Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 305

Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Hồ Cửu, lại còn nói đến điểm mấu chốt, biết Thẩm Lương là quân nhân.

Vậy mà lại không đứng lên chào hắn. Thẩm Lương nhíu mày, thực sự cảm thấy Hồ gia lần này làm lớn chuyện, chỉ là một thằng nhãi, không phải gọi vệ sĩ đuổi ra là được sao.

“Tên ngông cuồng này không phải chỉ cần gọi vệ sĩ lôi đi là được sao?”

Thẩm Lương chất vấn.

“Là họ không có khả năng. Anh có sao?”

Hồ Cửu cười nói, cũng không để Hồ gia lên tiếng.

Thẩm Lương nhìn thái độ này cũng có mấy phần tin rằng Hồ Diệu Thái gọi mình tới là thực sự rắc rối với tên nhãi này.

Xem ra Hồ gia xuống dốc quá rồi, một tên nhãi cũng không làm gì được sao?

“Chàng trai, tôi không biết cậu là ai. Nhưng cậu không nên đặt sự ngông cuồng của mình sai chỗ.”

“Tốt hơn nhanh chóng đi đi. Coi như tôi nhân từ, cho cậu một đường sống.”

Dù sao Thẩm Lương cũng nghĩ rằng, có lẽ người thanh niên này bị Hồ Tiêu hay Hồ Bách Nhân ức hiếp gì đó, có lẽ uất ức mà làm liều.

“Thẩm Lương, cậu đang nhân từ hay đang coi thường Hồ gia?”

Hồ Diệu Thái không thích thái độ của Thẩm Lương.

Hồ Diệu Thái không thích thái độ của Thẩm Lương.

Trong mắt ông lẽ ra Thẩm Lương nên mạnh tay giáo huấn mới phải, sao lại có chuyện ‘nhân từ’ ở đây chứ?

“Ngài Thẩm, hắn ta thực sự đe dọa diệt sạch Hồ gia.”

Hồ Tiêu còn sợ chuyện chưa đủ loạn.

“Cậu nhìn người này có chỗ nào diệt được Hồ gia?”

Thẩm Lương biết không thể động tới Hồ Diệu Thái, tức giận đánh đổ lên Hồ Tiêu.

Bị quát nên Hồ Tiêu hơi rén người, im lặng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình.

“Ngài Thẩm, mời ngài ngồi đã.”

Chỉ có Hồ Lâm còn tỉnh táo biết cần làm gì.

Ông ta cũng nhìn ra, nhiều năm qua Thẩm gia đãi ngộ với Hồ gia cũng xem như đã trả cả vốn lẫn lãi cho Hồ gia chuyện năm xưa.

Nếu Hồ gia cứ lấy chuyện kia mà ép Thẩm Lương, sớm muộn gì khi Thẩm lão gia không còn, Thẩm Lương cũng sẽ không đếm xỉa gì tới Hồ gia nữa.

Nếu Hồ gia cứ lấy chuyện kia mà ép Thẩm Lương, sớm muộn gì khi Thẩm lão gia không còn, Thẩm Lương cũng sẽ không đếm xỉa gì tới Hồ gia nữa.

Thẩm Lương không nợ Hồ gia điều gì cả!

“Ừm.”

Thẩm Lương cũng biết tỏng Hồ gia, người có thể gọi là làm hắn hài lòng một chút chỉ có Hồ Lâm.

Đáng tiếc…

Nếu Hồ gia sau này do Hồ Lâm làm chủ thì có khi Thẩm Lương sẽ châm chước một chút.

Nhưng nhìn qua Hồ Tiêu cùng Hồ Bách Nhân, hắn nhìn ra cái nhân phẩm này cũng do một tay Hồ Diệu Thái tạo ra.

“Thẩm Lương phải không? Chỉ huy quân doanh số 6. Tôi nói không sai đi.”

Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK