Sáng sớm tinh mơ sau cơn mưa, ánh mặt trời để lộ những đám mây, ánh sáng ban mai mờ nhạt xuyên qua lớp thủy tinh tô vẽ ra vầng sáng rực rỡ sắc màu.
Đại não của Thẩm An Nhiên ong ong, linh hồn và thể xác dần dần hòa hợp, bỗng dưng cô mở hai mắt, đầu tiên là sờ tim mình, trong lòng ngực phát ra tiếng “thình thịch”, chẳng phải cô đã bị chết cháy trong trận lửa lớn sao? Vì sao cô lại có thể cảm nhận được tiếng tim đập, còn tay cô….
Móng tay nguyên vẹn, là đôi tay của một người đẹp, xanh nhạt như ngọc, khớp xương thon dài, rất giống đôi tay trước đó của cô, nhưng chắc chắn không phải tay cô.
Thẩm An Nhiên tử trên giường ngồi dậy, thuận theo đôi tay nhìn xuống, cô vươn tay sở đùi, có chút không tin mà nhéo chính mình một cải, rất đau, cô không phải đang nằm mơ.
Thẩm An nhiên dùng sức hít vào một hơi, một hơi này suýt nữa đã khiến cô ngạt thở, xung quanh đều là khí ga gay mũi.
Thẩm An Nhiên nhanh chóng mở cửa sổ, lần theo mùi đi vào phòng bếp tắt van bếp gas.
Trở lại phòng ngủ lần nữa, Thẩm An Nhiên đứng trước bàn trang điểm nhìn tấm gương, đây không phải là mặt của cô, nhưng lại giống cô năm sáu phần, ngang ngửa so với cô khi còn sống, thậm chí còn đẹp hơn cô một chút.
Màu da nhợt nhạt yếu ớt, đôi mắt quả hạnh nhân to tròn như mắt mèo, trong veo sáng ngời, mái tóc đen sẫm xõa sau người, dáng người quá mảnh mai, nhưng tốt hơn so với cô trước kia, ít nhất không bị bệnh bao tử, hai tay hai chân không bị tàn phế, trên người cũng không có những vết sẹo không thể xóa bỏ.
Thẩm An Nhiên nhanh chóng đánh giá cần phòng, thích ứng với điều kiện xung quanh, dưới giường có một hộp thuốc ngủ trống không, Thẩm An Nhiên nhặt lên ném vào trong thùng rác, sau đó sửa sang chăn lại một chút rồi lật dưới gối đầu lấy chiếc điện thoại.
Nếu muốn biết rõ về một người, chắc chắn xem điện thoại chính là con đường ngắn nhất.
Thẩm An Nhiên vừa mở điện thoại kết nối mạng thì đủ loại tin nhắn xuất hiện ngay lập tức, trong nháy mắt đã lấp đầy cả màn hình.
“Con nhỏ điểm thổi sao không đi chết đi?”
“Tiểu tam, đồ rách nát.”
“Tình nhân Thẩm, cuối cùng cô muốn chết à? Thế giới này lớn như vậy, nhưng chỉ không có chỗ để cô nương thân, cho nên chết sớm đi, chết rồi thì ít nhất cũng có đủ đất để chôn cô”
“Con tiện nhân Thẩm, rốt cuộc có bao nhiêu người bao dưỡng cô, sao người phụ nữ như cô lại không biết xấu hổ vậy chứ?”
“Cô sống thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất đai, nửa chết nửa sống thì lãng phí việt nam đồng, có nên bị nghiền xương thành tro để heo gặm.”
…
Tất cả tin nhằn mà điện thoại nhận được đều là các loại vũ nhục chửi rủa, mà những cái này chỉ là hiện lên màn hình, mấy vạn điều trong số đó còn ở bên kia Internet.
Một sự tuyệt vọng thống khổ khó có thể nói rõ nổi lên từ đáy lòng, Thẩm An nhiên khó chịu xoa tim, sự đau đớn này xuất phát từ chính nguyên thân.
Hơn nữa những đoạn ký ức vụn vặt trong đầu cô bắt đầu chầm chậm gom lại, trở thành một tấm ảnh chụp ổ vàng, lại từ ảnh chụp biến thành tranh liên hoàn, cuối cùng trở thành thước phim suy diễn trong đầu cô.
Vốn dĩ nguyên chủ tên là Thẩm Thoa, sinh ra trong gia đình nghèo khó trọng nam khinh nữ, bổ mẹ cho cô ta học xong trung học thì muốn cô ta ra ngoài làm việc để nuôi gia đình.
Nguyễn chủ không chịu, khóc lóc cầu xin nói với bố mẹ, cô ta có thể tự kiếm tiền đi học, cũng đảm bảo nhất định không làm liên lụy đến trong nhà. ngoài ra mỗi tháng còn có thể gửi tiền về nhà.
Lúc này bố mẹ nguyên chủ mới đồng ý.
Vì thế ba năm trung học, nguyên chủ vừa đi làm vừa đi học, vì để bố mẹ như quỷ hút máu ở nhà hải lòng, mỗi tháng còn phải gửi tiền về, bản thân không còn dư dả nhiều chỉ cầm mấy chục đồng, ăn bánh mì cải bẹ.
Ba năm trung học, chính là thời điểm cơ thể phát triển, nguyên chủ bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, gầy như cọng giá.
Buổi sáng đi học, buổi tối lén chạy đi làm thêm đến một hai giờ, một người chạy hai đầu việc, dưới cường độ áp lực cao như này, căn bản cô ta không còn dư thời gian để ôn lại những bài tập phức tạp trung học, lên lớp cũng không thể tập trung tình thần để nghe giảng.
Cứ như vậy thành tích đã xuống dốc không phanh, thi đại học cả hai trường đều không đậu.
Bố mẹ nguyên chủ không có chút đau lòng cho cô ta, còn mắng cô ta thua lỗ, lãng phí ba năm học, thấy cô ta đủ mười tám tuổi thì lập tức tìm một nhà chồng cho cô ta, đối phương là kết hôn lần thứ hai và có hai người con trai, trong nhà có tiền.
Cô ta đã bị bán, sính lễ ba trăm triệu đã bị bố mẹ bán cho một người đàn ông bốn mươi tuổi, nguyên chủ không cam chịu, sau hai ngày giả vờ ngoan ngoãn vâng theo, thừa dịp người nhà không để ý mà nắm bắt thời cơ bỏ trốn.
Cô ta không có đồng nào trong người, lang thang trong thành phố hai tháng, cô ta đã làm việc rửa chén, quét dọn nhà vệ sinh, thậm chí còn rửa chân cho người ta ở tiệm massage.
Nguyên chủ muốn kiếm tiền để học lại lần nữa, khi cô ta có thể dùng tiền để đi học thì lại bị người của nhà họ Thẩm chặn kín ở cổng trường, trước toàn thể học sinh và giáo viên, mằng cô ta không biết kiềm chế, nói tiền trong tay cô ta là dựa vào việc bản thân để kiếm tiền bẩn thỉu.
Nguyên chủ hết đường chối cãi, ánh mắt chối lóa dưới ảnh mặt trời ngẩn ngơ trong lòng, lúc này. có người xuất hiện trước mặt cô ta, thay cô ta giải vậy rồi đưa cô ta đi.
…
Người kia chính là trinh sát của công ty giải trí x, vừa nhìn đã hợp ý cô ta, muốn ký hợp đồng với cô ta để vào công ty giải trí đào tạo ra mắt.
Nguyên chủ biết ơn anh ta, không nói hai lời, chưa xem hợp đồng thế nào đã ký ngay, dùng một tỷ rưỡi để mua cô ta mười năm.
Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, cầm sáu trăm triệu cho nhà họ Thẩm để mua cái gọi là tình thân, còn chín trăm triệu cô ta mua một căn hộ nhỏ.
Cuối cùng cô ta đã có nhà….
Nhưng cuộc sống chưa yên ổn bao lâu, bản hợp đồng kia xuất hiện tai hại nghiêm trọng, Thẩm Thoa bị bắt sửa tên thành Thẩm An Nhiên.
Cô ta quá đơn thuần, nghĩ rằng “Thẩm An Nhiên” chỉ là một nghệ danh bình thường, cũng không ngờ điều này lại trở thành gông xiềng tra tấn cô ta cả đời.
Cô ta trở thành một kẻ thế thân, còn tặng cô ta cho tổng giám đốc Lục Thị Lục Cảnh Xuyên.
Một năm đó, Lục Cảnh Xuyên đối xử với cô ta rất tốt, chu đáo chi bảo cô ta, đăng ký cho cô ta lớp học violin, mời giáo viên riêng, đưa cô ta từ “Thẩm Thoa” yếu đuối vô dụng dần dần trở thành “Thẩm An Nhiên” đã mất.
Sự việc lại biến chuyển lần nữa vào một năm trước, sau khi nguyên thân biết rằng cô ta chỉ là thế thân thì vẫn cam tâm tình nguyện như trước, bởi vì cô ta thích Lục Cảnh Xuyên.
Nhưng sau khi Lục Cảnh Xuyên tiện tay tặng cô ta cho Lệ Đình Phong.
Cô ta thường thử phản kháng đấu tranh với Lục Cảnh Xuyên, cô ta cũng từng bỏ trốn, từng tự sát, cuối cùng ngay cả tư cách chết cũng không có, cô ta đắc tội với Lệ Đình Phong, Lục Cảnh Xuyên vứt bỏ cô ta.
Trước đây nguyên chủ vì Lục Cảnh Xuyên, sau khi ra mắt thuận buồm xuôi gió nổi tiếng, sau khi Lục Cảnh Xuyên không cần cô ta, cô ta cũng bị công ty vứt bỏ.
Lúc này cô ta mới biết, ngay từ đầu kinh tế công ty đều do Lục Cảnh Xuyên bố trí gài bẫy cô ta, chờ cô ta nhảy vào.
Đủ loại tin tức tiêu cực xây đắp trên người cô ta, bao dưỡng, nhân tình, tiểu tam, phẫu thuật thẩm mỹ, vào khách sạn ở tuổi vị thành niên…
Tay cầm điện thoại run rẩy, Thẩm An Nhiên ấn vào facebook có nhiều tin nhằn nhất, trước khi chết nguyên chủ đã đăng một tin facebook là
Tôi đã đi rồi.
Bình luận bên dưới đầy rẫy các câu chửi rủa, không thể so với bao nhiêu cái mà cô đã nhìn thấy lúc nãy, thậm chí bởi vì chửi mắng quá khó nghe mà rất nhiều người bị hệ thống buộc khóa tài khoản.
Càng buồn cười hơn chính là facebook mới nhất vừa thông báo sinh nhật cô ta, cô ta vừa tròn hai mươi mốt tuổi.
Cả đời này của Thẩm Thoa lận đận, hôm nay hai mươi mốt tuổi mà ở nhà uống thuốc ngủ, vặn mở khí ga, ngủ và tự tử trong yên lặng.
Cô ta phải tuyệt vọng đến mức nào mà ngay cả tự tử cũng dùng hai cách vì sợ bản thân không chết được.
Tên trên chứng minh thư chỉ có thể sửa một lần trong đời, cô ta chết rồi cũng là Thẩm An Nhiên, ai còn nhớ cô gái ngốc này là Thẩm Thoa?
Trái tim Thẩm An Nhiên quặn đau, cô nhìn “Thẩm Thoa” trong gương.
Cuống họng khàn khàn khẽ nói một câu: “Xin lỗi, Thẩm Thoa…”