• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba nghìn thế giới nha giết hết, cùng quân cộng chẩm đáo bình minh. (*)

Kì nghỉ dài hạn, rốt cục cũng đã đến sau ngàn tiếng ca thán của mọi người. Nhưng cái gọi là nghỉ dài hạn với một số người mà nói cũng chỉ là kết thúc chuỗi ngày tự do của mình, chí ít, là với các vị khối Đêm, đó là càng thêm gian nan so với những ngày tại Học viện, về nhà nghĩa là ngày ngày phải đối mặt với các bậc gia trưởng cùng những buổi tiệc tùng không dứt, đại khái so với mỗi ngày đụng phải vẻ mặt ‘ngươi nợ ta cả gia tài’ của tên thợ săn kia càng thêm mệt mỏi. Điều duy nhất khiến họ thoải mái một chút, đó là rời khỏi Zero Kiryuu, Kaname - sama sẽ khôi phục như bình thường, bọn họ cũng đỡ phải chịu nạn.

Sáng sớm ngày mai là phải rời khỏi Học viện, thời khắc gần đến bình minh này, rất nhiều người còn chưa ngủ, hoặc là mở to hai mắt đờ ra nhìn chằm chằm trần nhà, hoặc là ngồi ngắm bầu trời dần chuyển sang màu tro nhạt.

Một đêm yên tĩnh, xa xa truyền đến vài tiếng dã thú thê lương, từng tiếng từng tiếng vang lên giữa thế giới thênh thang vắng lặng... Cô tịch, chẳng biết từ lúc nào cái từ này giống như chiếc bóng bám vào linh hồn, cảm giác tư lự này lại khiến Kaname Kuran một đêm trầm tư miên man.

Người thuần chủng nhẹ thở dài một hơi, không biết là bởi thời gian, hay bởi vì càng ngày càng xảy ra nhiều chuyện, đủ loại tình cảm tưởng chừng đã bị thời gian chôn vùi, lúc này lại nảy lên trong lòng.

Đã từng có rất nhiều mưu tính, nhưng chưa lần nào là vì chính anh. Mười năm này, anh yên lặng thủ hộ Yuuki, vì cô làm tốt tất cả những gì có thể làm, nhưng mỗi khi màn đêm buông xuống, bản thân lại bị từng tầng bóng tối bao phủ... Bảo vệ, là một chuyện không hề dễ dàng, vì người kia làm tất cả, nhưng đối phương không hề hay biết... Cũng không phải mong cầu hồi đáp, thế nhưng, rất cô đơn. Tuy rằng luôn nỗ lực xem những thuộc hạ khối Đêm như bạn bè, thế nhưng cái cảm giác này không đơn giản như vậy, cho dù bọn họ quan tâm anh ra sao, đều không thể chân chính bước vào thế giới của anh —— cũng không phải Kaname không muốn, chỉ là việc này miễn cưỡng là không thể.

Bạn tốt khó tìm hơn vợ, trên thế giới này người có thể hiểu thấu một người, thật quá ít... Zero Kiryuu, chính là người đó. Tịch mịch trong đôi mắt kia là càng sâu, càng đậm. Từ trong ánh mắt lặng thầm mà thủ hộ kia, Kaname thấy được chính mình.

Nhưng, linh hồn của Zero Kiryuu và anh cũng không phải như nhau, mặc dù có nhiều điểm tương đồng, nhưng có rất nhiều thứ Kaname không có... Muốn lý giải, bởi vì thấy được trong mắt cậu là nỗi cô độc tán không đi, muốn tiếp cận, bởi vì hiểu được nỗi đau mà cậu luôn phải chịu, muốn ôm lấy, vì hy vọng cảm thụ được sự hiền lành thiện lương kia, muốn giữ cho riêng mình, bởi vì đã không cam lòng chỉ là người qua đường trong mắt nhau, sau khi lướt qua sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

Ngày mai sẽ phải rời đi một thời gian, Kaname không thể nói rõ cảm giác hiện tại của mình, đại để là một ít đa cảm lúc ly biệt. Ngàn năm qua chưa từng có, không ngờ tại lúc tạm chia tay bình thường này lại xuất hiện, nếu như vẫn trong bóng đêm, sẽ không vì mất đi ánh sáng mà chênh vênh, bởi vì chưa từng nếm qua hạnh phúc, vậy nên sẽ không thấy khổ sở. Nhưng nhân loại hay vampire đều là những sinh vật tham lam, chỉ cần một lần cảm thụ được ấm áp, nó sẽ lập tức khắc sâu vào ký ức, trở thành mục tiêu mà ai cũng muốn giữ cho riêng mình.

Kaname Kuran hơi chút phiền não, lưu luyến đối với Zero Kiryuu hình như vượt quá sự kiểm soát của anh, chỉ là một tháng không gặp, nhưng lúc này cách kì nghỉ còn có một đêm lại bắt đầu lo lắng một tháng sau chính mình và người kia có khi nào lại về đến khởi điểm. Đây vốn không phải phong cách của Kaname, thấp thỏm lo âu, không có tự tin. Hết lần này tới lần khác người kia luôn có một ma lực như vậy, có lẽ cũng không phải ma lực, giống như ngọn lửa trong mắt bướm đêm. Đúng vậy, anh chơi với lửa.

Nói lời từ biệt, đại khái chỉ hy vọng như vậy, Kaname rời khỏi gian phòng của mình, chí ít trước khi đi nên đến gặp một lần. Trên hành lang im ắng, ngọn đèn âm thầm phủ một ánh mờ nhòe lên sàn gỗ, trong đầu người thuần chủng có vô số tưởng tượng, anh tưởng tượng thấy người kia lúc này đang an tĩnh ngủ, khuôn mặt thường ngày luôn cứng ngắt nghiêm túc buông ra, không hề phòng bị mà đem một Zero tối chân thực hoàn toàn bại lộ trước mặt anh... Anh tưởng tượng người kia bây giờ vẫn chưa ngủ, đang ngồi trên giường chà lau chiến hữu bất ly thân Bloody Rose, thỉnh thoảng, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời bị ánh trăng bao phủ...

Cười khẽ một tiếng, tiếng cười mang theo tự giễu quanh quẩn nơi hành lang an tĩnh có vẻ phá lệ cô lạnh, Kaname nghĩ chính mình rất ngốc, lúc này đây còn suy nghĩ chuyện không đâu, giống như bị ma nhập cứ nghĩ về một người, còn chưa có xa nhau, nhưng đã bắt đầu thấy nhớ...

Cửa phòng người thợ săn không có khóa lại... Đây là tác phong của Zero, ngoài miệng luôn nói dã thú đội lốt người, nhưng trong lòng lại tin tưởng dã thú. Một người như vậy là không thể nào tàn nhẫn với sinh mệnh khác, cho dù là vampire cậu luôn căm hận. Thế nhưng đoạn quá khứ kia một lần lại một lần ăn mòn linh hồn vốn thuần khiết, trải qua nhiều lắm thương tổn cuối cùng lại chỉ khiến cậu càng thêm tàn nhẫn với chính mình... Nói là tàn nhẫn có lẽ hơi quá, bởi vì cuộc sống của nhân loại vốn dĩ rất yên bình, vậy nên cho dù tàn nhẫn vô tình đến mấy cũng không thể như anh: Một linh hồn tàn khốc đến từ thời đại bị máu tươi bao trùm.

Chút ánh trăng còn sót lại lẳng lặng trút xuống căn phòng lạnh lẽo thiếu sinh khí, Zero Kiryuu an tĩnh ngủ trên chiếc giường chỉnh tề, gian phòng này cũng như chủ nhân của nó đều mang đến một cảm giác ngăn nắp sạch sẽ, nhưng lại thiếu đi hơi ấm của nhân loại, dưới ánh trăng mông lung bạc lạnh, càng thêm quỷ dị thê lãnh.

Đi đến bên giường, ngồi xuống, bóng của anh phủ lên gương mặt nhợt nhạt của người trên giường và lên cả chăn đệm. Tái nhợt, mong manh, đây là ấn tượng đầu tiên của Kaname khi nhìn thấy Zero và ánh trăng hòa vào nhau. Vùng xung quanh lông mày cậu nhăn lại, kể cả trong lúc ngủ mơ vẫn mang theo chút quật cường, tựa như, cự tuyệt.

Đang mơ thấy điều gì, khiến cậu ta lại lộ ra vẻ mặt như vậy? Đưa tay muốn xoa giãn những nếp nhăn trên trán cậu, nhưng ngón tay vừa chạm đến làn da tái buốt kia, những nếp nhăn lại càng xô vào nhau, khóe miệng khép rồi mở, như thể muốn nói điều gì, nhưng những câu nói đứt quãng không nội dung tràn ra từ cảnh trong mơ, Kaname nghe không rõ. Chống tay tại hai bên gối, trên chăn nệm trắng tinh xuất hiện hai vệt lõm, cúi người áp lên cơ thể Zero, gần kề môi của cậu...

“... Cha, mẹ... Ichiru... Sư phụ...” Từ miệng cậu, là rất nhiều cái tên, giữa hai hàng lông mày, lại hiện thêm vài nếp nhăn nhỏ.

Là đang gọi những người thân của mình đi... Tuy rằng không biết vì sao, cũng không biết trong mơ gặp phải điều gì...

“... Yuuki... Hiệu trưởng... Hanabusa...” Kaname nhìn đôi môi bạc của Zero gọi lên từng cái tên, chẳng hiểu sao, ngực, có chút khó chịu, cùng ghen tuông...

“Kaname.” Ma xui quỷ khiến, Kaname Kuran thậm chí còn không biết chính mình đang nghĩ cái gì, cúi đầu bên tai Zero thấp giọng nói tên mình... Gọi tên của ta đi... Có chút thấp thỏm cùng mong đợi, trái tim, đập thật nhanh.

“... Kuran... Kaname...”

“...” Không cách nào hình dung cảm giác hiện tại của bản thân, giữa đêm đen lạnh lẽo, nghe được người kia gọi tên mình... Giống như một người lạc giữa hoang mạc, đói khổ lạnh lẽo, chung quang chỉ có từng đợt gió cát, trước mắt, đều là từng đồi cát mênh mông, mờ mịt không một bóng nhà, uể oải, tuyệt vọng cùng cô độc vây quanh, cảm giác bất lực không nơi nương tựa khiến bước chân trầm trọng... Trong lúc mọi hy vọng đều lụi tàn này, phía trước, nhưng lại xuất hiện ánh đèn...

“... Không được... Đừng chết...” Thanh âm vẫn rất thấp, giống như nỉ non, những nếp nhăn trên gương mặt vẫn ép vào một chỗ, đó là một loại giãy dụa, một loại thống khổ mà tuyệt vọng khi đối mặt tử thần... Lại gặp ác mộng sao, Kaname lần nữa vươn tay muốn xóa sạch những vệt mồ hôi trên mặt Zero, nhưng thế nào cũng không thế khiến cậu thả lỏng, chỉ có thể nhìn người kia tại trong mộng không ngừng bị hư ảnh dằn vặt.

Trong lúc gương mặt thanh tú kia vì ác mộng mà không ngừng lộ ra vẻ đau đớn, Kaname thấy hàng mi cong dày của người kia dần dần khẽ động, hai tròng mắt đóng chặt bất chợt bừng mở, đôi mắt tím đặc trưng mang theo hoảng hốt cùng sự mờ mịt giữa cảnh trong mơ và hiện thực, khi nhìn thấy người đang ngồi cạnh mình, Zero liền khiếp sợ bật dậy, hai tay nắm chặt lấy cổ áo anh, dùng thanh âm giống như sắp khóc nhưng lại không thể khóc ra mà lặp lại: “Những người khác đâu? Những người khác đâu?!”

“Bình tĩnh, tất cả chỉ là ác mộng.” Đến tột cùng là mơ thấy cái gì... Kaname tùy ý Zero vò nát góc áo của mình, hai tay vòng ra sau lưng cậu, một tay chống tại trên giường, một tay vỗ nhẹ tấm lưng vẫn không ngừng run lên, “Chỉ là mơ... Không sao, không có việc gì hết.”

“Chỉ là mơ?...” Zero mê man nhìn Kaname, lại nhìn khung cảnh chung quanh... Chỉ là mơ, tất cả mọi người vẫn còn... “Thực sự là, thật tốt quá...” Dần buông lỏng trái tim đang thắt chặt, để mặc thứ chất lỏng chua xót theo gương mặt chảy xuống...

Thấy người kia khóc, Kaname Kuran bỗng chốc luống cuống, quả thực không biết như thế nào, gương mặt hoàn toàn bất động, tay chân cũng trong trạng thái tương tự, một câu nói an ủi bình thường cũng nghĩ không ra, đầu óc cũng là trống rỗng, trong ngực chỉ lùng bùng một câu: Zero đang khóc...

Đối diện với đường nhìn của một Kaname vì ngạc nhiên mà hóa đá, Zero ngay lập tức hiểu được, khuôn mặt trắng nõn lại một lần nữa ửng đỏ. Hai tay lung tung chùi vệt nước nơi mặt, vừa xấu hổ vừa không biết làm sao, ánh mắt cũng chuyển hướng một bên không dám nhìn thẳng đối phương...

“Cậu sẽ không mất đi ai nữa...” Kaname bỗng nhiên mở miệng, hai tay ôm chặt thân thể vẫn còn run nhẹ của Zero. Cằm của anh tựa trên vai cậu, hai gương mặt kề vào nhau, những nơi da thịt tiếp xúc nổi lên một cảm giác ấm áp rất lạ.

Đại khái là bóng đêm vô cùng tối, đại khái là đêm nay rất lạnh, hoặc là nụ cười của Kaname Kuran quá mức mê người, mà có lẽ do động tác của anh hết sức nâng niu... Zero quên mất chống cự, bị một vampire nhẹ nhàng ôm như vậy, hai thân thể tựa cùng một chỗ, nhiệt độ từ trên người đối phương truyền đến, hòa tan đêm đông giá rét.

Đã chuẩn bị tinh thần bị Zero không chút do dự đẩy ra, Kaname không nghĩ tới lần này Zero lại không có cự tuyệt, hai bên cứ như vậy dùng tư thế này sưởi ấm nhau, giữa lúc màn đêm đang chờ đón bình minh, dùng phương thức này xua đuổi cảm giác cô tịch càng thêm giá buốt so với đêm đông.

Kaname Kuran... Anh vì sao lại xuất hiện ở chỗ này? Ngay lúc tôi tối khát vọng có một ai đó bên cạnh, ngay lúc cơ thể bức thiết cần được sưởi ấm giữa hàn đông lạnh lẽo... Nhưng cho dù là vì sao, cảm ơn...

...

“Này, anh muốn ôm như vậy đến khi nào?”

“Đến suốt đời.”

“... Đi chết đi.”

“Khi nào cơ thể cậu ấm lại mới thôi.”

“...”

“...”

- --Tbc---

(*) câu này hình như là 1 câu tục ngữ của TQ, ý nghĩa của nó là xua đi tất cả những gì xấu xa đen tối, an giấc bên nhau chờ đón bình minh. Vì không biết edit như thế nào cho nó vần mà đúng nghĩa nên để im như vậy ^___^

Mà, chương này OC nhở, được cái ta thích nó ghê ^___^.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK