Mục lục
Thần Long Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 420

Nhìn thấy Lục Thạc vẫn còn mặc váy cưới, đuôi váy lấm lem bùn đen, bộ dạng chật vật.

Hồ Cửu biết cô là từ hồn lễ chạy thẳng tới tìm anh, còn chưa gặp anh lại bị bọn họ đưa đi.

“Có anh, đừng sợ.”

Hồ Cửu ôm lấy Lục Thạc.

Cô nhìn anh nước mắt cứ thế tuôn ra.

“Đừng khóc, chúng ta đi khỏi đây trước.”

Vừa nắm tay Lục Thạc kéo cô đi, Ngài Tuệ đã đem người tới.

“Chiến thần! Anh định đi đâu vậy, Bạch gia chủ có lòng tốt mời khách, nên ở lại mới phải phép.”

“Tôi đi đâu còn cần xin anh sao? Anh nghĩ anh ngăn được tôi?”

Hồ Cửu kéo Lục Thạc ra sau lưng, ánh mắt trần đầy lạnh lẽo nhìn Ngài Tuệ cùng đám người.

Lục Thạc nghe Ngài Tuệ gọi Hồ Cửu là Chiến thần thì có hơi hoảng hốt, ánh mắt cô nghi hoặc nhìn cả hai.

“Chiến thần, chi bằng cứ ở lại làm khách, không tốt hơn sao?”

Ngài Tuệ mở lời, cảm giác như là đang uy hiếp.

“Nói quá nhiều.”

Hồ Cửu lạnh nhạt nói.

Nhìn thấy tình thế không thể nào khác, Ngài Tuệ ra hiệu, nhưng thuộc hạ khác lần lượt tiến lên.

Nhưng rất nhanh, hắn ta được mở mang tầm mắt, còn chưa kịp thấy Hồ Cửu ra tay thế nào, một nhấc chân vung tay của Hồ Cửu đã làm cho ba bốn gã tay sai văng ra xa.

Những tên này rơi theo quán tính, không có chỗ chống đỡ nên làm gãy nát cả lá sen, trống trải đi một mảng.

“Quả không hổ danh là Chiến thần.”

Ngài Tuệ bắt đầu ra tay, hắn ta thực hiện hàng loạt ấn chú.

Ngài Tuệ bắt đầu ra tay, hắn ta thực hiện hàng loạt ấn chú.

Mà Hồ Cửu bên này cũng ứng phó qua.

Một loạt động tác quái lạ, ngay tại ấn ký của Hồ Cửu phát ra ánh sáng vàng bao trùm lấy Lục Thạc.

Từ ấn ký của Ngài Tuệ vọt ra một đạo ánh sáng xanh dương.

“Trò vặt!”

Hồ Cửu nhìn Ngài Tuệ bằng ánh mắt khinh thường.

Phóng ra một ánh sáng đỏ từ ấn ký khác.

Mắt Ngài Tuệ trừng lớn, hắn chưa từng thấy, có người có thể phá giải được ấn ký, cũng chưa từng thấy ai có thể cùng lúc dùng hai lần ấn ký liên tiếp.

Phải biết các hồn thuật đòi hỏi sự nhuần nhuyễn, tập trung cao độ, tinh lực hầu như rút cạn.

Ngài Tuệ được mệnh danh ‘ngài’ dù rất trẻ tuổi vì hắn có căn cơ, Bạch Long thu nạp dạy dỗ từ nhiều năm.

Biết bao nhiêu người đều không thể qua được kiểm tra, nhưng hắn một đường thuận lợi.

Hắn hành sự luôn một đường thuận lợi, tự cho rằng bản thân có chỗ tốt, cũng chưa có đối thủ so đo.

Không phải hắn tự cao, chỉ là hắn cho rằng những người có thể hơn hắn hiện tại ở độ tuổi như Lão Hắc hoặc Bạch Long.

Hồ Cửu suy cho cùng không lớn hơn hắn nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK