• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách [KanZe]

Tác giả: Thanh Trúc Diệp

Edit: Bét Leader

***



Những ngày nghỉ trôi qua, chờ đợi ở phía trước thường là một đống phiền toái...

Sắc trời dần tối, Zero theo thói quen từ trong mơ tỉnh dậy, cậu vừa có một giấc mơ kinh khủng, mơ đến Ichiru nằm đó, dưới đất lan tràn là máu đen, đây chẳng phải là điềm báo tốt đẹp gì... Zero nhíu chặt đôi mày, cậu trở về kí túc xá Mặt Trăng đã hai ngày, cũng dần khôi phục lại quy luật cuộc sống ngày đêm đảo lộn.

Nhưng hôm qua, Kaien nói với cậu là Ichiru muốn chuyển đến khối Ngày học, dẫn đến việc cậu ngủ mơ thấy cảnh tượng kia. Lúc này, chắc cậu nên đi một chuyến tới Khối Ngày, nhìn Ichiru bình an chắc có thể yên lòng một chút.

Xoay người ngồi dậy, chuẩn bị rời giường, đập vào mắt là con búp bê phiên bản thu nhỏ của Kaname Kuran, đôi mắt đỏ lưu li đang nhìn cậu, biểu cảm trên mặt cũng tương tự hắn ta, lại một lần nữa khiến Zero nhớ lại giây phút tình sắc nào đó.

“Ai...” Zero ảo não vò rối mái tóc, nếu như nói bản thân không có phần trách nhiệm nào thì quả thật là gạt người, nhưng vừa nghĩ tới Kaname không chút nào kiêng kị... A, không nghĩ còn muốn nhớ tới loại chuyện đó, thân thể của đàn ông, thật không thể tin nổi lại hướng về một người đàn ông khác, còn sinh ra phản ứng... Chết tiệt.

Hơn nữa, khi bị hắn hút máu, dục vọng bản năng liền ngu ngốc thức tỉnh, giờ càng trở nên mãnh liệt hơn... Zero đưa tay chạm lên hầu kết, răng nanh trong miệng đã mọc ra, mặc dù rất nhỏ bé mà núp sau làn môi, nếu không chú ý cũng khó nhận ra được.

Đau đầu quá, nếu như không nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, không biết còn phát sinh chuyện lộn xộn gì nữa, nhưng giờ muốn cậu hỏi xin máu của Kaname Kuran, thật sự khó để mở lời, nhất là sau khi đã xảy ra loại chuyện thế kia. Luôn muốn biết rõ mọi chuyện, không nghĩ tới phải trả một cái giá cắt cổ để đạt được mục đích của mình.

Tại sao muốn cậu đáp ứng chỉ được uống máu hắn chứ?

Đơn giản hoà vào đám người đang đi học, Zero chỉ thấy trước mắt là một mảnh tối đen, chờ tới thời điểm vạn bất đắc dĩ hãy nói cũng chưa muộn.

A... Ngày ngày đều mơ thấy loại chuyện này, nhẫn nại đối với hắn mà nói thực sự là một hình thức khiêu chiến. Cho nên mới bảo, vampire là một loại sinh vật tham lam, vĩnh viễn cũng không biết thoả mãn là gì, chỉ cần hưởng qua một lần, liền không bao giờ quên. Một lần trải qua tư vị được ôm người kia vào lòng, liền muốn dấn sâu hơn đem thân thế ấy xâm chiếm hoàn toàn.

Kaname Kuran xoa xoa mồ hôi trán, một đôi mắt đỏ rực như máu vì dục vọng còn vương lại. Giữa tình nhân thì chuyện nghĩ tới loại chuyện này chẳng có gì kì quái cả, nhưng hết lần này đến lần khác Zero kia lại cố chấp không tự nhiên, cũng chẳng ngoan ngoãn chịu để hắn ôm ấp, buồn bực nhất là người kia cũng thuộc cấp bậc đế vương, nếu cậu thực sự thức tỉnh, đến lúc đó sợ không có biện pháp nào trấn áp, mặc dù hắn rất tự tin người kia dù biến thành thuỷ tổ cũng sẽ giữ nguyên cái tính cách ôn hoà lại đơn thuần như cũ.

Bởi vì người ngay trước mắt cũng không làm sao ăn được nên mới sinh ra cái trạng thái bất mãn này, song thực tế hắn căn bản không đủ tinh lực chăm chú ở mỗi mình Zero Kiryuu, Rido Kuran quyết không cho hắn thời gian ấy... Nếu như hắn đoán không lầm, lão ta giờ đang ở trong cơ thể của Shiki, mà Ichijou nếu là bị ông của cậu ta gọi đi, cũng chỉ có thể là... Mục tiêu của Rido Kuran, là Yuuki, mà cũng có thể là Zero Kiryuu. Lão ta sẽ không tha cho một hunter mạnh nhất, lại càng không để lọt lưới một người thừa kế của Lilith.

Yuuki, hắn sẽ bảo vệ cô thật tốt, nhưng Zero Kiryuu... Khoé môi Kaname nhếch lên thành một đường cong tràn ngập tự tin, Zero cũng không phải loại người cần kẻ khác bảo hộ, mà hắn, cho tới bây giờ chưa từng có ý nghĩ sẽ để Zero một mình tác chiến. Hắn muốn cùng cậu vai kề vai, để đối phương trở thành nơi tin cậy giao phó phía sau lưng.

(Chú thích: Đại khái, lưng là điểm yếu khi quyết đấu. Giao lưng ra (hay giống như áp lưng vào nhau, là phải cực kì tin tưởng người kia.)

Đối với hắn mà nói, Zero không chỉ là người hắn yêu, mà còn là địch thủ đáng để hắn tôn trọng, có thể tín nhiệm như bạn hữu, lại càng yên tâm để giao phó phía sau lưng hắn.

Bất tri bất giác, địa vị của người kia trong lòng hắn đã cao đến như vậy rồi...

“Sự xuất hiện của em là một việc ngoài ý muốn, đánh vỡ tất cả kế hoạch ta đã tốn công xây dựng. Song, nó có thể là việc ngoài ý muốn tốt đẹp nhất trong đời ta...”

Zero không gặp được Ichiru, cậu ta không đến khi khối Đêm đi học, cậu có một chút tiếc nuối nho nhỏ, nhưng Yuuki lại mang đến một ít tin tức của Ichiru. Lần trước Ichiru xuất hiện vào đúng lúc Yuuki hôn mê, cho nên cô cũng không biết sự tồn tại của cậu ta, còn vô cùng hưng phấn nói với Zero mình gặp được anh em sinh đôi của cậu.

“Cảm giác là một người rất hoạt bát, không giống Zero, cậu ta bây giờ ở phòng của Zero trước đây, a, hình như đã được thay đổi rồi, nhưng giường thì giữ lại, còn hỏi rất nhiều chuyện của cậu, nhưng hôm nay tớ bảo dẫn đến gặp cậu thì lại nhất định không chịu...”

“Yuuki.” Zero cắt ngang phút hưng phấn của cô nàng, đưa tay chỉ ra phía sau, các nữ sinh khác trong mắt đều là hung quang, cứ để như vậy?

Phải nói là cùng giới nên bị ghét bỏ sao?... Yuuki rụt cổ lại, Zero thật được hoan nghênh, nhất là sau khi nhập học khối Đêm. Vì bảo đảm an toàn cho sinh mạng bé nhỏ, cô nhanh chóng lùi lại một, hai mét, đi về phía cổng trường rồi vẫy tay với Zero: Có gì tối sẽ nói tiếp.

Lại một lần nữa thấy Zero... Thật sự là chói mắt, gương mặt cùng thân thể đều giống mình, thế nhưng lại mang một loại cảm giác khác biệt, đơn giản là đẹp mắt, làm cho cậu vốn núp sâu trong bóng tối cũng không kìm được dõi mắt theo... Có điều tựa hồ mỗi lần bản thân đến đều sẽ không đem lại một tin tức vui vẻ gì, giống như người nông dân chán ghét quạ đen vậy. Lần này, cũng là mang theo rất nhiều bí mật mà xuất hiện ở nơi đây... Tối nay, Rido Kuran sẽ xuất hiện, ác ma kia rồi sẽ khiến ngôi trường này đổ máu. Hi vọng Zero có thể an toàn, mặc dù cậu biết, bắt Zero trơ mắt nhìn một thuần chủng nguy hiểm tiến vào trường thật sự quá khó khăn.

Cậu xuất hiện ở nơi này, cũng đã chuẩn bị kĩ lưỡng... Zero hẳn là vampire mạnh nhất, nhưng anh ấy vốn từ trong bụng mẹ đã là người ôn hoà, cho nên mình mới có thể sống tới tận giờ, nguyên bản là của Zero, bây giờ trả về cho anh ấy cũng là đúng đắn. Vì yên bình của con người, vì hạnh phúc gia đình, Rido Kuran nhất định phải chết, mà nếu Kaname Kuran không làm được, cũng chỉ có thể giao cho Zero mà thôi.

Zero dù sao cũng không phải một thuần chủng chân chính, quả nhiên, chỉ có thể trở thành Vampire – Hunter mạnh nhất mới được... Như vậy, mình có thể thực sự cùng Zero vĩnh viễn ở chung một chỗ rồi.

“Ichijou senpai? Shiki senpai?” Cảm nhận hơi thở của vampire tới gần, Yuuki đem Nguyệt Côn rút ra, nhìn một chút tình hình mới phát hiện là hai người đã xin nghỉ mấy ngày nay, Ichijou và Shiki. “A, hoan nghênh hai người trở lại.”

Kaname Kuran không phái người bảo vệ cô ta sao? Rido Kuran nheo mắt lại, nhìn tới khuôn mặt Yuuki có tới chín phần giống với khuôn mặt người kia... Thật là hoài niệm, nhưng, cô ấy không lựa chọn hắn, lại còn lựa chọn kẻ mà hắn ghét nhất, cuối cùng, còn vì đứa con gái này mà hi sinh cả bản thân... Thống khổ từng nếm trải bởi vì gương mặt giống nhau mà bị gợi lại, Rido Kuran cơ hồ tưởng rằng người trước mặt là em gái năm xưa phản bội hắn. Yêu, hay hận, chính hắn cũng chẳng rõ, song, đồ vật xinh đẹp luôn làm người ta phát sinh dục vọng muốn phá huỷ...

“Shiki senpai?” Đột nhiên bị đập mạnh vào cây, Yuuki sợ hãi kêu lên, Nguyệt côn lập tức ngăn cản Rido Kuran tới gần, “Shiki senpai, nếu ngài tới gần hơn nữa thì đừng trách tôi!”

Ichijou hết sức khẩn trước đi lên, mặc dù không thể phản kháng thuần chủng, nhưng Yuuki là người mà Kaname-sama dốc lòng bảo vệ.

Rido Kuran không thèm để ý chút nào đến Nguyệt Côn trong tay cô, nhưng lúc này chẳng thể đả thảo kinh xà, hắn đối với Kaname Kuran vẫn còn có phần e ngại. Vì vậy, hắn chỉ đưa tay lên lấy xuống một mảnh lá rơi trên tóc Yuuki, “Có lá vướng ở tóc... Sao vậy, cho là ta muốn tấn công cô?:

“Ơ?” Yuuki sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một tia sáng từ bên trái bắn tới, sát qua mu bàn tay của Rido Kuran, kèm theo một tia máu, một câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng cực kì lạnh lùng vang lên, “Xem ra ta có thể bắn từ cái tay đụng phải cô ấy của ngươi, xuyên thẳng lên đại não xem nó rốt cuộc là bé đến mức nào?”

“Zero?” Yuuki thừa dịp Rido Kuran nháy mắt hoảng hốt, dùng Nguyệt Côn đẩy hắn ra, mặt không thay đổi bước nhanh về phía Zero.

“Không phải vừa nãy đã bảo cậu tránh cái đám quái vật đội lốt người này ra xa một chút ư?” Zero cau mày, tay nâng lên, nhưng chỉ là nhẹ nhàng vỗ đầu Yuuki, “Không ý thức được đâu mới là chỗ an toàn, ngu ngốc!”

“...” Này, ngay trước mặt người ta nói họ là thứ quái vật đội lốt người hình như rất không lịch sự...

Hoàn toàn không nghĩ Shiki senpai sẽ làm thế... Yuuki thật muốn gào to oan uổng, nhưng mặt khác, cô cũng không muốn Zero vì cô mà xung đột với bạn học khối Đêm, mặc dù có Kaname-sama ở bên cạnh, nhưng vẫn là đừng đắc tội thì tốt hơn. Huống chi Shiki senpai hẳn là không có ác ý gì đâu...

“Kì thực không có gì hết, chẳng qua có lá rụng trên tóc, Shiki senpai giúp tớ lấy xuống mà thôi.”

“Thật vậy?”

“Tớ việc gì phải lừa cậu.”

“...” Hồi lâu, Zero che mặt, ở trong lòng khẽ rủa thầm một tiếng, nói cách khác là bản thân mình quá lỗ mãng? “Được rồi, cậu trở về ngủ đi, ngày mai còn có lớp. Tôi sẽ xin lỗi Shiki Senri.”

Nhìn mái tóc bạch kim của tiểu quỷ kia ngày một lại gần, khoé miệng Rido Kuran từ từ nâng lên. Một thuần chủng con người, lại còn là hunter... Nếu như không nghĩ đến yếu tố con người, hẳn cậu ta cũng là một kẻ thức tỉnh thuần chủng?

“Này, đưa tay đây.” Zero cau mày, kéo tay Rido Kuran lại. Tay của hắn vẫn đang chảy máu... Nếu không phải quan tâm quá nên mất bình tĩnh, cậu cũng sẽ không nổ súng... Ai, bất luận như thế nào, vẫn là bắn nhầm người vô tội.

“Cậu làm gì?” Rido Kuran chưa kịp phản ứng, chăm chăm nhìn Zero nhanh chóng bôi lên vết thương một thứ thuốc trong suốt... “Này, làm gì đấy?”

“Đừng lộn xộn!” Zero gầm nhẹ một tiếng, vốn đã rất phiền muộn, còn làm bị thương người ta, không thể không làm chút việc giải quyết. Hắn cho là cậu thích đụng chạm với một vampire lắm hả? “Bị Bloody Rose bắn trúng, kể cả vampire quý tộc cũng không thể khỏi nhanh được. Hay cậu muốn cứ lãng phí máu như vậy? Hừ!” Một âm thanh bất mãn phát ra, Zero dán lên tay Rido Kuran một cái băng cá nhân có hình vẽ sẽ khiến hắn chịu sỉ nhục nhất cả cuộc đời này [- -! Kaien cho...], “Tốt lắm... Vampire chắc không lo vết thương nhiễm trùng đâu nhỉ?”

Trước luôn đối với thân thể vampire siêu cường có lòng tin tưởng nhất định, nhưng sau lần đau răng kia Zero rất khó... Mặc dù sau đó đã biết chỉ là hiểu nhầm, nhưng thỉnh thoảng vẫn cứ ngốc nghếch... Tỷ như bây giờ.

“...” Cúi đầu xem qua cái băng dán khiến người ta không cách nào có thể miêu tả kia, lại ngẩng đầu nhìn dáng vẻ như không có gì bất thường của cậu vampire hunter, Rido Kuran há miệng, không biết phải nói gì. Đến cuối cùng nhìn tiểu quỷ tóc bạch kim vô cùng kì quái kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn bỗng nhiên nảy sinh một loại vọng động muốn được cười to, mà trên thực tế, sau nửa giây nhẫn nhịn, hắn đã thật sự làm thế, mặc dù đến tai người ngoài cũng chỉ là những âm thanh không rõ ràng.

“...” Đụng tới Zero Kiryuu, có muốn bình thường cũng chẳng được...

Ichijou đứng bên cạnh nghĩ thầm.

... Mới rồi có bỏ sót thứ gì không nhỉ? Zero dừng bước, quay đầu lại, hai vampire kia vẫn đứng dưới tàng cây, bị bóng tối bao phủ... Ichijou cùng Shiki? Shiki?... Mặc dù là ban đêm, nhưng mới nãy cậu nhất định đã thấy cái đó, nhưng lại quên mất...

A, đó cũng không phải Shiki Senri. Ít nhất thì đôi mắt đó không phải, hai tròng mắt khác màu, liệu có phải Rido Kuran đang tá túc trên người Shiki không?

Zero nghĩ đến đấy, vội quay ngược trở lại nơi cái cây cậu vừa rời đi không lâu kia.

“Ta dám nói, hôm nay không phải ngày may mắn của hai chúng ta, Rido Kuran.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK