“Kaname Kuran, Rido Kuran ở trong thân thể của Shiki Senri, chắc anh cũng biết rồi.” Khi Kaname Kuran trở về phòng ngủ của mình, hắn đã thấy Zero xuất hiện ở đó, trên mặt cậu không mang bất kì biểu cảm nào, bình tĩnh lại thêm một chút âm trầm, “Hay là, tôi còn phải nói lại cho rõ ràng hơn nữa...” Cậu ngẩng đầu, đôi mắt màu tím trong vắt nhìn thẳng vào Kaname Kuran, “Rido Kuran lợi dụng thân thể con trai ruột để xuất hiện, Ichiru cũng tới đây, là anh bày trò, đúng không?”
A, cuối cùng cũng phát hiện rồi. Kaname Kuran đi vào phòng, cửa bị một lực vô hình đóng lại. Hắn đi thẳng về phía Zero Kiryuu, “Rất có đầu óc, thì ra cậu đã biết rồi, sao lại biết được thế? Tới bây giờ tôi cũng chưa từng nói qua chuyện này với ai.”
“Ngại quá, là mẹ sinh ra tôi có trí tuệ hơn người.” Zero lui về sau một bước dài, tránh né bàn tay Kaname Kuran đưa qua. Ánh mắt Kaname nhất thời ảm đạm đi một chút, sau đó lập tức khôi phục.
“Cậu giận?” Hắn hỏi, nhìn vào đôi con ngươi màu tím xinh đẹp trong trẻo kia, một linh hồn chính trực như vậy, đối với việc hắn lợi dụng người vô tội để đạt được kế hoạch chắc chắn là không thể chấp nhận nổi. Hắn đã bị bóng tối vây chặt, thậm chí còn dung hoà với nó, trở thành một phần đen đúa, còn Zero Kiryuu, hắn yêu cậu nhưng lại không dám đem trong sạch của tâm hồn cậu ra nhúng chàm,... Vậy nên hắn sẽ đem cậu khoá bên người, như thế sẽ khiến hắn có ảo giác mình vẫn là một đứa con của ánh sáng.
“Tức giận?” Zero tiến tới một bước, nắm chặt cổ áo của Kaname Kuran, “Kaname Kuran! Anh biết rõ Shiki Senri sẽ trở thành vật thế mạng cho Rido Kuran, vậy mà vẫn làm ngơ, lại còn lợi dụng chuyện này để làm lợi cho bản thân... Anh rốt cuộc đem bạn bè coi thành cái thứ gì?”
Ta thật sự không hi vọng em biết những điều này – trên người ta tràn ngập màu đen hắc ám dơ bẩn, thế nhưng trong lòng hắn dường như có một giọng nói nho nhỏ kêu gào, ta muốn em biết toàn bộ, tuyệt không giấu diếm em bất cứ chuyện gì.
Xin lỗi, là ta đã do dự, là ta không nói với em kế hoạch này từ sớm, là ta sợ rằng sẽ mất đi... Hi vọng quý giá nhất của mình, chính là em.
Bởi vì, ngay từ lúc bắt đầu, chính vì em mà xây dựng, vì em mà kiến lập, sẽ không phản bội Yuuki, có thể giết chết Rido Kuran, cũng có thể để em bên ta. Chỉ là giờ đây, bí mật này như ngọn lửa điên cuồng thiêu đốt tâm can ta.
“Zero...” Kaname Kuran dùng hai tay giữ chặt vai của Zero, nhìn chằm chằm vào cậu, “Hãy nghe ta nói, Shiki sẽ không gặp nguy hiểm. Bởi vì đảm bảo được việc này nên ta mới làm như vậy, thế nên...” Thế nên, xin đừng gạt bỏ đôi tay này như thế...
Tại sao lại dùng ánh mắt u buồn đó nhìn tôi? Kaname Kuran, anh rốt cuộc đã tính toán những gì? Chân tướng bị chôn vùi, tìm khắp nơi cũng không ra căn nguyên, chẳng lẽ anh không tin tưởng tôi sao? Anh cái gì cũng không nói, lại còn dễ dàng đem tôi ra làm một quân cờ...
“Tôi có thể tin anh được ư, Kaname Kuran?”
“...” Kaname Kuran nhìn chằm chằm Zero, nặng nề thả rơi một câu, “Có thể.”
“Như vậy, nói cho tôi biết kế hoạch của anh, nếu chúng ta đã quyết định hợp tác thì đừng nên giấu diếm bất cứ cái gì. Tôi ghét nhất việc trở thành quân cờ bất lực, sống chết phó mặc kẻ khác.”
Ta quyết định, sẽ nói hết với em, bao gồm cả những tính toán ban đầu dành cho em... Nếu như em chán ghét ta, ta chấp nhận, nhưng cũng không bao giờ buông em ra.
“Zero Kiryuu...”
“Từ từ đã, để tôi suy nghĩ.” Zero cắt ngang lời của Kaname Kuran, cậu không phải thánh nhân, một người tâm tư chất chứa nhiều toan tính như hắn, nếu cậu cùng hắn sóng vai trong chuyện đáng nguyền rủa này, cậu không chắc mình có thể chấp nhận, cho dù mới chỉ là ý nghĩ chứ chưa hành động thì cũng thế.
Nếu như trước đây biết được toàn bộ sự thật, cậu cũng chưa cùng Kaname gần gũi, chưa từng khiến linh hồn cô độc này trải nghiệm những cảm giác khó tả... Zero nghĩ, cậu sẽ đem tên hắn dán ở đầu bảng những kẻ không nên liên hệ. Nhưng sự thật lại khác, cậu cho rằng Kaname, có lẽ không phải tất cả con người hắn, ít ra cũng có một phần nào đấy chân thật. Một người cả đời đều chìm trong bóng tối, bị dạy dỗ cũng như gặp gỡ đủ các loại thủ đoạn dơ bẩn thì sao có thể yêu cầu hắn giữ gìn cả một thân trong sạch được? Nếu như linh hồn hắn thiện lương ngây thơ, thì bây giờ đã chẳng tồn tại vampire trong thế giới này...
Bản thân cậu cũng lấy gì làm thuần khiết? Bởi vì khi bị người khác tổn thương, sẽ phải dùng thủ đoạn gây tổn thương để mưu cầu thoả mãn trong lòng, hơn nữa, cậu cũng đang muốn giết chết Rido Kuran để báo thù đấy thôi. Nói tàn nhẫn, cậu không có tư cách của một con người. Nhưng cậu không vì thế mà cho phép kẻ khác lừa gạt mình.
“Kaname Kuran, anh thật sự coi tôi là bạn?” Giọng nói của Zero trầm thấp, nhẹ như đang lầm bẩm tự hỏi. Nếu tha thứ cho hắn thì sẽ không mất đi, vậy... Mặc dù bấy giờ không hề thừa nhận, nhưng hắn cũng có thể coi như một người bạn của cậu, chọn lựa tha thứ sẽ có thể giữ được tình bạn này... A, Zero Kiryuu, mày rốt cuộc vẫn luyến tiếc cảm giác có người làm bạn, vẫn là sợ đánh mất cơ hội được sóng vai cùng một người khác hay sao? Giống như Kaname Kuran, cả đời chỉ gặp có một, mà hết lần này đến lần khác, hắn vừa bắt đầu đã có sẵn mục đích, giữa cậu và hắn có phải hay không chỉ là một trò chơi?
Nếu như phần tình cảm mới nhen nhóm này là vì che chở cho hàng loạt những bí mật cùng kế hoạch, nếu như một người đến gần mình chỉ vì muốn lợi dụng và thương tổn... Thế thì, cậu khinh bỉ nó. Thứ càng ngọt ngào thì càng dễ khiến người ta sập bẫy.
“...” Bạn bè, chỉ là bạn bè thôi sao? Zero Kiryuu, ta đối với em, không hề có cái tình cảm bạn bè đó, chỉ là nếu giờ nói ra, em sẽ càng muốn dứt bỏ ta. Vốn ta muốn thừa nhận tất cả, nhưng vampire so với con người càng tham lam vô sỉ hơn, cho nên bây giờ ta không muốn mất em. “Zero Kiryuu, cậu tin lời ta chứ? Cậu còn nguyện ý tin tưởng con người ta không?”
Tin? Anh đang châm chọc tôi là kẻ ngu ngốc và ngây thơ sao? Tới tận giờ tôi chưa từng hoài nghi anh, chuyện của Shizuka Hio đã đủ để tôi hiểu anh đang ở sau lưng bày trò gì rồi, anh không biết lòng tin là thứ cơ bản nhất để hợp tác hay sao, tôi có tin anh thì mới hợp tác với anh chứ... A, có lẽ tôi không nên tức giận, anh vì Yuuki sắp đặt toàn bộ mười năm, kể cả bạn bè cũng dễ dàng biến thành quân cờ, tôi là một kẻ qua đường thì có gì cần suy nghĩ? Kaname Kuran, coi anh như bạn bè, là tôi ngu xuẩn, người cũng sẽ không vấp ngã hai lần ở cùng một chỗ.
“Tôi không biết. Kaname Kuran, tôi không biết sau này làm thế nào để đối mặt với anh, cũng không biết là có thể tin tưởng anh được nữa không, hợp tác mà nảy sinh hiềm nghi... Tốt nhất là dừng ở đây đi.” Zero lui về phía sau hai bước, “Cứ phải mò mẫm phán đoán ý đồ của người khác là một chuyện rất mệt mỏi.”
Không!...
Nhìn Zero định xoay người rời khỏi phỏng, giống như, đem theo cả thế giới của hắn mà đi, trái tim Kaname Kuran tê dại. Người này có thế rất ôn hoà, nhưng một khi lãnh khốc, thì sẽ vô tình tới tận cùng, nếu mọi chuyện cứ như thế chấm dứt, nếu trơ mắt nhìn cậu bị vướng mắc trong lừa gạt mà rời đi...
“Kaname Kuran?...”
Kaname ôm chặt lấy Zero từ phía sau, cậu có thể cảm giác được hô hấp dồn dập của hắn ngay sát lưng, nhưng cậu không dám quay đầu nhìn lại... Chỉ sợ khi thấy vẻ mặt đau buồn của Kaname, cậu sẽ mềm lòng, sẽ quên đi hắn vì mục đích gì mới đến bên mình làm bạn.
“Aido bọn họ không hề biết kế hoạch của anh... Bọn họ tin tưởng anh, không bao giờ nghi ngờ mệnh lệnh của anh, kể cả khi anh đột nhiên muốn đến học viện Kurosu này, họ cũng không do dự mà theo tới. Kaname Kuran, anh rốt cuộc máu lạnh đến thế nào? Vì người mình cần bảo vệ mà hi sinh hết tất cả ư? Nếu như anh chỉ vì muốn tôi giết chết Ichiru, trở thành hunter mạnh nhất đánh bại Rido Kuran mà mới cùng tôi hợp tác, vậy xin lỗi, tôi không thể. Tôi không quan tâm đến cấp bậc chế độ gì gì đó của vampire các người, tôi chỉ biết, lòng người, không phải muốn tổn thương thì có thể tổn thương, muốn lợi dụng thì có thể lợi dụng. Anh mà còn mong giữ những người kia bên cạnh, tôi khuyên anh nên nói cho bọn họ hết tất cả cái kế hoạch này, để họ lựa chọn con đường của chính mình, ai cũng đều có quyền tự định đoạt số phận bản thân.”
Kaname vẫn ôm chặt Zero, hắn biết bây giờ nói cũng vô dụng, là hắn sai, kết quả này là hắn tự rước lấy, hắn chấp nhận. Chẳng qua... “Bây giờ ta nói cho cậu mọi thứ, ta không hi vọng cậu tha thứ, chỉ là để cậu thấy sự thẳng thắn trong quan hệ hợp tác giữa chúng ta mà thôi. Từ khi ta quyết định hợp tác cùng cậu, ta đã vứt bỏ hoàn toàn kế hoạch ban đầu. Ta luôn tưởng bất cứ ai chết đều không ảnh hưởng đến ta, nhưng giờ ta nhận ra có những người ta không thể bỏ mặc. Bởi vậy cho nên ta cùng cậu hợp tác cũng không phải lừa gạt hay gì hết. Muốn cùng cậu làm bạn, là thật lòng. Thích cậu, cũng là thật lòng. Ta không ép buộc cậu chấp nhận mọi thứ ngay lập tức, nhưng hi vọng cậu hiểu, từ khi ta với cậu hợp tác là ta đã dùng cả trái tim mình, kể cả bây giờ cũng không ngoại lệ.”
Zero cúi đầu im lặng, Kaname không thể thấy được vẻ mặt của cậu, càng không biết cậu đang nghĩ gì, trong lòng hắn là bất an phập phồng lo lắng, hắn hi vọng Zero có thể nói gì đó, cho hắn một câu trả lời chắc chắn, đồng thời cũng sợ cậu quyết định xa lánh hắn, thoát ly khỏi bầu trời có hắn. Có điều đem mọi việc nói hết một lần, trong lòng tựa hồ sẽ dễ chịu hơn một ít, giữ trong lòng một bí mật thật sự rất khổ sở, hơn nữa, giấu diếm người mình yêu khiến hắn bất an, hoang mang vô cùng...
“Kaname Kuran.” Thật lâu sau, lâu đến mức Kaname đã gần như tuyệt vọng, giọng nói cực kì thấp của Zero mới chịu vang lên, vô cùng bình tĩnh, không có lấy một phân tức giận, “Đó có thể là biện pháp duy nhất, tôi cũng không muốn trả một cái giá cắt cổ, hi sinh Ichiru để đổi lấy thắng lợi, tôi chỉ còn một đứa em này là người thân.”
Đây có được gọi là tha thứ? Kaname Kuran bị một cơn mừng rỡ chiếm trọn tâm trí, thế nhưng mặc kệ lòng gợn sóng bao nhiêu, hắn vẫn rất lãnh tĩnh trả lời vấn đề của Zero, “Ta biết. Cho nên, ta nghĩ chúng ta có thể cùng bàn bạc giải pháp khác.”
“Ngày mai, trừ bỏ Ichijou và Rido Kuran, anh phải nói rõ hết mọi chuyện với học sinh khối Đêm, cho họ biết kẻ thù là ai, nguy hiểm thế nào, sau đó để bọn họ lựa chọn. Anh là đế vương vampire thì phải có trách nhiệm bảo vệ bọn họ, những người đó cũng có máu thịt sinh mệnh, không phải là quân cờ vô tri vô giác tuỳ ý sử dụng.”
“Tất nhiên rồi. Ta đưa bọn họ đến đây, đương nhiên có trách nhiệm với sinh mạng bọn họ.”
“Sau này, không cho phép anh giấu diếm tôi bất cứ kế hoạch nào, càng đừng mơ hành động một mình.”
“Cậu nói gì ta cũng sẽ nghe theo. Chỉ cần cậu đồng ý tin tưởng ta một lần nữa.” Kaname dùng sức ôm chặt lấy thân thể Zero, vùi đầu vào vùng cổ nhạy cảm, nơi ấy truyền tới cảm giác ngưa ngứa khiến cậu nổi da gà.
“Cũng không được quấy rối tôi.”
“... Cái này, ta cần xem xét lại.”
“...”
Từ ngày 27, ta sẽ post mỗi ngày 1 chương Cách (nếu có thể).