Tử viết: Tình tay ba, không chết thì cũng bị thương...
“Tôi nói này, ông mang một đôi mắt hai màu riêng biệt xuất hiện ở nơi này, là có ý gì? Rido Kuran.” Zero mang biểu tình khinh miệt mà liếc người đang khoái trá cười to là Rido Kuran cùng với Ichijou vẫn ẩn thân trong bóng tối. Vốn Ichiru đột nhiên lấy thân phận chuyển giáo sinh mà xuất hiện ở đây đã khiến cậu nghi ngờ rồi, bây giờ nhìn thấy Rido Kuran thì càng thêm tin tưởng sắp có chuyện gì đó xảy ra... Không biết Kaname Kuran có biết là thuộc hạ của mình đã bị Rido Kuran khống chế hay không, bản năng phục tùng của vampire sẽ khiến Ichijou tuân theo hết thảy mệnh lệnh của Rido Kuran.
Khối Đêm dù có chuyện gì cậu cũng chẳng có hứng thú cũng như sức lực để mà quản, nhưng chuyện này liên quan đến Rido Kuran, hơn nữa cũng là một chuyện nội bộ trong học viện, xét cho cùng cậu cũng không có lí do nào để nhắm mắt cho qua.
“A... Thật là rất hiếm có, một trong đôi song sinh, Zero Kiryuu. Đã gặp mặt Ichiru Kiryuu chưa? Cảm tưởng thế nào? Ta đã cố ý sắp xếp để anh em các cậu gặp mặt đấy... Tình cảm nhớ mong bao nhiêu năm mà.”
“Phải không? Vậy tôi thật sự phải cảm ơn ông vì đã khổ công lo lắng, nếu như ông có thể sớm siêu thoát, tôi sẽ càng thêm cảm kích ông hơn nữa.” Người này là ý gì đây? Có phải muốn làm gì Ichiru không? Ông ta vẫn nên chết cho sớm đi thì hơn... Có điều bây giờ hắn đang ở trong cơ thể của Shiki Senri, nếu có chuyện gì sẽ khó nói chuyện với đám người khối Đêm, huống chi hắn còn là một thuần chủng chân chính, chẳng thể dễ dàng treo ngược lên đập một nhát chết được, vẫn nên tìm Kaname Kuran bàn bạc một chút đi.
“Zero Kiryuu.”
“Hả?” Zero ngẩng đầu, đôi mắt vô thần liếc nhìn Rido Kuran... Nếu tiếp tục ở đây cũng vô ích, có lẽ nên đi trước, cảm giác ở lại đây có gì đó không ổn, quyền chủ động cũng bị đối thủ nắm trong tay, quá mức bất lợi.
“Ta còn cho là ngươi sẽ đem cây súng chuyên để đối phó với vampire kia ra bắn vài phát, hay là không ra tay được với thân thể vô tội này?” Rido Kuran chỉ chỉ bản thân, cười vô cùng tà ác, “Nghe nói ngươi là một vampire hunter rất” thiện lương “...”
“...” Khoé miệng từ từ nhếch lên, Zero lộ ra một nụ cười hiền lành đúng với hình dung về một con người lương thiện, “Đối phó với Rido Kuran ‘chỉ có thể lén lút sống trong bóng tôi, da dày thịt béo, vạn năm không chết’ thì không nên dùng tới súng của tôi, Bloody Rose sẽ khóc thét mất. Cứ yên tâm, lần tới tôi sẽ nhớ mang theo thuốc diệt chuột. Còn nếu Rido Kuran ngài muốn thưởng thức cuộc sống học viện, vậy khỏi cần khách khí, cứ để cho bạn học Ichijou đây đưa đi tham quan một vòng, tất nhiên, chỉ trong phạm vi của khối Đêm thôi. Sau này những hoạt động thường ngày nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ nói ra, tôi tuy không có khả năng giải quyết tất cả nhưng nhất định sẽ khiến Rido Kuran ngài cảm nhận được nhiệt tình như được ‘phơi nắng dưới ánh mặt trời nóng bỏng’. Bởi vì vinh dự được ngài trao tặng danh hiệu Vampire Hunter thiện lương, cho nên tôi gửi tới cậu Ichijou lời ảnh cáo miễn phí: Súng của tôi lúc nào cũng sẵn sàng nã đạn, hơn nữa khi thấy răng nanh của Vampire dài ra, sẽ không ngần ngại để mà bắn, nếu ngày nào đó trên người vị Rido Kuran đây xuất hiện mấy cái lỗ, mong đừng hoảng hốt, nếu nặng quá cũng có thể học tập người đẹp ngủ trong rừng, ngủ lấy mấy năm, đối với thể chất loài gián của ngài Rido Kuran đây, tôi nghĩ không có vấn đề gì đâu.”
(Note: Ừ thì em nhà nói Rido giống con gián, sống dai, mãi không chết 😉)
Rốt cuộc là đứa nào nói với hắn cậu ta là một vampire hunter ngu ngốc ôn hoà lương thiện? Vừa mở miệng đã toàn là lời khó nghe? Cái loại ánh mắt khinh thường nhìn “động vật tiền sử” này là gì đây?...
Nói xong rồi, Zero thu lại nụ cười thân thiết trên mặt, không còn gì sót lại ngoài lạnh lùng âm trầm, “Nếu như ông dám làm gì Ichiru, tôi sẽ tiễn ông xuống địa ngục.” Mặc dù chỉ là khinh đạm nói ra, nhưng nhìn ánh mắt kia của Zero, đoán chừng không ai dám cho nó là đùa giỡn, nó ẩn giấu sát ý sâu đậm nhắm thẳng vào Rido Kuran ngay cả khi Zero đã rời đi.
Thật là một người khó nắm bắt... Cuộc sống sắp tới đây e rằng không dễ dàng đâu.
Zero Kiryuu gặp gỡ Rido Kuran... So với kế hoạch của hắn thì sớm hơn mấy hôm. Có điều cũng chẳng có gì phải lo lắng, điều duy nhất khiến hắn bận tâm là Ichiru Kiryuu, người này chẳng những là không có ý tốt, thậm chí còn có tình cảm với anh của cậu ta, điên nhất là Zero Kiryuu vẫn không hề nghi ngờ chút nào. Thật vất vả khó khăn hắn với cậu mới tiến triển được một chút, quyết không thể để tên Ichiru kia phá hư... Mặt khác, Rido Kuran bắt buộc phải chết, bất kì ai ngăn cản điều đó thì đều là kẻ thù của hắn, Zero Kiryuu hẳn cũng nghĩ vậy. Mà Ichiru Kiryuu, lại có thể là vấn đều khiến cậu khổ tâm.
Ichiru Kiryuu, mục đích của cậu ta là gì? Không cần biết cậu ta muốn thế nào, hắn nhất định đập nát hết sạch. Tôn nghiêm uy quyền của một đế vương, không thể dễ dàng bị dẫm đạp, bất luận đấy là Rido Kuran hay Ichiru Kiryuu.
Kaname Kuran trầm ngâm suy nghĩ mãi đến khi vào tới phòng làm việc của Kaien, Kurosu Kaien vĩnh viễn đeo một cái mặt nạ hoà ái, ngay cả Kaname Kuran cũng không thể xuyên qua tròng kính mà nhìn thấu được điều gì, tuy nhiên hắn khẳng định, ông ta nhất định có tính toán của riêng mình mới dám để Ichiru chuyển vào học.
“Kaien, tôi nghĩ ông nên biết rõ ý của tôi. Vốn là tôi cũng không nên nhúng tay vào chuyện của khối Ngày, song lần này liên quan đến Nguyên Lão Viện, còn có thể ảnh hưởng tới hoà bình của khối Đêm, tôi nghĩ mình phải có quyền và nghĩa vụ.”
Kaien dùng hai tay nâng cằm, vẫn là một nụ cười vô hại, “Ta hiểu, cho nên lúc trước cũng đã gọi Ichiru Kiryuu rồi. Nếu như có nghi vấn gì, vậy đợi cậu ta đến thì hỏi rõ đi.”
Hử? Đã gọi rồi? Vậy cũng đỡ tốn thời gian. Kaname Kuran đứng bên bàn là việc của Kaien, rất kiên trì chờ đợi.
“Kaname, bất luận Ichiru như thế nào, cậu ta vẫn là người quen cũ ủa tôi, hơn nữa còn là anh em sinh đôi của Zero, mong rằng cậu sẽ nhẹ tay nhẹ chân.”
“... Tôi hiểu. Cũng sẽ suy nghĩ đến tâm trạng của Zero và ông.”
Lúc này, ngoài cửa truyền tới hai tiếng gõ có quy luật, tầm mắt của Kaname Kuran chuyển sang cửa chính, Ichiru Kiryuu đến rồi sao?
“Mời vào.” Kurosu Kaien nói.
Cửa mở ra, Ichiru Kiryuu đi tới. Cùng một khuôn mặt, song lại đem đến cảm giác hoàn toàn khác biệt với Zero, không hề tồn tại ánh sáng trong trẻo như người kia. Kaname Kuran từng vì sự giống nhau này mà lo lắng, bởi vì cậu ta với Zero là anh em sinh đôi, sợ rằng khi đối diện sẽ tưởng lầm mà dao động, giờ nhìn lại mới thấy là mình suy nghĩ quá nhiều, Zero là độc nhất vô nhị, không một ai có thể giống cậu.
“Đây coi như là lần đâu chúng ta gặp mặt? Ichiru Kiryuu.” Trên thực tế, ở lần dạ vũ trước hắn đã từng liếc nhanh cậu ta mấy cái, thế nhưng khi ấy toàn bộ lực chú ý đều dán trên người Zero Kiryuu mất rồi, cho nên có thể coi lần này là lần đầu tiên gặp gỡ.
“Hội trưởng ký túc xá Mặt Trăng tìm tôi là có chuyện gì đây?” Kaname Kuran đúng không nhỉ? Kẻ đã sát hại Shizuka Hio-sama, cũng là một trong các lí do khiến cậu lựa chọn hợp tác với Rido Kuran. Giết tên này trước, sau đó đến lượt Rido Kuran...
“Ichiru Kiryuu, cậu vì ai mà đến? Rốt cuộc là vì mục đích gì?” Nguyên Lão Viện, không, Rido Kuran sắp xếp người này ở đây, tột cùng là vì ai? Yuuki, Zero, hay là hắn – Kaname Kuran?
Ichiru cười, “Cứ cho là tôi nói cho anh, vậy anh có thể làm được gì? Anh là Hội Trưởng của Ký túc xá Mặt Trăng đúng không? Ngày mai tôi muốn đến thăm hỏi anh trai tôi một chút, hi vọng anh có thể gật đầu cho phép...”
“Không được.” Kaname Kuran nhíu mày, bật ra hai chữ. Đã chiếm đoạt phần lớn trí óc quá khứ của Zero, lại còn muốn tiếp tục dùng thân phận anh em sinh đôi để chiếm nốt cả cuộc sống tương lai của cậu sao? Xin lỗi đi, tương lai của Zero Kiryuu chính là hắn, Kaname Kuran, đừng kẻ nào mơ tưởng chen ngang.
Ánh mắt này, đối với cậu là địch ý sâu sắc, Kaname Kuran... Mặc dù không hiểu vì sao hắn lại cắm ghét mình đến vậy, nhưng cậu cùng Zero sinh ra đã gắn bó với nhau, muốn ngăn cản bọn cậu gặp mặt, nực cười.
“Muốn thì anh cứ việc ngăn cản...” Ichiru Kiryuu mỉm cười đi ra, đóng cửa, lại tựa vào cửa... Zero, thật là nhớ anh, nhưng cũng sợ phải nhìn thấy anh...
“A... Kaname, cậu thật sự đã đem Zero thành người yêu tương lai rồi hả...” Nhìn Kaname hiếm khi để lộ biểu cảm thật sự, Kurosu nâng cằm thở dài. Lại nghiêm túc một chút, thê thảm thật, dù là Kaname hay là Zero...
Kaname lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn Kurosu Kaien đầy nghi hoặc, “Cái gì?”
Kurosu lấy một cái gương nhỏ ra đung đưa trước mặt Kaname Kuran, “Xem vẻ mặt cậu chút đi là hiểu ngay. Đây chính là vẻ mặt của một kẻ yêu đơn phương... Đây cũng là một phiền toái lớn của Zero, Zero cũng không phải người chi li hẹp hòi về tình cảm. Ai... Tính toán cẩn thận một chút, rồi sẽ được việc thôi.”
“Ách...” Kaname Kuran liếc hình ảnh của bản thân trong gương, nháy mắt cũng bị doạ sợ hết hồn, hắn mà cũng có lúc bày ra được biểu tình tương tư thế này cơ đấy.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, Ichiru hình như cũng rất thích Zero, mặc dù con người không giống vampire có thể kết hôn cận huyết, lại còn là đồng tính. Nhưng chỉ cần Ichiru mong muốn, Zero sẽ cả đời ở bên chăm sóc cho cậu ta. Thật sự là làm khổ người ta đó, Kaname Kuran ~”
Đây là cố tình khiêu khích hắn hả? Kaname đè nén tâm tình xúc động muốn nhăn chặt cái trán, rất bình tĩnh mở miệng, “Thật không? Vấn đề này có gì liên quan đến tôi?”
“Ai nha ai nha, đừng nên cậy mạnh à, Kaname. Rõ ràng là cậu để ý chuyện này chết đi được.”
“...” Ichiru Kiryuu... Dần dần, hắn đã không còn đoán được trước mọi việc nữa, chỉ là, hắn đã xác định sẽ tuyệt đối không buông tay Zero, cho dù cậu muốn dứt ra, cũng đừng có hòng hắn bỏ cuộc.
“Kaname, có một việc tôi hi vọng cậu hiểu rõ.” Kurosu ngẩng đầu, thật lòng nhìn Kaname Kuran, “Zero Kiryuu, là đứa con đáng yêu của tôi. Nếu cậu khiến nó tổn thương, tôi tuyệt đối không tha thứ.”
“Tôi chỉ sợ đã làm ông thất vọng rồi.” Kaname Kuran mỉm cười tự giễu, “Khi cậu ấy nguyện ý quay đầu nhìn tôi một lần, tôi sợ rằng không thể không thương tổn đến cậu ấy, dính vào loại người như tôi đều phải chịu ít nhiều khổ sở, mà tôi thì đã chuẩn bị rất lâu rồi.”
“Ách...” Thật là rất thành thực... Trải qua nhiều chuyện như thế, Zero rất khó mở lòng với người khác, đột nhiên ông có chút đồng cảm, cho dù có là người vô tình khó yêu như Kaname Kuran, cuối cùng vẫn là không thoát khỏi tình yêu dành cho Zero, “Cậu có hối hận hay không?”
“Không. Tôi còn rất vui vẻ, không thể để mất đi rồi mới khao khát muốn tìm lại được. Nếu đã không còn chuyện gì nữa, vậy thì tạm biệt, Kaien.”
Sau khi Kaname Kuran đi rồi, Kurosu ở trong căn phòng không còn một bóng người lẩm bẩm: “Kaname Kuran cùng Zero Kiryuu... Đế vương của Vampire, cùng hậu duệ của gia tộc thợ văn Vampire lâu đời. Nếu như không có tình yêu ngoài ý muốn này, Kaname Kuran chính là thuần chủng cao quý, mà Zero Kiryuu sẽ trở thành thợ săn vampire mạnh nhất. Vốn định mệnh đã sắp đặt cho hai người này là đối thủ, thế nhưng... Số phận, thật là khó nắm bắt, hoặc là mình đã già cả quá rồi. Tuổi trẻ thật tốt...”