Tác giả: Thanh Trúc Diệp
Edit: Bét Leader
**
*
Nếu lúc ôm đối phương mà nảy sinh cảm giác thời gian như dừng lại, còn thấy thoả mãn... Thì đó chính là thích người ta mất tiêu rồi.
Vì mục tiêu của Rido Kuran có thể là Yuuki, cho nên mấy thành viên khối Đêm được phái tới bảo vệ cô, vốn họ lo lắng Ichiru Kiryuu còn ở trong nhà Kaien thì sẽ khó lòng phòng bị, lại không ngờ cậu ta đã chuyển tới phòng ngủ nam sinh trong kí túc xá rồi, vì thế mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có thêm một mối lo, Rido Kuran rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
Sau khi Ichiru có quyết định chuyển ra kí túc xá, Kaien đột nhiên nói muốn gọi Zero tới, để anh em hai người gặp nhau. “Ichiru ở đây mà Zero không thấy đâu thì đúng là không hay lắm, bây giờ một người ở khối Ngày, một lại ở khối Đêm, rõ ràng là sinh đôi mà ngay cả cơ hội gặp gỡ cũng hiếm hoi thì thật là. Chúng ta vẫn nên làm một bữa ăn nho nhỏ mang không khí gia đình đi.” Kaien dùng một vẻ mặt vô tư vô hại nói, nhưng mà cuối cùng không chỉ có Zero tới, đi theo cậu còn có Kaname và nguyên một đám khối Đêm.
“Ai nha, Kaname này, làm gì mà đề phòng dữ vậy ~” Kaien ôm chặt bả vai Kaname kéo vào góc nhà, thần thần bí bí thì thầm mà dùng ánh mắt hài hước liếc nhìn hắn, “Vợ chỉ về nhà mẹ một chuyến thôi cũng phải đi theo giám sát, như thế là không tốt đâu nha.”
Kaname nhướn mi, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Ai nha ai nha, số Zero thật khổ, thân mật một chút với em trai cũng không được nữa. Ta nói này, nếu bọn chúng có thể đến với nhau, thì đã sinh chuyện từ sớm rồi, còn đến phiên cậu nhảy vô sao?... Giờ không chỉ mình cậu đến, còn có cái đám loi nhoi đằng sau kia, bảo ta chuẩn bị thức ăn làm sao đủ được đây.”
“Vậy hả?” Kaname Kuran hoàn toàn là dạng quý tộc coi tiền như rác, “Vậy để ta phái người đem nguyên cả yến tiệc cần thiết đến đây... À, Zero chắc là muốn nếm thử thứ bánh gato mới... Hay là chuẩn bị thêm nhiều điểm tâm ngọt nữa đi...”
Xong rồi! Cậu ta chết chắc rồi, đường đường là một đế vương vampire lại rơi xuống thành thê nô mất rồi... Lượng đồ ngọt cùng chi phí dành cho sở thích này của Zero, người bình thường mà biết chắc chắn không có can đảm chấp nhận, Kaien vạn phần cảm khái vỗ vai Kaname, “Đến nước này thì Zero đành giao cho cậu nuôi dưỡng thôi.”
“À, không thành vấn đề. Chỉ là, sư phụ của Zero có chút rắc rối... Kaien, nếu như ngài có thể giúp ta, như vậy mười năm tiếp theo ta vẫn sẽ tài trợ toàn bộ kinh phí cho học viện Kurosu.”
“...” Kaien dù muốn hay không thì ánh mắt cũng cong thành hai con trăng non rồi, “Ta rất vui vì có thể giúp đỡ cậu Kaname đây, hơp tác tốt đẹp.”
Kaname Kuran đưa tay ra bắt lấy bàn tay tội lỗi của Kaien, “Hợp tác tốt đẹp.”
[Cách đó không xa, Zero cùng Toga đều rùng mình: Tại sao tự nhiên lại thấy lạnh như vậy chứ...]
“Ichiru, cậu đến phòng bếp giúp một tay đi.” Yuuki lấy tay che miệng, thấp giọng nói, “Zero ở trong bếp đó, hai người chưa gặp mặt đúng không, chắc là có nhiều chuyện muốn nói. Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai.”
“Tại sao cô muốn giúp tôi? Nhìn thái độ của đám người kia, cô hẳn phải biết tôi là kẻ thù chứ nhỉ.” Ichiru hoài nghi nhìn nữ sinh chủ động giúp đỡ cậu ta, cô vốn là mục tiêu hành động, nhưng vì cậu ta biết Zero coi trọng người con gái này, thế nên vẫn chưa hề động đến, dĩ nhiên, cũng vì bị đám vampire kia cản trở nữa.
“Tôi không biết cậu cùng Zero đã xảy ra chuyện gì, nhưng là anh em thì chẳng có khúc mắc nào mà không giải quyết được cả. Cậu là người thân của Zero...” Yuuki cười một chút, “Tôi có thể hiểu, sự tồn tại của người thân rất quan trọng. Zero luôn chỉ có một mình, cậu xuất hiện thật sự là tốt quá.”
“Yuuki Kurosu?... Thực ra cô có hết tất cả, chỉ là không phát hiện mà thôi...”
“Cái gì cơ?” Cô còn chưa kịp hiểu cậu ta nói gì thì Ichiru đã đi vào bếp.
Ichiru tới bên cạnh Zero, không làm gì mà chỉ chăm chú quan sát cậu thái nguyên liệu nấu ăn, sắc bạc nơi mái tóc rũ xuống, sợi tóc hình như dài hơn một chút so với lần trước hai người gặp mặt, làn da dưới ánh đèn càng trở nên trong suốt, nhìn qua hơi lạnh.
“Zero, anh thay đổi so với trước, thật giống như ấm áp hơn rất nhiều... Là vì Kaname Kuran sao?” Ichiru buồn bã vừa hỏi vừa đem rau rửa sạch, đặt trước mặt Zero, “Cũng không phải vì em mới thay đổi, thật không cam lòng mà. Hắn ta, đặc biệt thế sao?”
“... Ichiru vẫn giống hệt trẻ con, có lẽ vì anh nuông chiều em quá nên mọi chuyện mới trở thành thế này. Anh không hi vọng địa vị của mình trong lòng em quá cao, em nên dành nhiều không gian hơn cho những người khác nữa.”
“Em mới không cần, gì mà bạn bè với chả không bạn bè, em căn bản không cần những thứ đó.” Ichiru bặm môi, mỗi lần đều bị dạy bảo, bị xem như đứa con nít, cậu ta đã trưởng thành rồi, tại sao anh ấy không hiểu chứ? “Zero, đừng nói lảng sang truyện khác, anh cùng Kaname Kuran là quan hệ gì? Bạn bè ư?”
“Quan hệ gì là quan hệ gì?” Zero dừng tay, cũng bắt đầu mơ hồ mê man. Nói là bạn bè, hình như không hợp lí... “Hắn nói thích anh, còn hôn nữa, thì là quan hệ gì?”
Ichiru không thể ngờ rằng Zero sẽ trả lời như vậy, giọng nói cứ nhẹ nhàng khinh đạm, anh à, anh bị một người con trai hôn đấy, không phải một cô gái đâu, tại sao vẫn còn bình tĩnh như vậy chứ? Là bị đứt mất dây thần kinh cảm xúc sao? “Zero nghĩ như thế nào?” Mặt Ichiru âm trầm, cậu ta khó khăn nặn ra từng chữ một.
“Giống như, không ghét lắm.” Mặc dù là một chuyện rất mất mặt, nhưng với Ichiru thì không cần phải giấu diếm làm gì, cần phải thẳng thắn với thằng bé, vì vậy Zero rất thành thật nói ra cảm tưởng lúc bị người khác ép hôn...
“Cái gì?!” Ichiru thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, Zero thực sự là chậm hiểu đến mức độ nào chứ? Hôn môi với một thằng đàn ông khác mà còn không ghét bỏ? “Zero thích hắn sao? Cái tên vampire đáng chết kia?”
“Eh? Thích? Làm sao có thể...”
“Nếu không sao Zero chấp nhận cho một người cùng giới, lại còn là vampire hôn mình?”
Ichiru từng bước ép sát, lại bất ngờ phát hiện Zero sửng sốt một chút rồi làm ra một vẻ mặt hiểu được, “Thì ra đó là thích? Nói như vậy... Hình như có vẻ đúng... Anh vẫn luôn nghĩ không ra, tại sao tình cảm giữa hai bọn anh lại không giống với tình bạn được miêu tả trong sách, thì ra là thích.”
Hả?... A? %&*^ (*/... Tại sao lại thế? Chẳng lẽ anh vừa mới nhận thức được sao? Vậy không phải... Là mình đẩy Zero tới gần bên tên vampire đáng chết kia sao?
Ichiru nhất thời mặt xanh mét, “Này, Zero, em nghĩ nó cũng không hẳn... Không nhất định phải là thích...”
“Ichiru vẫn giống ngày bé, thích ăn canh rau hả?”
“Vâng... Không, ^* (*&, Zero...” Không biết trên đời này có cỗ máy thời gian không nữa.
“Zero, Ichiru sao vậy? Vừa nãy còn khoẻ, sao giờ nhìn như người bệnh vậy? Mặt trắng bệch rồi kìa.” Yuuki hoài nghi tới gần, “Cậu lại nói gì với Ichiru sao? Dù gì hai người cũng là anh em sinh đôi...”
“Yuuki, thích một người thì sẽ thế nào?” Zero lúc này thật sự nghi ngờ, cậu vẫn cho rằng mình quan tâm Yuuki, nhưng ngẫm lại, nếu như có một cậu trai ưu tú xuất hiện bên cạnh cô, cậu sẽ không nảy sinh cảm giác ghét bỏ, ngược lại còn vui mừng ấy chứ... Phản ứng thế này, đến cậu cũng hiểu là không phải tình yêu. Chẳng lẽ mình thật sự thích Kaname Kuran? Tại sao mình chẳng biết gì? Không có sách nào nói về hiện tượng mặt đỏ, tim đập dồn dập, đầu óc hoảng loạn quay tròn,... Như của mình cả. (E/N: Ta cũng bó tay với anh TT^TT)
“A?” Zero thích ai rồi hả? Nguy rồi, chỉ có khi Zero bên cạnh Kaname sama thì cô mới không có cảm giác ghét bỏ ghẹn tị, còn người khác, ai cô cũng thấy không vừa mắt. Nếu không thể, vậy dứt khoát chút đi, chính là lòng cô thật thê thảm, ngàn vạn lần đừng có người khác chứ Zero!!
“Zero, cậu không phải là thích Kaname senpai sao? Lần trước tớ thấy hai người... Ưm, hôn...” Yuuki cẩn thận hỏi. Nhân tiện thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của Zero... Còn tưởng quan hệ của họ đã.., thật là... Làm người ta thất vọng...
“Tôi cũng không biết nữa...” Trời ạ, sao cậu lại nói chuyện này với một cô bé chứ, chỉ tự làm khó mình...
Không biết nữa? Bộ dáng Zero cũng rất thông minh, hoá ra lại bị chậm hiểu sao? Yuuki nhích tới gần Zero, thấp giọng nói ra chủ ý tà ác, “E.. Hèm! Kì thực, tớ nghe nói... Muốn biết mình thích một người hay không rất đơn giản. Chỉ cần...” Len lén liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có ai ở đây... Yuuki nhón chân, ở bên tai Zero nói vài câu. Không nghe thấy gì, nhưng mặt Zero vốn đỏ lại càng đỏ hơn nữa.
“Cách này có thể hay không...”
“Cái này tớ cũng không rõ lắm, nhưng ‘nghe nói’ rất chính xác, thấy ‘đồn’ là rất nhiều người thử qua, ‘có lẽ’, ‘đại thể’ cũng là một biện pháp ‘tương đối’ chính xác.” Bỏ lại một câu cực độ vô trách nhiệm, Yuuki nhanh chóng chạy đi.
“Kaname Kuran, anh đi theo tôi một chuyến.” Zero bước nhanh tới trước mặt Kaname, ngay dưới ánh mắt trừng to của mọi người nắm lấy cổ tay hắn, như chiến sĩ ra nơi sa trường, anh dũng không sợ chết, kéo hắn ra ngoài ban công...
Đứng ngoài cửa sổ, che đi mọi ánh mắt do thám, Zero nghiêm túc nhìn Kaname, “Hôm nay tôi cần phải làm rõ một chuyện.”
Bị kéo tới mà không hiểu gì cả, đầu óc Kaname mơ hồ, “Chuyện gì?”
Không đợi hắn kịp suy nghĩ, Zero bước tới, một tay túm eo Kaname, một tay giữ vai hắn, đôi môi hơi lạnh áp vào bờ môi thoang thoảng mùi rượu kia...
Đây là mơ sao? Hay là ảo giác?... Kaname chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, như là bầu trời sập xuống ngay trước mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp mà bỏ lỡ cơ hội hôn lại Zero.
... Môi Kaname Kuran ấm áp, còn có vị rượu bồ đào ngọt ngào đặc trưng, còn có cả mùi hương cơ thể của hắn... Nhưng quan trọng nhất là...
‘Nếu lúc hôn (nguyên bản là “ôm” thôi, Yuuki, cô thực sự là hủ rồi...) Đối phương mà nảy sinh cảm giác thời gian như dừng lại, còn có vô cùng thoả mãn... Thì chính là thích người ta mất rồi.’
... Là vậy... Thật muốn khóc quá, thích ai không thích, lại đi thích tên vampire bụng dạ đen tối này...
Zero rùng mình hai cái, mặt xám như tro, bị đả kích sâu sắc đến mức thân thể lảo đảo muốn ngã quỵ...
Không cần làm ra loại biểu cảm này chứ, tự mình chạy tới hôn ta rồi lại như bị thiên lôi đập cho một phát như thế, hôn ta tệ như vậy sao? Nếu đã không thể cho ta đáp án hài lòng, ta cũng không ngại ở ban công vắng người này... Kaname vô cùng bất bình.
Zero nhìn biểu cảm mong chờ của Kaname, thật lâu sau mới dùng vẻ mặt lẫm liệt chết cũng không sợ để phun ra một câu: “Xem ra, tôi thích anh mất rồi.”
Ta đi trết đây, Zero ơi, anh ngốc quá đi TT^TT.