Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391

Ánh mắt đó quá nóng bỏng.

“Có!”

“Em có thể đừng… làm đám cưới nữa được không?”

Hồ Cửu quả quyết nói.

“Anh điên à! Mai là ngày cưới của tôi rồi, nói không cưới là không cưới sao?”

“Anh biết! Nhưng Dung Vị chính là muốn điều này, mà không chỉ anh ta, anh cũng muốn nói điều này. Xin em đừng đám cưới với người khác.”

“Anh điên à! Mai là ngày cưới của tôi rồi, nói không cưới là không cưới sao?”

“Anh biết! Nhưng Dung Vị chính là muốn điều này, mà không chỉ anh ta, anh cũng muốn nói điều này. Xin em đừng đám cưới với người khác.”

Hồ Cửu dùng ánh mắt cầu khẩn, một Chiến thần một đời vang danh, cả khi là thanh niên cao ngạo, anh cũng chưa từng cầu xin.

Nhưng lần này, ánh mắt anh chính là sự thành khẩn hơn hết.

“Tôi…”

“Anh biết, anh đi nhiều năm, em chán nản, em ghét bỏ anh.”

“Anh biết, chờ đợi người ta, nhưng họ không đem cho em sự tin cậy, không làm em yên tâm, không là bờ vai cho em, đó là lỗi của anh.”

“Nhưng thực sự, hiện tại anh có năng lực đảm bảo cho em một đời yên bình.”

“Có thể quay lại với anh có được không?”

Hồ Cửu nói một hơi, nói hết nỗi lòng của mình, anh sợ nếu chậm trễ mọi chuyện sẽ không kịp.

Hồ Cửu nói một hơi, nói hết nỗi lòng của mình, anh sợ nếu chậm trễ mọi chuyện sẽ không kịp.

“Tôi…”

Lục Thạc vô cùng khó xử.

Hồ Cửu thật tâm là muốn cùng Lục Thạc trải qua một đời bình yên, cho đến hiện tại điều anh mong muốn vẫn chỉ là bên cạnh người con gái năm ấy.

“Tôi hiểu… Nhưng có những chuyện không thể quay đầu.”

Lục Thạc vô cùng khó chịu, bản thân cô cũng không biết nên làm thế nào.

“Lục Thạc, em không sao chứ? Sao lại vào viện?”

Nhưng Hồ Cửu còn chưa nói hết thì Hào Danh Đạt đã chạy đến, hắn nhìn thấy Hồ Cửu, lại bày ra ba phần cung kính cùng tôn trọng với anh.

“Anh Hồ, đã lâu không gặp…”

Nhìn thái độ cung kính của Hào Danh Đạt, Lục Thạc có chút hoang mang.

“Hào tổng, sao anh…”

“Không có gì, chỗ quen biết cũ, hỏi nhau vài câu.”

“Nhưng sao em lại ở viện? Có chuyện gì sao?”

Hào Danh Đạt trên gương mặt vô cùng lo lắng, cảm thấy Lục Thạc không sao là tốt nhất rồi.

“Không… Dung Vị, anh ấy bị tai nạn thôi.”

“Dung Vị?”

“Chuyện này nói sau, sao anh biết mà tới?”

Lục Thạc chuyển chủ đề cũng không muốn tiếp tục nói chuyện này, nhìn Hồ Cửu như vậy cô cũng thấy khó chịu trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK