đang phiền lòng vụ án mạng ở núi Đại Tử, lúc này Thôi Trạm lại đến khiến ông ta buồn bực hơn, cho nên mới càng khó chịu, cũng càng xem thường Thôi Trạm.
“Hừ! Tới cửa từ hôn là hắn, bây giờ không từ hôn cũng là hắn, coi Tô gia ta là gì?!”
Liễu Minh Khanh lấy trường bào mặc vào cho Tô Thụy An: “Nhưng cũng trùng hợp, Thôi công tử rời đi vào đầu tháng bảy, mười bốn mới trở về.”
Bà ta vuốt lại những nếp nhăn trên trường bào: “Nói là đi đến huyện Phượng Hoàng, đi đến huyện Phượng Hoàng phải đi qua núi Đại Tử, vừa hay mấy ngày đó núi Đại Tử xảy ra án mạng.”
Thời gian phát hiện thi thể là ngày mười tám, nhưng ngỗ tác suy đoán, thời gian tử vong khoảng trước sau ngày mười bốn.
Ánh mắt Tô Thụy An lóe lên.