“Đứa học trò yêu quý của ta, con đã hoàn toàn trở thành một vampire rồi sao?”
Thầy của cậu... Tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại chỗ này... “Thầy...” Zero đứng lên, muốn đi đến chỗ Yagari lại dừng lại, không biết phải lấy gì mặt nhìn ông. Tuy rằng chưa từng bước qua ranh giới cho chính mình đặt ra, không công kích bất cứ người nào, nhưng việc đứng ở chỗ này cũng đã chứng minh việc cậu không còn biết mình có thể kiểm soát bản thân trong bao lâu nữa?
Mắt phải của thầy, là vì cứu cậu nên mới mất đi, ngoại trừ cha mẹ ra, ông là người cậu tôn kính nhất... Cậu nhớ từng nói với ông, nếu một ngày kia cậu mất đi lý trí, biến thành một vampire thật thụ, sẽ tự tay kết liễu bản thân... Thầy, người xuất hiện ở nơi này, là bởi vì nhận thấy được bản năng trong cơ thể con đang trỗi dậy sao? Là nhận thấy được con sắp không khống chế được cơn dục vọng máu tươi kia sao? Nhất định đã khiến người thất vọng rồi.
“Ngu ngốc!” Lại lộ ra vẻ mặt như thế, còn tưởng rằng ta cái gì cũng không biết sao? Cũng quá coi thường thầy của mình rồi, Zero. Yagari bước nhanh đến gần, ở trước mặt Zero dừng lại, mang theo một ánh nhìn thản nhiên nhưng bàn tay ấm áp lại một lần nữa xoa lên mái tóc bạc của cậu, “Đừng để ta có lý do giết con, Zero.”
“Còn có một việc ta nghĩ nên nói cho con biết...” Yagari cúi đầu gần sát tai cậu, thấp giọng nói: “Người đàn bà kia... Có vẻ như còn sống...” Nói xong liền trực tiếp vòng qua cậu thẳng hướng lại bục giảng, để mặc Zero đứng tại chỗ, dùng khuôn mặt lạnh băng che giấu nội tâm lại một lần dậy sóng vì tin tức kia...
...
Ký ức hằn sâu về ngày đen tối nhất đời cậu, về một buổi tối rét căm bốn năm trước bị bao trùm bởi những cánh hoa anh đào... Từng cánh hoa hồng nhạt nhẹ nhàng phiêu dật khắp nơi, phủ lên nền tuyết trắng... Mùi hương anh đào nở rộ trái mùa truyền đến từng trận bi thương, còn có hơi thở mục nát...
Lặng lẽ đứng dưới tán cây anh đào, dịu dàng trong chiếc kimono trắng, hướng bọn họ mỉm cười... Một nụ cười tàn ác, ánh mắt đỏ rực như dòng máu chảy trong người cậu... Chính màu đỏ này, đã nhấn chìm tất cả của cậu, quá khứ, hiện tại, và tương lai...
“Zero!... Chạy mau! Không được đụng đến nó...”
Máu... Rất nhiều máu... Cha, mẹ, chảy rất nhiều máu. Bọn họ vẫn vừa chiến đấu vừa gọi tên cậu, cho đến khi cả hai đều quỵ xuống trước mặt cậu, không bao giờ có thể gọi được nữa... Màu đỏ, màu trắng, tuyết toàn bộ bị nhuộm thành màu đỏ, những gì nhìn thấy được, tất cả đều là màu đỏ, trên người, cũng là màu đỏ...
Người đàn bà tóc bạc kia vẫn giữ nguyên nụ cười, theo gió dội đến bên tai, giọng nói của cha mẹ, tiếng chuông vang, tiếng cười điên cuồng, thanh âm của máu bị rút đi, tiếng súng... Tất cả đều tụ tập cùng một chỗ, biến thành nỗi ám ảnh, vô số lần vang vọng trong giấc mơ.
Mùi máu xộc vào mũi, tanh hôi, hủ bại... Rất muốn giãy giụa, muốn ôm lấy truyền hơi ấm cho cơ thể của cha mẹ... Lại không thể cử động khi đối diện với ánh nhìn kia. Thì ra nhỏ yếu cũng là tội lỗi... Một tội lỗi không thể tha thứ.
Lúc ý thức dần mất đi bởi vì mất quá nhiều máu, lại thấy được người thân cuối cùng còn sót lại của mình...
Ichiru... Em muốn đi đâu? Em muốn đi đâu... Chạy mau... Vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn anh... Chạy mau, Ichiru...
“... Lấy cừu hận làm động lực mà sống, mau trưởng thành đi... Zero đáng yêu của ta, dùng sắc tím bị cừu hận vấy bẩn kia nhìn chằm chằm vào ta... Ta và cậu trong lúc đó, đã hình thành một ràng buộc không thể xóa bỏ... Nguyền rủa vận mệnh thảm khốc của cậu đi... Ta sẽ chờ cậu đến giết ta, nhưng cậu vĩnh viễn cũng không giết được ta.”
Cho tới bây giờ nếu được lựa chọn cậu sẽ không bao giờ chọn oán hận, bởi vì thù hận chỉ có thể làm lãng phí cuộc sống, là thứ cảm xúc đau đớn. Nhưng mà một khắc kia, thế giới của cậu hoàn toàn biến thành màu đen...
Tên của ả...
Người đàn bà cướp đi tất cả mọi thứ...
Người đem đến sinh mệnh bị nguyền rủa cho cậu...
Shizuka Hiou!
...
Kaname nhìn người hunter lấy hai tay che lỗ tai, đồng tử dường như hơi lớn hơn, hô hấp có chút dồn dập, không biết là đang sợ hãi hay phẫn nộ, thân thể run lên từng đợt với một biên độ rất nhỏ. Người kia rốt cuộc đã nói cái gì? Chưa từng thấy qua cậu ta như vậy, đang nhớ lại chuyện gì đáng sợ sao? Phải chăng... Là chuyện của bốn năm trước?
Đã không còn gì để mất... Nhờ người đàn bà kia ban tặng, đã hoàn toàn rơi vào địa ngục... Báo thù của ta, sẽ không chấm dứt đơn giản như vậy... Zero trong chốc lát ngừng run rẩy, tay buông lõng dọc hai bên cơ thể, đôi tinh thể tím bình tĩnh che dấu từng đợt sóng dữ bên trong, trên mặt là một loại thản nhiên, thoạt nhìn dường như còn nhẹ mỉm cười... Vì báo thù, ta đã đem linh hồn bán cho ác ma. Giết không được ngươi sao? Nếu đây lý do lúc đó ngươi để ta sống, ta sẽ cho ngươi hối hận. Cho ngươi hối hận vì đã lưu lại ta, vì đã hủy diệt hết thảy của ta, lại gieo mầm cừu hận trong ta, biến ta thành một mầm mống quái vật.
Tất cả những thống khổ ta từng trải qua, sẽ cho ngươi nhấm nháp một lần.
Sẽ từ tay ngươi đem Ichiru trở lại... Đem đứa em bị ngươi cướp đi trở về.
Đem cái chết bao trùm lên sinh mệnh bất tử đáng buồn của ngươi!
Ngọn lửa báo thù nhanh chóng thiêu đốt nội tâm tĩnh lặng của cậu thành một biển lửa, màu đỏ dày đặc che khuất hết thảy. Vết xăm nơi cổ nháy mắt đỏ rực lên, đau đớn tỉnh lại tất cả những ký ức bị chôn sâu, những thứ vẫn chống đỡ cho cậu đi đến hiện tại, tất cả phẫn nộ, cùng tuyệt vọng, bi ai.
“Zero Kiryuu?...!” Đối diện với ánh mắt của người kia, Kaname trong nháy mắt giống như bị sự thù hận đó đóng băng... Mối hận với những thuần chủng... Cổ hận ý kia, chẳng biết tại sao lại làm cho người thuần chủng tức giận... Ngay lúc Zero cùng anh lướt qua nhau, bàn tay như mất đi kiểm soát vô thức đưa lên giữ chặt ống tay áo của cậu, kéo cậu quay lại đối mặt với anh. Kaname cúi đầu kề sát tai cậu, nghiến răng, “Ta không phải người gieo rắc thù hận cho cậu! Zero Kiryuu, nhìn cho rõ ta là ai!” Ta không phải kẻ phá hủy hạnh phúc của cậu, không thể đem thù hận của cậu đổ lên người ta, ta quyết không thừa nhận mối hận này vô cớ như vậy!
“...” Zero không hề ngăn cản anh, “Tôi biết anh là Kaname Kuran, thì sao?” Vampire thuần chủng... Ngọn nguồn của tội ác... Zero quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt huyết sắc của Kaname, “Việc của tôi, không liên quan đến anh...”
“...” Kaname hơi ngạc nhiên buông lỏng tay ra, Zero tiếp tục cất bước như cuộc đối thoại vừa rồi không hề diễn ra. Giọng nói... Cùng gương mặt đó, thật giống như đang muốn khóc, giống như tất cả bi thương giấu trong lòng đều sắp tràn ra... Cảm giác chỉ cần nói thêm một câu, người kia sẽ bị chính mình bức điên, sẽ chịu không nổi mất...
- -*--
“Ichiru... Đang nhìn đi đâu vậy?” Đôi tay trắng thuần đột ngột che đi cặp mắt tím lạnh lẽo, cô gái tươi cười hồn nhiên ngồi xuống cạnh người thiếu niên tóc bạc, “Mấy ngày nữa sẽ chuyển tới học viện Cross, sẽ nhìn thấy anh của cậu... Kích động sao? Ichiru?”
“Kích động? A... Đúng vậy. Thật hồi hộp, chỉ cần nghĩ đến tận mắt thấy bộ dạng của người đó rơi vào địa ngục, bị cừu hận tra tấn đến mình đầy thương tích...” Ichiru nhẹ kéo bàn tay che tầm mắt của mình xuống, xoay người, “Ánh mắt đó, không biết có còn mang phong thái như trước đây, cái gì cũng không thể lưu lại trong đó?”
Cô gái bỗng nhiên nở nụ cười, bởi vì nhìn thấu nội tâm của đứa trẻ trước mặt, “Lừa mình dối người. Nhưng mà Ichiru như vậy thật đáng yêu... Rõ ràng là đang ghen tỵ cùng lo lắng, lại mạnh miệng... Chúng ta thật giống nhau.” Những ngón tay trắng nhợt lùa vào mái tóc bạc, “Chúng ta thật giống nhau, cô đơn...”
“Shizuka – sama tại sao không hút máu của ta? Biến ta thành người hầu duy nhất của ngài, như vậy ta có thể mãi mãi bên cạnh ngài...” Ichiru vội vàng nói, lại bị Shizuka Hiou dùng một ngón tay chặn những lời còn lại.
“Như thế sẽ không thú vị.” Nhẹ nhàng đi ra, giống như một thiếu nữ uyển chuyển nhảy múa dưới ánh trăng, “Tâm của Ichiru đều hướng về ta, đem cậu biến thành người hầu rất không thú vị. Nhưng Zero thì khác, cậu ta sẽ không bao giờ để mình bị khuất phục, cho dù là bản năng của vampire, hay là ta. Ha ha, ta rất nôn nóng muốn nhìn lại ánh mắt đó. Bốn năm qua, cậu ta nhất định đã trưởng thành, bây giờ chắc đã là một thiếu niên rất đẹp trai... Như vậy gặp lại nhau mới có hứng thú... Hận ta không? Ichiru? Cướp đi gia đình cùng tất cả của cậu, khiến cậu thành một kẻ mất đi nhân tính bán đứng người thân trong mắt nhân loại.”
“Không. Đó cũng là bởi vì người nhà ta mù quáng nghe lời Hiệp hội giết chết người yêu của Shizuka - sama... Ta tuyệt không hận người. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng đem ta cùng Zero ra so sánh, cha mẹ cũng thế, thầy cũng thế, chỉ biết chú ý đến một mình Zero, chỉ có Shizuka – sama là khác bọn họ. Ta vì có thể đi theo người nên mới sống sót đến tận bây giờ.”
“Cho dù bị Zero chán ghét... Hoặc hận cậu?”
“Ta hận nhất, chính là người ngay từ trong bụng mẹ đã đoạt đi tất cả của ta... Nếu anh ta không tồn tại... Có lẽ sẽ tốt hơn nhiều.” Nếu không phải sinh đôi, liệu chúng ta có hạnh phúc hơn không? Zero... Ta đã rất mệt mỏi việc lúc nào cũng phải cố gắng đuổi theo bóng dáng của anh. Những kỷ niệm trẻ thơ, từng vô cùng thân mật, đều trở thành oán hận cắn nuốt linh hồn ta... Oán hận ta đi, nếu điều này có thể khiến anh không thể không quay đầu lại nhìn ta. Nếu đây là biện pháp duy nhất khiến hình bóng ta có thể lưu lại trong đôi mắt kia...
Cô gái nhìn cậu một cái, cười, “Ichiru thật đáng yêu...”
- -*--
Trước mắt Zero là một màu đen ám ảnh, vươn tay cũng không thể chạm đến thứ gì. Đằng trước là ánh trăng bạc chiếu sáng hai cậu bé, Zero hoảng hốt nhìn thấy Ichiru lúc nhỏ, mang theo khuôn mặt dè dặt, khẽ cau mày, luôn tránh ở phía sau cậu, còn có một chút sợ người lạ. Người em trai cậu yêu quý nhất... Liệu có còn sống? Zero không dám nghĩ tiếp đáp án, có khi nằm mơ nhìn thấy Ichiru ngã vào trong vũng máu, mái tóc bạc nhiễm đỏ, người đàn bà kia đứng một bên mỉm cười... Cậu luôn bị hình ảnh đó làm cho bừng tỉnh, mồ hôi lạnh ướt đệm chăn.
Có lẽ đây đúng là số mệnh của mình, những người mình yêu đều lần lượt rời đi. Nhưng cho dù như vậy, cũng quyết không đầu hàng. Cậu không phục, vì sao vận mệnh của mình lại không thể nắm giữ trong tay, mà phải giao cho một vị thượng đế hư vô mờ mịt nào đó? So với cái thứ gọi là ‘bánh xe số phận’, Zero càng tin tưởng vào những cố gắng của cậu, tương lai sẽ trả lời tất cả. Cho nên mỗi một bước đi cậu luôn ngẩng cao đầu, một khi đã tiến lên sẽ không quay đầu lại, kiên trì ý niệm của bản thân, cho dù người khác có nhìn cậu như thế nào, cậu cũng sẽ không bao giờ phá hỏng những quy cách của mình.
Zero đôi khi cảm thấy mình thật khờ dại, nhưng mỗi lần nhìn lại chặng đường đã qua, cậu càng thêm tin tưởng vững chắc vào lựa chọn của mình. Nếu bốn năm qua có một khoảnh khắc nào đó cậu phản bội chính mình, hiện giờ có lẽ đã không thể ngồi đây mà suy nghĩ.
Người đàn bà kia còn chưa chết, như vậy, chờ cậu đến báo thù đi. Dòng máu bị cừu hận pha loãng của cậu, toàn bộ sẽ trút xuống trên người của cô ta. Zero lấy Bloody Rose vẫn luôn đem theo bên mình ra, hôn nhẹ lên báng súng một chút, “Sau này có lẽ cần phải dùng đến ngươi... Để có thể kết liễu sinh mệnh tội ác kia. Ngươi phải chuẩn bị thật kĩ?” Đối thủ không phải là những vampire cấp thấp như thường, mà là một kẻ rất mạnh chúng ta chưa bao giờ đối đầu, thuần chủng. Zero cũng rõ ràng, đối mặt với một kẻ như vậy, muốn toàn mạng sống sót là điều không thể. Nhưng nội tâm cậu giờ đây lại bình tĩnh đến lạ lùng, có lẽ là đã chờ rất lâu, có lẽ là vì hiểu được đây sẽ là thời cơ duy nhất mà cũng là cuối cùng của cậu, sẽ không có lần thứ hai.
Bi ai cùng tiếc nuối? Có lẽ... Nhưng nhiều nhất có lẽ là sự giải thoát, một sẽ giải thoát cậu khỏi cừu hận cùng đau đớn, hoặc là giải thoát cậu khỏi vận mệnh bị nguyền rủa của một thuần chủng... Cả hai, đều là khát vọng của cậu.
Nghiêng Bloody Rose trong tay, thân súng mạ bạc của nó phản chiếu lại ánh trăng, lướt qua nụ cười lãnh khốc đang dần hiện lên trên khuôn mặt cậu, “Ngươi cùng ta trong lúc đó, nhất định phải có một sinh mệnh đáng buồn phải trôi đi, Shizuka Hiou.”
- ---------------------------TBC---------------------------