Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 413

Nhưng làm cách nào bọn họ có thể đưa chúng vào được làng, lại bố trí được lượng lớn như vậy.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao? Có phải nên quay về căn cứ bàn tiếp?”

Thanh Ngũ càng lo lắng hơn.

“Không kịp!”

Hồ Cửu lắc đầu.

Anh biết nếu như gia tộc kia đã có chuẩn bị thì bọn họ đã biết sự hiện diện nhóm người của anh.

Bây giờ quay về thì chẳng khác nào rút dây động rừng.

Cơ bản bọn người kia cũng chưa biết là anh và người của anh đã biết nơi này có bom.

Xem ra còn có cơ hội tìm và vô hiệu hóa số bom chết tiệt kia.

“Thanh Ngũ, quân nhân ở khu vực phía Đông có thể điều động là bao nhiêu.”

Hồ Cửu chợt nhớ tới, ở từng nơi đều có lực lượng quân nhân tinh nhuệ, tuy nói tinh nhuệ nhưng họ thua xa quân đội cận chiến ở chiến trường.

Chỉ là có vẫn hơn không.

“Tới thời điểm thích hợp, tôi sẽ giao cho cậu quân lệnh. Cậu đem quân lệnh này tới Tổng chỉ huy khu vực phía Đông.”

Thanh Ngũ chăm chú nghe, căng thẳng đến mức không dám ngắt lời.

“Phải giao tận tay cho Tổng chỉ huy khu vực là Từ Chấn Nam, không được giao cho bất kỳ người nào khác. Nhớ không?”

“Phải giao tận tay cho Tổng chỉ huy khu vực là Từ Chấn Nam, không được giao cho bất kỳ người nào khác. Nhớ không?”

Thật ra, với Hồ Cửu việc đi ra sinh tử Chiến trường đã luyện anh một độ nhạy bén cao.

Chưa kể thân thủ phi phàm, anh có thể thoát khỏi là chuyện bình thường, chỉ là Lục Thạc, cùng những người dân xung quanh thì sao?

Họ vô tội, chưa kể bom được kích hoạt thì sức tàn phá này quá mức cao.

Đất đai, tài nguyên sẽ ảnh hưởng…

Người dân dù sống sót thì sao chứ?

Mất tất cả!

Hồ Cửu nhìu mày, xem ra anh đánh giá thấp Bạch Long rồi.

Ý định của Bạch Long không chỉ là cánh cửa kia, mà còn là… thâu tóm quyền chính trị mọi nơi.

“Được lắm! Có gan đem bom vào, thì cũng có gan nhận hậu quả.”

“Thanh Ngũ! Đưa được số bom đó vào chắc chắn mình gia tộc đó không làm được…”

Ánh mắt anh nói đến đây có vẻ tức giận, ẩn chứa sự tức giận cực độ, rồi nhìn Thanh Ngũ.

“Ý anh… quân ngũ có người… hỗ trợ!”

Thanh Ngũ cũng đoán ra.

Đừng nói là bom hạng nặng, loại vũ khí nguy hiểm như thế dù chỉ là loại thường khi di chuyển rất dễ phát hiện.

Chưa kể từ đâu mà có bom này?

Nếu mua từ bọn buôn vũ khí thì làm cách nào đem vào nếu không có quân đội hậu thuẫn.

“Cho nên, quân lệnh của tôi chỉ được được cho Tổng chỉ huy khu vực Từ Chấn Nam. Không được cho ai khác biết, cậu biết làm gì rồi chứ?”

Hồ Cửu nghiêm trọng nói.

Thanh Ngũ gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK