Chương 303: Đến thành phố Giang Nam nhận xác An Nhiên
Hai chân Tần Minh hơi lảo đảo, giờ phút này thính giác của anh ta như xuất hiện ảo giác…Khi anh ta rời khỏi đây không được bao lâu, Thẩm An Nhiên và Lệ Đình Phong kiện cáo ly hôn. Bởi vì bố anh ta lên tòa làm chứng giả, nói rằng cô có bệnh tâm thần, hơn nữa còn tự tay chuyển hơn tám trăm triệu trong tài sản hôn nhân của hai người, Thẩm An Nhiên mới không thể ly hôn!
Mũi của Tân Minh mở to, cơ thể lắc lư. Lúc anh ta ở nước ngoài liều mạng nghiên cứu để cứu Thẩm An Nhiên thì người nhà của anh ta lại từng bước ép Thẩm An Nhiên vào đường cùng, ngay cả việc cầu cứu cũng là một việc xa xỉ với cô.
Chỉ trong phút chốc, Tần Minh nghĩ rất nhiều, anh ta không muốn tin vào lời của Thẩm An Phú, thế nhưng anh ta nghĩ đến việc sau khi anh ta quay lại bố mẹ luôn né tránh ánh mặt, thái độ tránh nói tới Thẩm An Nhiên, không giải thích rõ ràng việc gì cá.
Thẩm An Phú cứng cổ, vành mắt sắp nứt ra như một con sư tử giận dữ, anh ta đứng lên nắm lấy áo ở chỗ ngực của Tần Minh.
“Cậu nói đúng, tôi không xứng làm anh trai của cô ta, bởi vì từ trước tới giờ tôi chưa từng nhận cô ta, còn cậu thì sao? Tần Minh.”
Còn cậu thì sao? Tần Minh.
Cậu tự nhận là mình đối xử với Thẩm An Nhiên rất tốt? Lúc cô ấy ngã gục, cô ấy giãy giụa cầu cứu, cậu không những không thể cứu được cô ấy, thế mà người thân của anh còn đè cô ấy xuống địa ngục.
Thẩm An Nhiên không sợ địa ngục, thứ mà cô sự chứ là người đẩy mình xuống địa ngục… không phải là kẻ thù độc ác, mà lại chính là những người mà có đã từng xem như người thân mình.
Tân Minh bị Thẩm An Phú đẩy, cả người lao đảo, anh ta mờ mịt đứng tại chỗ. Những giọt nước mặt trên mặt hết khô rồi lại ướt, trong lòng anh ta đã sớm nghĩ ra sự thật rồi.
“Tôi không phải là người, tôi đã hại cô ấy, tôi thật sự xin lỗi cô ấy. Ban đầu tôi đã nói rõ ràng rằng chỉ cần cô ấy muốn đi tôi sẽ đưa cô ấy đi, thế nhưng tôi làm gì…”
Tần Minh qua loa nằm tóc mình, anh ta ngồi xổm xuống đất. Vào lúc này trông anh ta khổ sở giống như vừa trút đi linh hồn và tâm sự bi thương của mình, anh ta khóc tới mức không thở nổi.
Trong đầu anh ta hiện lên hình ảnh Thẩm An Nhiên đập đầu vào tường ở tòa án, hình ảnh máu tươi đầm đìa.
Rõ ràng cô muốn sống như thế, thế nhưng lại bị buộc phải đập đầu vào tường tự sát.
Tất cả bọn họ đều là đồng lõa hại chết Thẩm An Nhiên.
Mặt Tần Minh như tờ giấy, màu môi xanh như ngó sen, vẻ mặt hoảng hốt, anh ta có tư cách gì để trách Thẩm An Phú?
Trong lòng Thẩm An Phú cũng không dễ chịu hơn là bao, anh ta đùn đẩy trách nhiệm thế nhưng Thẩm An Nhiên đã chết thật rồi sao?
Anh ta chỉ mong Thẩm An Nhiên chết, thế nhưng sau khi cô thật sự chết thì anh ta mới phát hiện, anh ta chỉ có một mình cô là người thân. Cô chết đi thì anh ta chỉ còn lại một mình.
Thẩm An Phú nghẹn ngào, ngồi xổm xuống đất khóc tới mức không thở nổi, tay trái qua loa lau nước mắt trên mặt, mắt bị đau vì việc lau.
Đôi môi Tần Minh khẽ động: “Tôi không tin An Nhiên đã chết.”
Thẩm An Phú cầm lấy điện thoại, đưa tới dưới chân Tần Minh: “Người đầu tiên nằm trong danh sách chính là người hôm qua đã gọi cho tôi, cậu tự điều tra đi.
“Anh không điều tra sao?”
Thẩm An Phú không trả lời, củi thấp đầu khóc không thành tiếng, thật mất mặt, anh ta không dám điều tra.
Kể từ sau khi nhận được điện thoại cho tới lúc điện thoại bị ngắt, anh ta cứ ngây ngẩn, vẫn luôn ngây người cho tới tận bây giờ. Anh ta căn bản không dám nghĩ rằng Thẩm An Nhiên đã chết.
Tần Minh nghiến chặt răng, khom người run rẩy đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại, sau đó lục tìm số điện thoại, đó chính là số điện thoại của cục cảnh sát thành phố Giang Nam.
Tần Minh không tin, anh ta lại bắt đầu đi điều tra tin tức có liên quan tới vụ họa hóa thiêu chết người ở thành phố Giang Nam gần đây. Cuối cùng anh ta tìm thấy một tin tức nhỏ vào ngày hai mươi lăm tháng mười hai.
Lệ Đình Phong đính hôn vào ngày hôm đó, màn ảnh lớn đang phát video đính hôn đột nhiên xuất hiện sự cố. Video vô tình liên kết với một đoạn video được camera giám sát ghi lại, đập vào mắt chính là một hình ảnh đầy lửa. Trong một gian phòng được khóa kín ở lầu một, ở nơi gần cửa sổ sát đất, có một cơ thể gầy gò bị trận hỏa hoạn cuốn vào, cô vùng vây vô vào cửa sổ sát đất, trên mặt kiếng chỉ toàn là máu trên người cô.
Ở bên dưới video xuất hiện một dòng tiêu đề.
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai, vào lúc mười hai giờ ba mươi phút cùng ngày, tại căn biệt thự ở đảo XX đã xảy ra một trận hỏa hoạn ngoài ý muốn. Cô gái họ Thẩm, hai mươi bảy tuổi đã bất hạnh bỏ mạng trong trận hỏa hoạn đó.
Vẻ mặt Tần Minh phờ phạc, trông như bị điện thoại làm bỏng, anh ta co tay một cái, chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình hướng thẳng về phía Thẩm An Phú.
Thẩm An Phú cúi thấp đầu, ánh mắt đúng lúc chạm vào tiêu đề phụ ở kia. Trong lúc bất chợt trời đất trước mắt anh ta quay cuồng, cả người anh ta không còn chút sức lực, xụi lơ trên mặt đất.
“Là cô ta sao?”
Là cô ta sao?
Tân Minh bật khóc khi nghe thấy thể, anh ta có thể tự lừa minh rằng trên đời này có rất nhiều người có cùng tên cùng tuổi, thế nhưng phải giải thích thể nào về gương mặt bên cửa sổ sát đất hiện lên trong video đây chủ?
Video truyền hình trực tiếp đột nhiên xuất hiện ở màn hình lớn tại hiện trường buổi đính hôn của Lệ Đình Phong cũng phải giải thích thế nào đây?
Tần Minh nghẹn ngào: “Anh nói đúng, chúng tôi cũng không xứng… chúng tôi cũng là hung thủ giết chết cô ấy…
Lời của Tần Minh giống như một con dao róc xương cố gắng đâm vào ngực anh ta, rút đi phần xương sườn của anh ta, Thẩm An Phú rũ mắt, những giọt nước mắt theo lông mi chảy xuống.
Anh ta nhớ tới hai năm trước, anh ta gạt Thẩm An Nhiên tới sòng bạc ở thế giới ngầm, cô còn bị nhà họ Trần bỏ thuốc mê vào rượu vang, rượu vang tràn ra từ khóe miệng cô trông cực kỳ giống phun ra máu.
Lúc ấy anh ta bỏ cô lại mà không chút do dự, một mình chạy đi, Thẩm An Nhiên ở phía sau run sợ gọi anh ta.
“Anh… anh thật sự muốn bỏ em lại đây… một mình rời khỏi đây sao?” Nụ cười trên mặt Thẩm An Nhiên trông còn khó coi hơn cả khóc.
Đó chính là lần cuối cùng trong trí nhớ, Thẩm An Nhiên gọi anh ta một tiếng “Anh”, đó là lúc anh ta bỏ cô ở đó rồi một mình bỏ chạy vào hai năm trước.
Từ trước tới giờ, người tên Thẩm An Nhiên này không dễ dàng nhận thua, mỗi khi gặp phải những vấn đề khó khăn hay chuyện đau khổ, cô đều sẽ để trong lòng.
Đó là lần đầu tiên cô cầu xin anh ta, thế nhưng anh ta lại bỏ rơi cô.
Lúc anh ta trù yểm Thẩm An Nhiên chết, anh ta cũng không nghĩ mình sẽ mất đi điều gì, cho đến khi cô thật sự không còn nữa, anh ta lại khóc không thành tiếng.
Mẹ rời khỏi đây hai mươi bảy năm, bố rời khỏi đây ba năm, bây giờ em gái cũng không còn ở đây…
Anh ta mất đi người thân duy nhất, cũng sẽ không còn người nào để anh ta là mảng, phát tiết sự giận dữ của mình, cũng sẽ không có người lấy tiền cho anh ta, cùng sẽ không có người nhẹ nhàng gọi anh ta một tiếng “Anh”.
Thẩm An Phú đột nhiên nhớ tới chuyện từ rất lâu trước kia.
Lúc mẹ có thai, cầm lấy ta anh ta đặt lên phần nhô lên ở bụng, dịu dàng hỏi anh ta: “An Phú muốn em trai hay là em gái?”
“Muốn em gái.
“Thế nếu sinh được em gái thì con nhất định phải bảo vệ em thật tốt, không được để em bị thương. Nếu em khóc thì con phải dỗ em, nếu như em đói thì phải cho em ăn, có người ăn hiếp em…”
Thẩm An Phú bé nhỏ giơ quả đầm lên: “Nếu có người ăn hiếp em gái, con sẽ đánh cho tên đó phải bật khóc!”
…
Thẩm An Phú không kiềm được nước mắt tại sao anh ta lại quên những chuyện này chứ?
Cho tới nay, người luôn bắt nạt em gái lại chính là anh ta.
Thẩm An Nhiên chết trong trận hỏa hoạn trong đêm đông giá rét, không thể về nhà… Thẩm An Phú chỉ cảm thấy ngực mình đau dữ dội, đau đớn vô cùng, đau tới mức không thể tự lo được.
Anh ta chống tường lảo đảo đứng dậy: “Tôi muốn đưa con bé về.”
Tần Minh khàn giọng: “Tôi đi cùng anh.”
Ngay trong ngày, hai người họ nhanh chóng đặt vé máy bay, vé máy bay đến thành phố Giang Nam vào buổi trưa đều đã đầy, chỉ có thể hoãn lại tới bốn, năm giờ chiều.
Tần Minh trở về nhà một chuyến, cầm lấy túi hành lý vẫn chưa được sửa sang gì.
Mẹ Tần nhìn dáng vẻ vội vàng của anh ta, hỏi: “Con trai, con vừa mới về đã muốn đến đó rồi sao?”
Tần Minh kéo vali hành lý, nghe thấy câu hỏi của mẹ Tần, cơ thể anh ta củng đờ, ánh mắt sắc bén thấp giọng nói: “Đến thành phố Giang Nam nhận xác của An Nhiên”
Chương 304: Tất cả mọi người đều là những người ép chết Thẩm An Nhiên
“Cái gì?” Mẹ Tần giống như không hiểu ý của Tần Minh, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ và sợ hãi, bất an.Tần Minh bình tĩnh để ý hết biểu cảm trên mặt mẹ mình, dời ánh mắt, lạnh lùng nói: “An Nhiên chết rồi… mẹ à, các người đã hài lòng chưa?”
“Mẹ à, các người đã hài lòng chưa?”
Nghe xong mẹ Tần như bị điện giật, đầu ngón tay khế run, mí mắt ửng đỏ.
“Sao An Nhiên lại chết? Sao lại chết?” Mẹ Tần hốt hoảng, bắt đầu lên tiếng truy hỏi.
Tần Minh cầm vali hành lý xoay người, dừng một chút rồi nói: “Ai cũng sẽ chết, ba nằm trước Cổ ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư bao tử giai đoạn cuối, sống không được bao lâu. Nếu như con không ép cô ấy uống thuốc thì cô ấy có thể không chịu được hai năm rồi.”
Sắc mặt mẹ Tần trở nên tái nhợt, nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống: “Ba năm trước được chấn đoán mắc bệnh ung thư bao tử thời kỳ cuối, thế tại sao lại không nói cho chúng ta biết?”
“Bởi vì cô ấy sợ mọi người lo lắng, bảo con gạt mọi người. Mẹ à, từ trước tới giờ Thẩm An Nhiên chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chúng ta, thế nhưng cả nhà chúng ta đã làm gì cô ấy?”
“Các người biết rõ Lệ Đình Phong đối xử với cô ấy không tốt, là hung thủ hại chết cả nhà cô ấy. Ngày cô ấy và Lệ Đình Phong ra tòa ly hôn, tại sao lại phải giúp Lệ Đình Phong làm chứng giả, bảo cô ấy có bệnh tâm thần chứ?”
Tần Minh nói xong, cảm xúc vừa bình tĩnh lại bắt đầu nóng nảy, anh ta hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào tức giận hét lên: “Mẹ có biết điều này có ý thể nào với cô ấy không? Cô ấy bị người mà mình quan tâm nhất vứt bỏ, chúng ta đè chết ngọn cỏ cuối cùng của cô ấy!”
Từng câu từng chữ của Tần Minh như mọi tìm. chi cần vừa nghĩ tới khi anh ta không có ở đây, bố mẹ anh ta bỏ đá xuống giếng. Đấy Thẩm An Nhiên, người vốn đang dưới vực sâu đi, trong lòng anh ta như bị dao cắt. Trong cổ họng tựa như bị nghẹn một ngụm máu, có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Mẹ Tần cúi đầu, bá vai run rẩy, nước mắt tràn lên khỏe mắt không kiềm được chảy xuống, bà ấy khóc vô cùng đau lòng, vành mắt sắp nứt ra.
Tại sao có thể như thế? Thẩm An Nhiên chết là bởi vì bọn họ đã chèn ép cô.
Tần Minh dường như không nghe thấy tiếng khóc sau lưng, kéo vali hành lý dứt khoát rời khỏi đó.
Bố Tần nghe thấy tiếng khóc đi ra, thấy mẹ Tần ngã ngồi ở cửa, nước mắt nước mũi thi nhau chảy xuống, trong lòng ông ta giật mình, lấy mấy tờ khăn giấy đi tới đỡ vợ mình đang xụi lơ dưới đất.
“Sao thế?”
Mẹ Tần mềm nhũn nằm trong ngực ông ta, hai tay dùng sức năm chặt quần áo của ông ta, khóc tới mức cả người run rẩy. Bà ấy lắc đầu một cái, nức nở lên tiếng: “Từng là con gái mà chúng ta cưng chiều, An Nhiên…con bé chết…
Tốc độ phản ứng của bộ Tần nhanh hơn mẹ Tần, thể nhưng ông ta vẫn cảm thấy chưa tin nổi: “Ai nói với bà?”
“Tần Minh đến thành phố Nam Giang nhận xác của An Nhiên rồi, ông biết Tần Minh để ý An Nhiên nhiều thế nào mà. Thằng bé sẽ không dùng việc như thế này ra làm trò đùa để kích thích chúng ta đâu, là do chúng ta hại chết An Nhiên. Nếu như năm đó ông không ra tòa án làm chứng giả thay Lệ Đình Phong…
Tần Minh nói đúng, bọn họ đã đè chết ngọn cỏ cuối cùng của Thẩm An Nhiên.
Hốc mắt của bố Tần đỏ ửng, một bước sai, từng bước sai, con người không thích nhận sai một cái đơn giản, bọn họ luôn cố chấp cho là thời gian có thể giải quyết hết tất cả.
Thế nhưng bọn họ lại quên mất rằng, thời gian cũng có thể khiến tất cả trở thành cảnh còn người mất, đến cuối cùng cũng chẳng còn cơ hội để nhận sai.
Thẩm An Nhiên sinh ra đã không được yêu mến, ban đầu nhà họ Tần rất quan tâm đến cô, cùng là bởi vì trông cô đáng thương. Sau đó thấy cô nhóc từ từ lớn lên, từ đáng thương lại thêm một chút thương tiếc, đều thành thật đối xử với cô ấy.
Mẹ Tần thích con gái, thế nhưng cơ thể không thích hợp để mang thai nữa, thế nên bà ấy xem Thẩm An Nhiên là một nửa con gái mình mà chăm sóc cô, thậm chí có lúc bà ấy còn có suy nghĩ sẽ để Tân Minh cưới Thẩm An Nhiên.
Bởi vì từ nhỏ đã thiếu đi sự yêu thương thế nên Thẩm An Nhiên có ít cảm giác an toàn, người khác chó cô một phần thì cô sẽ cố gắng trả lại gấp trăm lân.
Nhà họ Tần có được địa vị như bây giờ không thiếu công của Thấm An Nhiên, sau khi cô tiếp quản công ty Mộc Nhiên đã nhanh chóng ký kết hợp tác lâu dài tới nhà họ Tần.
Sau đó nhà họ Thẩm xảy ra chuyện, vì không muốn làm liên lụy tới nhà họ Tần, Thẩm An Nhiên đã bán toàn bộ cổ phần cho nhà họ Tần và xé bỏ thỏa thuận trước đó.
Lệ Đình Phong đưa lưng về phía Thẩm An Nhiên, chèn ép nhà họ Tân, cũng lấy lại mảnh đất ở đảo Phương Văn mà Thẩm An Nhiên hợp tác với nhà họ Tần, mới có thể kéo nhà họ Tần đang trên bờ vực phá sản trở lại.
Thế nhưng bọn họ đã làm gì? Mở miệng nói thì nói yêu thương Thẩm An Nhiên như con gái, thế nhưng lúc Thẩm An Nhiên bị Lệ Đình Phong bắt nạt thì bọn họ ở đâu? Lúc cô mắc bệnh ung thư bao tử họ đã ở đâu? Lúc cô ở thật sự bị bệnh tâm thần vào bệnh viện thì bọn họ đã ở đâu?
Thẩm An Nhiên bị Lệ Đình Phong lén đưa tới thành phố Giang Nam, bọn họ biết nhưng cũng chẳng để ý chẳng hỏi gì, chỉ hận không thể nấp xa xa, sợ mình sẽ trở thành nhà họ Thẩm thứ hai.
Trong lòng bố Tân vô cùng áo não, ôm chặt lấy vợ mình, trong lòng chỉ còn lại sự đau đớn, tiếc thương.
“Là chúng ta có lỗi với con bé, làm khổ con bé, chúng ta không xứng…
Bố lạnh lùng, bị anh trai trách mắng quanh năm suốt tháng, bị người thân cận nhất phản bội, bị người ác hãm hại, người đứng ngoài thì xem thường. Từng bước từng bước bẻ gãy đôi cánh vốn luôn ngao du trên bầu trời.
Bọn họ biết rõ Lệ Đình Phong đối xử với cô không tốt, thế mà còn mài dao sắc đưa tới chỗ anh.
Tất cả mọi người đều là những sự tồn tại ép chết Thẩm An Nhiên.
…
Bốn giờ, Tần Minh và Thẩm An Phú lên máy bay đi tới thành phố Giang Nam, tám giờ tới máy bay đáp xuống. Ngay khi vừa xuống máy bay, Tần Minh nhanh chóng liên lạc với cục cảnh sát thành phố Giang Nam.
Đối phương nói với bọn họ rằng ngày mai hãy quay lại.
Tần Minh vừa nghe cũng biết chuyện này không đơn giản như thể sự đau đớn trong lòng cũng không khiến đầu óc anh ta mất hoạt động, suy nghĩ một chút cách đối nhân xử thế của Lệ Đình Phong. Khi Thẩm An Nhiên còn sống, anh không bỏ qua cho cô, thế nên có chết cũng không.
Muốn đưa thi thể của Thẩm An Nhiên đi còn khó hơn tưởng tượng của anh ta, bây giờ chỉ có thể từ từ tiến hành, để xem tình hình ngày mai sẽ thế nào.
Thẩm An Phú thấy Tần Minh cúp máy thì vội vàng hỏi: “Sao thế?”
“Tối nay tìm một khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai chờ điện thoại của cục cảnh sát.
“Tại sao?” Thấm An Phú ngơ ngác, hốc mắt gấp tới mức đỏ lên: “Chúng ta đều đã đến thành phố Giang Nam rồi, sao lại không đến nhìn con bé?”
Sắc mặt Tần Minh vô cùng mệt mỏi, lần này anh ta trở về nước vẫn chưa nghỉ ngơi. Hôm nay vì việc Thẩm An Nhiên chết chạm đến cảm xúc của anh ta, cả người chưa từng trải qua sự mệt mỏi quá độ, trong đầu giống như bị nhét bọt biển, không ngừng bành trướng, chèn ép khiến não anh ta phát đau.
“Nơi này là địa bàn của Lệ Đình Phong, nếu như tôi đoán không sai thì Thẩm An Nhiên vẫn còn ở chỗ của anh ta, chúng ta tạm thời không thể đưa cô ấy đi.” Kiểu quyền thế này, có thể khiến người khác không thể làm gì được.
Tần Minh khổ sở cười một tiếng, điều mà anh ta sợ nhất bây giờ chính là không có cách nào đưa thi thể của Thẩm An Nhiên đi, để cô ở lại trong tay người mà cô hận nhất.
Thẩm An Phú không nói lời nào, vào lúc này trong tim anh ta đang đè nén các loại cảm xúc, tan vỡ, không thể làm gì, đau khổ.
Tân Minh nhìn anh ta đau buồn, đau đến không còn muốn sống, trong lòng không có chút chập chờn nào, thấp giọng lẩm bẩm, giễu cợt Thẩm An Phú cũng là tự giễu mình: “Bây giờ mới biết hối hận, khó chịu, thế trước đó làm gì?”
Mặc dù đã rời khỏi thành phố Hồ Chí Minh, thế nhưng tiếng khóc lóc của bố mẹ khi Thẩm An Nhiên chết vẫn vang vọng bên tai anh ta.
Người sống trên thế giới này quá kỳ lạ, thích người không thể có được, lấy được rồi thì không biết quý trọng, ở chung một chỗ thì nghi ngờ lẫn nhau. Sau khi mất đi người mình yêu thì lại nhưng nhớ, lưu luyến cả đời, cảm thấy tiếc nuối.
Sau khi Thẩm An Nhiên chết đi, tất cả mọi người đều bắt đầu yêu cô, thể thì có ích gì không?