Lệ Đình Phong, anh phải thừa nhận, lần này không phải anh vứt bỏ cô ấy mà là cô ấy không cần anh.
Cô đã không cần anh từ lâu rồi, anh hết lần này tới lần khác ức hiếp cô, cuối cùng… người phụ nữ trong mắt chỉ toàn là anh kia đã không cần anh nữa.
Đáng đời anh, anh tự làm tự chịu, cô yêu anh, còn anh thì giành được. Tại sao anh lại có thể thoải mái yên tâm hưởng thụ thứ không thuộc về mình như thế, chim gáy chiếm chỗ của chim khách mà cây ngay không sợ chết đứng sao?
Những nơi bị máu chảy qua trên cơ thể không có nơi nào là không đầu, anh cho rằng việc Thẩm An Nhiên chết đã khiến anh vô cùng đau đớn, lĩnh hồn cũng khô cạn, thế nhưng thật ra việc đau đớn là vô tận, nó có thể khiến anh rất đau cũng có thể khiến anh đau hơn.
Những sự đau đớn kia không hẹn mà gặp, kêu gào trong cơ thể anh, anh không khống chế được lui về sau một bước, anh nếm được sự tanh ngọt bên trong khoang miệng mình.
“Lệ Đình Phong, chân tướng mà anh nên biết không phải là việc Thẩm An Nhiên đã chết thế nào, mà là ai là người đã thật sự cứu anh vào chín năm về trước, anh có muốn biết không?”
“Đủ rồi! Tao không muốn biết”
Chuyện ngày xưa đã rành rành trước mắt, thật ra thì anh đã đến gần với chân tưởng vào chín năm về trước từ lâu rồi, chỉ cần anh nhẹ nhàng khoát tay một cái là đã có thể chạm vào, cũng có thể khiến anh ngã xuống, muộn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Từng chuyện từng chuyện liên kết lại với nhau, tất cả mọi chuyện đều có ý nghĩa, trong lòng Lê Đình Phong đã có câu trả lời chính xác, giống như bóc sợi tơ để kéo kén.
Năm ấy, lúc anh dùng Thầm An Nhiên để trao đối Hạ Minh Nguyệt, cô đã nói.
“Lệ Đình Phong, anh có nghĩ rằng Hạ Minh Nguyệt đang lừa anh không? Có rất nhiều người sở hữu đôi hoa tại trân châu đó”
“Nếu như tôi nói người đã cứu anh là tối thì sao?”
Vào sáng sớm ngày đính hôn, anh cũng nhớ tới những chuyện này, chỉ là anh không dám đến đối mặt trực tiếp với nó mà thôi.
“Anh phải biết!” Lục Cảnh Xuyên cắt ngang lời của anh: “Năm đó anh đã lấy được một đôi hoa tại trân châu bên trong nước, thế anh có biết bởi vì lực kéo của anh quá lớn đã khiến rái tai của đối phương phải may mấy mũi không?”
Vẻ mặt Lệ Đình Phong bỗng nhiên trở nên sợ hãi, giống như đang rơi vào một trận ảo giác kinh khủng nào đó.
Lục Cảnh Xuyên buồn cười quan sát sắc mặt của anh, nói ra chân tưởng từ nhiều năm về trước “Trùng hợp thay, đêm giáng sinh vào chín năm trước, khi anh rơi xuống nước rồi năm viện, Thẩm An Nhiên cũng được đưa vào bệnh viên, ở tại còn may máy mũi
“Thật ra thì nếu ban đầu anh quan sát đôi hoa tại mà anh kéo xuống thật kỹ hì có thể phát hiện vết máu bên trên đó, hoặc cho dù anh không thể nhìn ra được vết máu thì anh chỉ cần quan sát các chí tiết cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra sơ hở. Thế nhưng anh chưa bao giờ làm thế, Hạ Minh Nguyệt nói gì thì anh tin cái đó.
“Trên thùy tại phải của Thẩm An Nhiên có một vết sẹo, tôi chỉ cần gặp cô ấy hai lần là đã biết, thế mà hết lần này tới lần khác người chồng kết hôn với cô ấy nhiều năm như thế lại không biết”.
“Anh nói xem anh sống có thất bại không? Anh cứ mãi chiếm lấy vị trí không thuộc về mình, bây giờ đã gặp quả bảo rồi. Có cảm thấy thất vọng khi bị người khác xoay vòng lừa gạt không?”
Vành mắt Lệ Đình Phong sáp nứt, con người động đậy, ánh mắt xinh đẹp kia dường như sắp chảy máu, anh run rẩy nhìn chăm chấm vào đôi mỗi đang khép lại của Lục Cảnh Xuyên.
Đừng nói, đừng nói nữa… đủ rồi, tôi không muốn nghel
Những cảnh tượng tốt đẹp kia vốn chỉ nên dừng lại ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ, thế mà hôm nay lại biến thành “lò sát sinh” đảm máu và tàn khốc.
Kỳ lạ là, linh hồn anh huyện náo như thế, thế nhưng thực tế lại như hồn siêu phách lạc, cơ thể cứng ngắt đứng đờ ở nơi đó.
Thế nhưng trên thực tế, khi cảm xúc rơi vào trạng thái mãnh liệt nhất thì rất khó khiến từng đường nét trên khuôn mặt đưa ra phản ứng, cho thấy bản thân mình đang đau buồn.
Anh tựa như người chết chìm đang giãy dụa, cơ thể nặng nề ngã xuống, ngay cả việc kêu cứu anh cũng không thể làm được, dưới chân có một bàn tay không ngừng kéo anh trở lại vũng bùn kia.
Cuối cùng Thẩm An Nhiên cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thầm An Nhiên trong những năm qua, thể nhưng việc này vẫn còn chưa đủ.
Lục Đình Phong đối diện với ánh mắt của Lệ Đình Phong, ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại và châm chọc: “Người mà anh thương yêu trong suốt mấy năm qua lại cắm sừng, lừa dối anh. Trợ lý của anh cũng không chịu nói thật với anh để anh mãi sống trong những trò lừa bịp, anh vẫn luôn đối xử tàn nhẫn với người đã cứu mình năm đó”
“Lệ Đình Phong, anh thật là đáng buồn, nực cười và đáng xấu hổ. Anh đánh mất kim cương, tưởng nhầm mắt cá là ngọc trai, việc cô ấy chết cũng là để trả thù cho việc thiếu hiểu biết của anh
Đã từng là một Lệ Đình Phong kiêu ngạo, tự mãn, anh có tư cách đó, không có người nào không cảm thấy hâm mộ anh. Người ta thường nói rằng mọi con đường đều dẫn tới La Mã, mà anh lại được sinh ra ở ngay La Mã.
Thượng để chưa bao giờ nói con người khi sinh ra đều có sự bình đẳng, trên thế giới này có rất nhiều việc không bình đẳng. Giống như có vài người khi sinh ra đã nhanh chắn giành trước, điểm xuất phát đã là ở điểm cao mà cả đời người khác cũng không có cách nào đạt tới được.
Nhìn xem, đáng ghen tị biết bao, vốn tưởng rằng cả đời này Lệ Đình Xuyên luôn ăn trên ngôi trước, thuận buồm xuôi gió. Thế nhưng không ngờ anh sẽ ngã quy trong chuyện tình cảm lộn xộn lớn như thế.
Lệ Đình Phong cảm thấy tim trong ngực không nhảy lên nữa, yên tĩnh trầm lảng giống như bị ai đó xé nát.
Mấy năm kết hôn với Thẩm An Nhiên ở thành phố Hồ Chí Minh, anh vẫn thường nghe được Thẩm Đại Nam và Thẩm An Phú mắng cô là khác tính, làm thảm hụt tiền hàng, anh chưa bao giờ đứng ra ngăn cản, thậm chí còn cảm thấy Thẩm An Nhiên xứng đáng với những điều đó.
Thế nhưng bây giờ nghĩ lại, anh mới đúng là khắc tinh, bố mẹ anh chết ở trong xe khi cổ bảo vệ anh, Lệ Giai Thụy cũng xảy ra chuyện, biến mất suốt hơn mười năm cũng là vì cứu anh, cuối cùng lại bỏ mạng bên trong vụ “cá cược” vì không trả lời bất cứ cuộc điện thoại nào trong mười cuộc điện thoại kia.
Còn có Thẩm An Nhiên, chín năm trước, cô sợ lạnh như thế nhưng bởi vì cứu anh mà nhảy vào nước lạnh, bị anh kéo rách dái tai.
Thế nhưng anh đã làm cái gì? Anh cấm cửa cổ ở nhà, dùng dây xích khóa cô lại, ép cô sinh con, sau đó lại khiến cô mất đi đứa bé. Thôi miên ký ức của cô làm gảy hai hai chân kia… từng chuyện, Lục Cảnh Xuyên nói đúng, anh chính là một người ích kỷ, nói gì mà đền bù cho Thẩm An Nhiên, rõ ràng là anh nợ cô, sáng sớm vào chín năm về trước anh đã nợ cô một cái mạng.
Đúng là buồn cười biết bao… Lệ Đình Phong lảo đảo lui về sau, ánh mắt mất đi sự sáng vốn có của nó.
Hóa ta người ở trong nước ngay từ đầu là cô, trấn trở trong giấc mộng cũng là cô, người khiến người khác xao lòng trong mộng là cô, người khiến người ta trông chờ mòn mỏi cũng là cô, cô cũng là người đầu tiên mà cả đời này anh có cầu cũng không có được.
Từ trước đến giờ người anh vẫn luôn nghĩ có được là cô chưa bao giờ thay đổi, còn anh bởi vì để thỏa mãn những ham muốn cá nhân của mình mà giết chết Thẩm An Nhiên.
Đúng, Thẩm An Nhiên không tự sát mà là bị anh giết chết. Anh không nên tới nơi này để chất vấn ông cụ Lệ và Lục Cảnh Xuyên, bởi vì anh mới là hung thủ thật sự!
Như có máu trong cuống họng, Lê Đình Phong đưa tay che dạ dày, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ngay lúc đó một ngụm máu phun ra từ trong miệng anh, máu tươi dầm dề trên môi anh, những giọt máu không ngừng rơi xuống làm bẩn sàn nhà.
Lục Cảnh Xuyên thấy Lệ Đình Phong phun ra máu, vốn tưởng rằng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ này của anh, không cười trên sự đau khổ của người khác nhưng trong lòng cũng cũng không hề thấy thoải mái.
Anh ta giống như một người ngoài cuộc, nhìn Lệ Đình Phong ngã quy dưới đất, tay che lấy bụng mình, từng ngụm từng ngụm máu chảy xuống từ miệng anh, dường như anh ta cũng không hề cảm thấy vui vẻ sau khi trả thù xong.
Lục Cảnh Xuyên nhớ tới người phụ nữ đã chết trong trận hỏa hoạn đó, trong lòng anh ta càng lúc càng sần sùi, anh ta tự nhận mình không phải là một người sẽ ngừng lại trên người một người phụ nữ, cũng sẽ không nghìn đối phương lấy một cái.
Cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng là đã tiếp xúc tới Thẩm An Nhiên hai lần, thế nhưng bóng dáng của cô vẫn luôn chôn chặt trong đầu anh ta, dính chặt vào chỗ sâu nhất trong trí nhớ, chỉ cần suy nghĩ một chút đã có thể tác động vào lòng người, vô cùng đau đớn.
Thẩm An Nhiên, đây là kết quả mà cô muốn thấy được sao?
“Đáng đời.” Lục Cảnh Xuyên ném điều thuốc vào thùng rác, lên tiếng chế trách: “Không được tí nào, làm bẩn sàn nhà còn phải làm phiền dì tới quét dọn một phen.”