Tần Minh và Thẩm An Phú vừa đến thành phố Giang Nam thì Triệu Việt liền nhận được tin tức, anh ta phải cố gắng nghĩ cách để bọn họ có thể đưa thị thể của Thẩm An Nhiên đi.
Tối nay Lệ Đình Phong lại đến phòng lạnh kia, trông coi cỗ quan tài bằng kính của Thẩm An Nhiên, nhiệt độ trong phòng âm hai mươi độ, nếu anh cứ tiếp tục như thế thì sớm muộn gì cũng sẽ đi theo Thẩm An Nhiên.
Triệu Việt thở dài, anh ta biết có khuyên cũng vô ích thế nên quyết định ngoảnh mặt làm ngơ, mặc cho anh đi, chỉ cần anh không tự sát là tốt rồi.
…
Hôm sau trời còn chưa sáng, Triệu Việt đang rầu rĩ không biết làm cách nào để dụ Lệ Đình Phong rời khỏi đó, kết quả bên phía công ty đột nhiên xảy ra vấn đề.
Phần quặng mỏ chuyển từ đảo Phương Văn tới thành phố Giang Nam bị người khác cướp mất lần trước, phần quặng mỏ kia vô cùng quan trọng, chính là phần móng mà Lệ Đình Phong muốn dùng để tạo chỗ đứng cho thành phố Giang Nam, gần đây do sơ xuất nên bị người lẻn vào cướp mất.
Thế nhưng người ở thành phố Giang Nam có được tin tức này, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Triệu Việt phải người điều tra một chút, quả nhiên có liên quan tới Lục Cảnh Xuyên.
Thế nhưng tin tức quặng mỏ ở đảo Phương Văn chưa từng bị lộ ra ngoài, thể thì sao Lục Cảnh Xuyên lại biết?
Triệu Việt chợt nhớ tới một chuyện cũ, có một lần khi anh ta và Lệ Đình Phong nói về quặng mỏ ở đảo Phương Văn, Thẩm An Nhiên đang ở ngay khu nghỉ ngơi sau lưng anh ta.
Triệu Việt đột nhiên ngừng lại, ban đầu anh ta sợ gì thì sẽ gặp điều đó.
Nguyên nhân cái chết của Thẩm An Nhiên cũng đã điều tra xong, cô không chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn mà là do mưu sát, cô liên hiệp với người khác tự giết chết mình.
Triệu Việt cầm lấy tài liệu đã sửa sang đi tới phòng lạnh, vừa đi vào anh ta đã bị luồng khí lạnh kích thích khiến anh ta rùng mình.
Anh ta cố nén sự rét lạnh, nhanh chóng đưa tập tài liệu tới trước mặt Lệ Đình Phong: “Tổng giám đốc Lệ, cái này liên quan tới cái chết của cô chủ..”
Cả người Lệ Đình Phong giống như bị hơi lạnh đồng cứng, anh chậm chạp nghiêng đầu, ánh mắt nhìn tập tài liệu mà Triệu Việt đưa cho anh.
Anh dừng một chút, giống như một chiếc máy bị hư hỏng, từ từ nhận lấy, ngón tay không biết có phải do nhiệt độ quá lạnh hay không mà trở nên rụn ray.
Anh lật từng trang từng trang ra xem: “Cậu nói Thẩm An Nhiên tự sát?”
Triệu Việt gật đầu trả lời: “Tổng giám đốc Lệ còn nhớ những lời mà cô chủ nói với anh trong điện thoại không? Ngoài ra tôi còn điều tra Lục Cảnh Xuyên, chuyện biệt thự xảy ra hỏa hoạn có liên quan tới anh ta, thủ pháp của anh ta vô cùng sạch sẽ, muốn lấy được chứng cứ có hơi khó khăn. Hay là anh tự dụ anh ta đi? Dù sao anh ta cũng là anh. Lời nói hơi ngừng lại một chút, mấy lời tiếp theo không cần nói Lệ Đình Phong cũng biết.
Từ trên người Lệ Đình Phong toát ra sát khí còn thấm hơn cả hơi lạnh.
Triệu Việt lật tập tài liệu, nói sang chuyện khác. “Phần quặng mỏ ở đảo Phương Văn kia cũng bị nhà họ Lệ cướp, nhà họ Lệ bây giờ đang đánh áp tập đoàn của chúng ta. Ngoài ra gần đây Hạ Minh Nguyệt chuẩn bị xuất ngoại, tôi cũng đã cho người chặn cô ta lại.”
Lệ Đình Phong nghe được phần quặng mỏ kia bị động cũng không có phản ứng gì, tựa như thứ tồn thất không phải là mấy tỷ mà chỉ là mấy đồng lẻ không đáng nhắc tới.
Thế nhưng khi nghe được ba chữ “Hạ Minh Nguyệt” này, anh bắt đầu có phản ứng rõ ràng, ánh mắt hung ác lóe lên ánh sáng lạnh lẽo,
“Căn phòng ngầm dưới lòng đất.” Lệ Đình Phong ném tập tài liệu trong tay sang một bên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cỗ quan tài bằng kính, đưa tay cầm lấy tay Thẩm An Nhiên.
Nhiệt độ quá lạnh, tay bị nằm chặt cũng không nóng lên được.
Triệu Việt ừ một tiếng, cúi đầu sửa sang lại tập tài liệu kia, lúc gần đi anh ta phức tạp nhìn tất cả những chuyện này.
Lệ Đình Phong ở trong đó chờ tới trưa, dưới nhiệt độ thấp như thế, cả người bị đông cứng, sắc mặt anh trông như lạnh lẽo, cô đơn.
Lúc nhận được điện thoại của nhà họ Lê, Lệ Đình Phong vừa ra khỏi phòng, ngón tay đông cứng suýt nữa đã không cầm chắc được điện thoại.
Triệu Việt nặng nề tâm sự, nếu muốn hai người Thẩm An Phú thuận lợi đưa Thẩm An Nhiên đi thì đầu tiên phải tách khỏi Lệ Đình Phong, nếu anh vẫn luôn cổ thủ ở chỗ này thì có muốn đưa đi cũng không thể đưa được.
Bên phía cục cảnh sát lại gọi điện thoại tới, Triệu Việt chỉ có thể nói chờ một chút, sớm muộn gì Lệ Đình Phong cũng sẽ chịu không nổi, chờ tới khi anh sinh bệnh nằm bệnh viện, đó chính là thời cơ tốt nhất để đưa thi thể của Thẩm An Nhiên đi.
Thế nhưng cũng không cần chờ tới khi Lệ Đình Phong bị bệnh.
Triệu Việt thấy anh cầm lấy áo khoác, dáng vẻ muốn ra ngoài, anh ta đuổi theo hỏi: “Tổng giám đốc Lệ, anh định đi đâu thế?”
Đầu ngón tay Lệ Đình Phong khế run run, anh không trả lời mà bỏ lại Triệu Việt ở đây.
“Trông coi Thẩm An Nhiên thật kỹ, tôi đi một lát sẽ quay lại”
“Đình Phong.”
Anh đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía phòng lạnh, Thẩm An Nhiên đang nằm bên trong cỗ quan tài bằng kính, nửa gương mặt điềm tĩnh như lúc ban đầu.
Cô vẫn còn ở đó chờ anh, chỉ cần anh quay đầu lại là có thể thấy cô đang tồn tại.
Triệu Việt lo lắng rằng với trạng thái hiện giờ của Lệ Đình Phong thì không thể lái xe dược, vội vàng sắp xếp tài xế.
Lệ Đình Phong cũng không phô trương, một tuần này cơ thể của anh đã vượt qua cực hạn từ lâu rồi, cả người anh lúc này tựa như gió cát, chỉ một chút gió thổi qua cũng sẽ khiến linh hồn tán loạn.
Triệu Việt đưa mắt nhìn Lệ Đình Phong rời khỏi đó, sau đó anh ta âm thầm liên lạc cho tài xế để hỏi xem Lệ Đình Phong đi đâu, để đối phương báo lại cho anh ta tất cả tình hình.
Tài xế cũng không suy nghĩ gì nhiều, Triệu Việt là trợ lý của Lệ Đình Phong, ở bên cạnh Lệ Đình Phong cũng đã gần mười năm, việc muốn biết hành trình cũng vô cùng bình thường.
Triệu Việt đợi khoáng mười phút, từ tin tức mà tài xế gửi tới, anh ta biết được Lệ Đình Phong đến nhà cũ của nhà họ Lệ.
Là bởi vì ông cụ Lệ muốn gặp anh hay là bởi vì Lục Cảnh Xuyên?
Thế nhưng không cần biết là việc gì, Lệ Đình Phong sẽ bị giữ chân ở đó một lúc không thể về được.
Triệu Việt lập tức liên lạc với cục cảnh sát để bọn họ tới đưa thi thể của Thẩm An Nhiên đi, thuận tiện bảo bọn họ nắm bắt thời gian để hai người Thẩm An Phú ký giấy báo tủ, mau sớm sắp xếp cho Thẩm An Nhiên.
…
Buổi sáng, Tần Minh và Thẩm An Phú chủ động gọi điện thoại đến cho cục cảnh sát, đối phương vẫn bảo họ chờ một chút, chờ thông báo.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ phải chờ một lúc lâu, không ngờ mười một giờ trưa đã nhận được điện thoại của cục cảnh sát bảo bọn họ mau chóng tới làm thủ tục, ký giấy báo tử.
Thẩm An Phủ nghe thấy phải đến nhận xác của Thẩm An Nhiên thì đột nhiên cứng đờ, anh ta giống như tượng gỗ, mọi cử động đều cần đến sự dẫn dắt của người khác.
Rõ ràng anh ta tới thành phố Giang Nam này là để nhận Thẩm An Nhiên, thế nhưng lúc có thể gặp được anh ta lại muốn rút lui, không dám đi.
Hai người đi tới cục cảnh sát, Tần Minh đứng bên cạnh thấy ánh mắt đỏ ngầu của Thẩm An Phú, tay trái chật vật cầm bút ký.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên mà việc viết lại đau khổ và khó khăn như thế, giống như đang kề dao trên cổ anh ta.
Ánh mắt mơ hồ nhìn chằm chằm từng tờ từng tờ giấy trên bàn, Thẩm An Phú yên lặng khóc, trong căn phòng không quá lớn bao phủ một sự bi thương nặng nếf, càng ngày càng dồn nén.
Nước mắt từ hốc mắt ứng đỏ rơi xuống thẩm vào phần chữ ký vừa mới ký.
Nhân viên ngồi bên cạnh nghiêm túc nhắc nhở: “Chữ viết bị mờ rồi để tôi đổi một tờ khác cho anh kỷ lại.”
Thẩm An Phủ chật vật lau nước mắt, nức nở lên tiếng: “Việc này… thành thật xin lỗi…
Tần Minh ngồi bên cạnh cắn chặt răng, hai tay đang rũ xuống bên chân nắm chặt thành nắm đấm, đè nén sự chua xót trong ngực.
Sau khi nhân viên đưa tới một từ đơn khác, lần này tốc độ ký của Thẩm An Phú nhanh hơn trước đó, sau khi ấn dấu tay xong, nhân viên nhanh chóng đưa họ đến phòng giữ xác.
Thầm An Nhiên vẫn đang được đặt trong cổ quan tài bằng kính tuyệt đẹp, hơi lạnh bên trong vẫn chưa tản đi hết, cô nằm bên trong, yên tĩnh tựa như đang ngủ.
Mặc dù thi thể của cô đã được xử lý, thế nhưng dù sao cũng là người chết, vết thương cũng không có cách nào khép lại. Hôm nay vừa rời khỏi phòng lạnh, vết thương hung tợn lộ hết ra ngoài, phần thịt thối rữa tràn ra.
Tần Minh nhâm mắt, im lặng nghẹn ngào, Thẩm An Nhiên, một Thẩm An Nhiên tốt như thế lại rời khỏi thế giới này bằng phương thức tàn nhẫn nhất.
Anh ta không cách nào tưởng tượng được, ngay cả việc trị liệu mà Thẩm An Nhiên cũng không dám làm, thế thì sao cô có thể chịu đựng đám hỏa hoạn đó trong suốt hai tiếng đồng hồ.
Anh ta thật sự không xứng với với vai trò một người bạn, ngay cả mạng sống của cô, anh ta cũng không giữ được.
Trước kia anh ta thường nói Thẩm An Nhiên giống như mặt trời, không cần bất kỳ người nào, một mình cũng có thể tỏa sáng, càn quét tất cả khói mù trên thế gian này. Thế nhưng cuối cùng mới phát hiện ra cô cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ trong vũ trụ này, yếu ớt tới mức gió thổi một chút là sẽ biến mất.
Thẩm An Nhiên vẫn luôn là một người lạc quan, cho dù có chuyện gì xảy ra cô vẫn luôn hy vọng, thế nhưng tại sao sự hy vọng gì đó lại chưa bao giờ quan tâm tới cô?
Một Thẩm An Nhiên tốt như thế, vào lễ giáng sinh năm hai mươi bảy tuổi, cuối cùng lại bị ánh lửa nuốt chửng tuổi tác.
Việc anh ta liều mạng nghiên cứu ở nước ngoài trong suốt ba năm qua còn ý nghĩa gì chứ?
Vì để có thể cứu được nhiều người hơn, có thể cứu được mạng sống của Thẩm An Nhiên, thế nhưng bây giờ Thẩm An Nhiên lại trở thành một linh hồn cô đơn trống rỗng, ngay cả người mà bản thân mình yêu thương nhất anh ta cũng không thể cứu được.
Cả người Tân Minh nghiêng về phía trước, bàn tay vịn vào cỗ quan tài bằng kính chậm chạp đi đến gần, tháo mở một nửa chiếc mặt nạ trên mặt Thẩm An Nhiên xuống, đập vào mắt anh ta chính là vết thương bị thối rữa, dáng vẻ của cô khi chết trông vô cùng khó coi.
“Đây là con bé sao?” Đầu lưỡi tựa như bị ai đó cầm lấy, Thẩm An Phú đột nhiên nghẹn ngào.
Trong ấn tượng của anh ta, Thẩm An Nhiên vẫn luôn gọn gàng xinh đẹp, cô luôn là một người kiêu ngạo, thích phô trương. Từ trong xương tủy toát lên vẻ không chịu thua kia mà.
Thế nhưng bây giờ cả người cô đầy vết thương do bị lửa thiêu đốt, xương bên trong cũng lộ ra ngoài, khắp nơi lộ ra vẻ tả tơi yếu ớt. Gương mặt xinh đẹp kia đã bị ăn mòn đi một nửa.
Cô rất gầy, là kiểu gầy mà anh ta không tưởng tượng nổi. Đã hơn một năm anh ta không gặp cô, thế mà cô lại gầy tới mức này, tựa như chỉ còn một bộ xương, ngay cả nội tạng cũng biến mất.
Một Thẩm An Nhiên luôn luôn xinh đẹp, thế mà bây giờ cô lại khó coi như thế.
Thẩm An Nhiên đứng ở đó, lúc này trong đầu anh ta đang bị những mảnh ký ức chiếm lấy, nhiều hình ảnh Thẩm An Nhiên đung đưa trước mắt của anh ta.
Có hai hình ảnh lúc hai chân nhỏ của Thẩm An Nhiên lảo đảo chạy tới chỗ anh ta, ngậm núm vú cao su trong miệng, đưa tay muốn anh ta ôm cô, Cũng có hình ảnh cô khóc không thở nổi, cũng có hình ảnh lúc Thẩm An Nhiên trưởng thành, sự mạnh mẽ thể hiện giữa hai lông mày của cô.
Thẩm An Nhiên trong những hình ảnh đó luôn tươi mới, không nên nằm trong một cổ quan tài nhỏ hẹp, bị lửa thiêu chết như thế.
Anh ta cũng là người nhìn Thẩm An Nhiên lớn lên, biết mọi thứ về Thẩm An Nhiên, hiểu được cô luôn sợ khổ sợ đau.
Khi uống thuốc sẽ nhăn mũi, khi còn bé mỗi lúc té đều sẽ òa khóc lớn. Luôn hy vọng có người có thể ôm cô, dỗ dành cô, thế nhưng thứ mà cô nhận được chỉ là những ánh mắt lạnh lùng.
Ngã ở đâu đứng dậy ở đó, chính là đạo lý mà cô đã học được ngay từ khi còn bé.
Dần dần Thẩm An Nhiên cũng không còn mong đợi với bất kỳ người nào, mỗi khi gặp phải chuyện khó khăn, nếu thật sự không nhịn được nữa cô sẽ trốn trong nhà vệ sinh khóc.
Sau đó có người cô vì sao lại phải trốn trong nhà về sinh để khóc.
Cô đã trả lời: “Trên tivi nói, nơi có thể khóc chỉ có nhà vệ sinh hoặc trong lòng bố mình.”
Bố cô không thích cô cho nên cô chỉ có thể lặng lẽ trốn trong nhà vệ sinh, thỉnh thoảng khi nhìn thấy bố ôm anh, trong lòng cô sẽ hiện lên một hy vọng Xa vời.
Đứa trẻ khóc sẽ có kẹo ăn, thế nhưng sau đó Thẩm An Nhiên ít khi khóc trước mặt người nhà, mạnh mẽ như một tảng đó. Cô là người rất dễ dỗ, thật sự chỉ cần một viên kẹo là đã có thể dỗ cô rồi, thế nhưng lại không có ai cho cô một viên kẹo nào.
Trong khoảng thời gian một người lặng lẽ lớn lên, cô không chỉ học được sự kiên cường mà còn học được phải thật lòng đối xử với người tốt như thế nào.
Thế nhưng không ngờ cô nhận sai cho người anh đã đưa cô về nhà, giao phó cả đời cho Lệ Đình Phong.
Bạn nhìn xem, một cây kẹo hồ lô có thể đổi lấy sự thật lòng của một người, bây giờ cho dù bọn họ có tiêu hao hết khí lực cũng không nằm chặt được…