Hắc Long chưa từng bắt gặp ánh mắt nào đáng sợ như thế này, kể cả là đại ca của hắn Trương Toàn Vũ cũng không đến nỗi như thế.
Hắc Long vội vàng đứng dậy, mặt mày sa sầm nhìn Lý Hùng.
"Người anh em, chẳng phải chỉ là bữa ăn vặt thôi sao? Có cần giận dữ vậy không?"
Lý Hùng bấy giờ mới đi tới trước mặt Hắc Long.
Anh đột nhiên đưa tay bóp cổ một tên côn đồ bên cạnh rồi nhấc hắn lên như nhấc một con gà.
"Vừa nãy nghe mấy người nói chuyện thì hình như mấy người định tới khu phố Dương Quang làm gì đó, có thể tiết lộ địa chỉ chính xác được không?"
Tên côn đồ này bị Lý Hùng bóp cổ chặt đến nỗi không thể thở nổi, hắn vội vàng lắp bắp khai ra địa chỉ.
Lý Hùng hất nhẹ tay một cái, tên côn đồ lập tức bay ra ngoài.
Lý Hùng và Hắc Long bốn mắt nhìn nhau.
"Hóa ra kẻ đánh em trai tao tàn phế chính là mày!"
Hắc Long vừa nói xong thì những người xung quanh đồng loạt đứng dậy, đổ dồn ánh nhìn về phía Lý Hùng.
Chiến tranh sắp nổ ra đến nơi rồi.
Ai mà ngờ được rằng người đàn ông đánh Báo Đen đến tàn phế, cả đời không thể đi lại được nữa lại đang ở ngay trước mắt họ.
"Đúng, là tôi".
"Tôi đã cho Báo Đen cơ hội nhưng tự hắn đâm đầu vào chỗ chết, không thể trách tôi được".
"Bây giờ tôi cho anh một con đường sống. Lập tức cút khỏi Đông Hải".
Câu nói này của Lý Hùng khiến Hắc Long bật cười ha hả.
"Mày mà dám đuổi tao ra khỏi Đông Hải á?"
Hắc Long vừa nói xong câu này thì hắn cũng bắt đầu thủ thế.
Hắc Long luyện kiếm từ năm 7 tuổi, hắn đi đâu cũng kè kè thanh kiếm bên cạnh.
Kể cả là lúc lên giường với phụ nữ thì hắn vẫn dắt kiếm bên hông.
Động tác của Hắc Long nhanh như chớp.
Giây phút hắn rút thanh kiếm ra, cửa tiệm như lóe lên một vệt sáng.
Vù!
Tiếng kiếm rạch xé không gian, hướng thẳng tới yết hầu của Lý Hùng với một tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.
Nhát chém này là nhát chém mạnh nhất từ trước tới giờ của hắn.
Thế nhưng hắn đã nhắm trượt.
Hắn không cảm nhận được cảm giác mà kiếm đâm vào yết hầu.
Đúng lúc hắn thu tay lại định đâm lần nữa.
Cánh tay hắn bỗng nhiên bị túm lấy.
"Rắc!"
"Rắc!"
Cơn đau do xương cốt vỡ vụn truyền tới khiến toàn thân Hắc Long run lên bần bật.
"Keng!"
Kiếm của hắn bị rơi rồi!
Thanh kiếm trong tay hắn rơi xuống đất.
Đám côn đồ luôn đi theo Hắc Long mặt mày tái mét như gặp phải ma.
Kiếm của anh Long rơi rồi!
Chỉ với một đòn, một đòn thôi mà đã đánh gãy tay anh Long.
Một cánh tay đã gãy.
Hắc Long lại lấy ra một con dao khác dắt trong hông.
Con dao này lại đi đúng theo tốc độ và góc độ ban nãy đâm về phía yết hầu của Lý Hùng.
Thế nhưng chỉ đến nửa đường thì đột nhiên dừng lại.
Hai ngón tay! Lý Hùng chỉ dùng hai ngón tay đã chặn đứng con dao lại.
"Còn ngoan cố à, đúng là không thiết sống!"
Rầm!
Lý Hùng đưa chân lên đạp Hắc Long bay ra ngoài, đập mạnh vào tường.
Còn Lý Hùng lia nhẹ con dao trong tay.
Thoắt một cái con dao đó đã cắm vào vị trí cạnh cổ Hắc Long.
"Tôi cho Báo Đen hai cơ hội thì cũng sẽ cho anh hai cơ hội".
"A!!"
Hắc Long hét lên, nắm tay lại đấm thẳng về phía Lý Hùng.
Nắm đấm của Lý Hùng cũng vừa đúng lúc va chạm với nắm đấm của Hắc Long.
"Rầm!"
Chương 32: Không thấy Lý Hùng đâu nữa
“Rắc rắc!”
Khoảnh khắc hai nắm đấm va vào nhau, xương cánh tay của Hắc Long bỗng chốc vỡ vụn!
Hắc Long kêu một tiếng thảm thiết rồi ngã xuống đất!
“Nhắc nhẹ cái này, hai lần cơ hội của anh đã hết”.
Nói rồi, Lý Hùng giơ chân lên giẫm thật mạnh!
“Á!!”
Lý Hùng giẫm gãy chân Hắc Long!
Lý Hùng không chỉ giẫm gãy chân hắn mà còn chấm dứt luôn cả sự sống của hắn!
Hắc Long cũng đã tàn phế, giống em trai Báo Đen của hắn.
“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là anh không nên cướp mất phần gà mà vợ tôi muốn ăn”.
Bởi vì một con gà mà đánh tàn phế đao thủ tốc độ số một của Đông Hải.
Chuyện này mà bị lộ ra ngoài, e là cả đời Hắc Long cũng sẽ trở thành một trò cười!
Lý Hùng quay lại nhìn những tên đàn em của Hắc Long.
Cho dù bọn chúng có cả đám, trên tay tên nào cũng đang cầm vũ khí.
Nhưng lúc này, không một ai dám tiến lên, thậm chí bọn chúng còn không dám thở mạnh.
“Về đi, Đông Hải không phải là nơi đám người các cậu có thể tới”.
“Ngoài ra, về nói với ông chủ của các cậu”.
“Đông Hải nước sâu lắm, đám tôm tép mấy người cũng sẽ chỉ thành thức ăn cho người khác mà thôi”.
“Nếu không muốn chết thì từ giờ trở đi, đừng tới Đông Hải nữa”, nói rồi Lý Hùng quay người đi.
“Khoan đã!”
Lý Hùng đang đi thì khựng lại.
Bỗng nhiên có một tiếng nói vang lên khiến bọn côn đồ cũng giật mình hoảng hốt.
Ngay cả Hắc Long cũng bị đánh cho tàn phế thế này.
Thế mà vẫn có người muốn đâm đầu vào chỗ chết à?
Đúng lúc này, nhân viên quán mới cầm hai túi gà Tiệm gà Lão Mộc đi tới trước mặt Lý Hùng.
“Trong lò vẫn còn hai phần, của anh đó”.
“Nhưng tôi chỉ mua một phần thôi”.
Nhân viên vội nói: “Không sao, không sao, tối nay mua một tặng một”.
Lý Hùng vui vẻ xách hai túi gà mới ra lò về nhà.
Hứa Mộc Tình vẫn ngồi trong phòng học bài, Lý Hùng vừa mới đi vào thì cô đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
“Sao anh lại mua tận hai túi thế?”
“Ông chủ bảo anh đẹp trai nên mua một tặng một đấy”.
“Anh thôi đi!”, đôi tay ngọc ngà, trắng nõn của Hứa Mộc Tình lấy gà quay từ trong hộp ra.
Lúc Hứa Mộc Tình đang ăn thì nhận ra Lý Hùng cứ ngồi bên cạnh nhìn mình, cô hỏi.
“Sao anh không ăn thế?”
“Anh ăn no rồi!”
“Anh ăn bao giờ?”
“Đang ăn đây”.
“Anh ăn cái gì?”
“Em ấy”.
“Hả?”, Hứa Mộc Tình bị câu trả lời của Lý Hùng làm cho mơ hồ.
“Em có biết thưởng thức sắc đẹp không?”
Nghe xong, Hứa Mộc Tình cúi mắt, gương mặt trắng nõn giờ đã ửng hồng đến tận mang tai.
Cô lầm bầm: “Lại linh tinh. Anh mau ăn đi! Một mình em ăn không hết đâu, đã thế còn dễ béo nữa”.
“Béo mới đẹp chứ! Béo rồi thì người ta sẽ không để ý tới em nữa. Như vậy em sẽ chỉ còn là của mình anh thôi. Ha ha ha”.
“Em, em mới không phải đấy. Em đã…”
“Ôi dào, anh biết rồi. Anh biết em đã có người trong lòng rồi. Nhưng em có nói cho anh biết tên người đó đâu?”
“Em cứ không nói đấy. Cho anh tức chết”.
Hứa Mộc Tình tức quá nên ăn thật nhiều, chỉ một loáng đã tiêu diệt hết số gà quay thơm phức trước mặt.
Hậu quả là ăn xong thì hơi ấm ách bụng.
Sau đó, cô mang theo những lo âu “Ăn nhiều thế có béo không nhỉ?”, “Béo thì có xấu đi không ta?” chìm vào giấc ngủ.
…
Cùng với tiếng chim hót véo von, Hứa Mộc Tình mơ màng tỉnh dậy.
Cô quen nhìn về góc Lý Hùng ngủ thì nhận ra không thấy anh đâu nữa.
Chương 33: Kim cương giả
Anh ấy đi đâu rồi?
Hứa Mộc Tình vội vàng ngồi dậy!
Ngày thường khi cô dậy Lý Hùng đều ở đó cười hì hì, sau đó vẫy tay với cô.
Nhưng sáng nay lại không thấy gương mặt tươi cười cứ nhìn là muốn nhéo của anh ấy đâu nữa.
Lúc này Hứa Mộc Tình cảm thấy hơi hoang mang.
Cô vội xuống giường, trong phòng khách cũng không thấy bóng dáng của anh.
Anh ấy đi rồi ư?
“Mẹ, anh ấy đi đâu thế?”
Hứa Mộc Tình vội vào bếp hỏi Liễu Ngọc Phân.
Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Mộc Tình đứng ở cửa, bà chỉ cười mà không nói.
“Mẹ, mẹ nói đi chứ, anh ấy đi đâu rồi?”
Trông Hứa Mộc Tình sốt ruột quá nên Liễu Ngọc Phân mới nói.
“Mẹ cũng không biết nó đi đâu. Nhưng lúc đi nó bảo có chuyện cần xử lý, đến giờ cơm trưa sẽ về”.
Vừa nghe thấy Lý Hùng ra ngoài xử lý công việc, Hứa Mộc Tình mới vô thức thở phào một hơi.
Cô khẽ lầm bầm: “Ra ngoài có việc mà cũng không nói với mình một câu”.
Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Anh ấy về rồi ư!?
Hứa Mộc Tình vui vẻ, chạy nhanh ra mở cửa.
Kết quả đứng ngoài cửa là một tên thư sinh ẻo lả mặc vest, đi giày da bóng loáng.
Anh ta cười mỉm với Hứa Mộc Tình: “Tình Tình, lâu lắm không…”
“Rầm!”
Hứa Mộc Tình đóng sầm cửa lại!
Bây giờ cô mới nhận ra là mình còn đang mặc đồ ngủ!
Cũng may là vì đề phòng Lý Hùng nhìn trộm nên đồ ngủ của Hứa Mộc Tình rất kín cổng cao tường.
Thế nên lúc nãy tên ngoài cửa kia cũng không nhìn được gì.
“Mẹ, con về rồi đây”.
Lý Hùng giờ đã là thành viên trong nhà, nên anh có chìa khóa luôn.
Vào trong, Lý Hùng nhận ra trong phòng khách có một tên thư sinh ẻo lả mặc vest.
Đồng thời, bên cạnh là một bà cô trang điểm rất đậm.
“Ái chà, vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới!”
“Ờ, gì nhỉ… Cậu qua đây”.
Người phụ nữ trang điểm đậm kia vẫy tay về phía Lý Hùng.
Tiếp đó, bà ta vô cùng tự nhiên nói: “Cậu gì đấy đấy, bây giờ cậu lập tức cuốn gói khỏi đây ngay”.
Hứa Mộc Tình ngồi bên cạnh vội nói: “Cô Trương, bọn cháu đã đăng ký kết hôn rồi”.
“Tình Tình, không phải cô Trương trách cháu đâu!”
“Cháu với Tinh Tinh nhà cô từ bé đã lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã”.
“Cô nhớ hồi bé, hai đứa còn chơi trò vợ chồng nữa đấy”.
“Tinh Tinh đóng vai chồng, cháu vào vai vợ, lúc đấy hai đứa thân thiết lắm luôn”.
Tên thư sinh ẻo lả ngồi bên cạnh cũng gật đầu lia lịa: “Đúng vậy. Lúc đó Tình Tình còn bảo bao giờ lớn nhất định sẽ lấy con đấy”.
Nói rồi, anh ta lấy từ trong túi ra một hộp nhẫn.
Mở ra thì bên trong có một chiếc nhẫn kim cương rất to.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, anh ta quỳ xuống trước mặt Hứa Mộc Tình.
“Tình Tình, em hãy mau kết thúc cuộc hôn nhân như trò đùa này đi. Em lấy anh nhé!”
“Nhất định anh sẽ cho em hạnh phúc!”
“Bây giờ anh đã là phó giám đốc tập đoàn Lam Hải rồi. Anh hoàn toàn có khả năng chăm sóc em, và cả bố mẹ của em nữa”.
“Hơn nữa anh đã tìm được việc cho Hạo Nhiên rồi. Chỉ cần em kết hôn với anh, cả nhà em đều sẽ được sống sung sướng”.
“Đây là kim cương á? Lần đầu tiên tôi thấy kim cương to thế này đấy”.
Nói rồi, Lý Hùng nhanh như gió vụt đến trước mặt tên thư sinh ẻo lả kia và cướp cái nhẫn kim cương từ tay anh ta.
Lý Hùng giả vờ nhìn lên nhìn xuống.
“Chắc đây là đồ giả đúng không?”
“Anh nói linh tinh. Đây là nhẫn kim cương vàng bạch kim tôi mua trong trung tâm thương mại đó!”
“Tôi còn mang cả hóa đơn đấy!”
“Có phải hàng thật hay không gõ gõ vài cái là biết ngay”.
“Kim cương là loại đá cứng nhất trên thế giới đấy”.
Chương 34: Ngọa hổ tàng long
Lúc này, Lý Hùng tiện tay cầm quả óc chó trên bàn uống nước, nhẹ nhàng đập vào viên kim cương trên cái nhẫn.
Chỉ nghe thấy “choang” một cái.
Viên kim cương đáng giá mấy trăm nghìn tệ vỡ vụn!
“Ôi trời, vỡ rồi”.
“Đây là hàng giả!”
Lý Hùng tiện tay vứt cái nhẫn lên bàn.
“Không thể nào!?”
“Quả óc chó sao có thể đập vỡ kim cương được chứ!”
“Mày, mày đền cho tao!”
Tên hàng xóm kia gào lên, giơ tay ra định véo Lý Hùng.
Ừ, đúng vậy.
Anh ta không giơ nắm đấm giống một thằng đàn ông.
Mà lại đưa tay ra định véo như đàn bà vậy.
“Bốp”.
Lý Hùng tiện tay cho anh ta một cái vả, tên thư sinh ẻo lả kia bị đánh bật trở lại ghế sô pha.
“Mẹ! Nó đánh con”.
Anh ta nhào vào lòng bà cô già gào khóc!
“Mày dám đánh Tinh Tinh nhà tao à?!”
“Mày chết chắc rồi đấy!”
“Con trai tao là tiến sĩ du học về, phó giám đốc tập đoàn Lam Hải đấy!”
“Tổng giám đốc tập đoàn Lam Hải – Hồng Hải Lượng là em rể tao! Bây giờ tao sẽ gọi điện cho chú ấy!”
Nói rồi, bà cô trang điểm đậm kia gọi điện cho Hồng Hải Lượng.
Nhưng gọi mấy cuộc mà không có ai nghe.
“Số này bây giờ chắc không có ai nghe đâu. Bây giờ cô gọi đến nhà giam thì may ra Hồng Hải Lượng bắt máy được”.
“Mày có ý gì?”, bà cô già ngẩn người.
Lý Hùng nhún vai, nói: “À, tôi quên mất không nói. Sáng nay tôi vừa mới thu mua tập đoàn Lam Hải xong”.
“Còn về phần Hồng Hải Lượng – em rể bà, vì rất nhiều lý do nên đã đi tù rồi. Tôi đoán hai, ba mươi năm nữa ông ta cũng chưa ra được đâu”.
Lý Hùng vừa dứt lời, điện thoại trong túi tên thư sinh ẻo lả kia cũng đổ chuông.
Anh ta khóc lóc ỉ ôi: “Mẹ, phải làm sao đây? Bọn họ sắp đến bắt chúng ta rồi. Chúng ta mau đi thôi!”
Sau khi mẹ con nhà kia đi khỏi, Lý Hùng mới nhận ra Hứa Mộc Tình đang bối rối đứng bên cạnh.
“Sao thế?”, Lý Hùng hỏi.
“Vừa, vừa nãy chuyện em hồi bé, anh, anh đừng, đừng coi là thật…”.
“Hồi bé con trai cô Trương mặc váy, em cứ tưởng anh ta là con gái, vì thế mới chơi cùng anh ta”.
Trong đầu Lý Hùng hiện ra một cảnh tượng vô cùng thú vị, vì thế anh bật cười ha hả.
Lý Hùng cười như thế khiến Hứa Mộc Tình có phần bực bội.
Đáng ghét! Sao mình phải đi giải thích với anh ấy làm gì chứ?
Nghĩ vậy, Hứa Mộc Tình quay người đi vào phòng.
Liễu Ngọc Phân đứng bên cạnh lên tiếng: “Tiểu Hùng, con đã mua lại tập đoàn Lam Hải thật à?”
“Vâng, sáng ngày kia, bố sẽ chính thức đảm nhận chức chủ tịch mới của tập đoàn!”
Liễu Ngọc Phân cảm giác không thể tin được.
Cậu con rể này sao lại giỏi giang thế chứ!
Mua một tập đoàn cứ như là mua bó rau ngoài chợ vậy!
…
“Cái gì? Hắc Long bị đánh tàn phế rồi ư?”
“Không thể nào? Hắc Long là đao thủ tốc độ số một Đông Hải, năm đó chỉ một mình hắn với đôi dao trong tay, gần hai trăm người cũng không làm gì được hắn!”
Trong văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thái An, Hứa Hải Phong kinh hãi nhìn Hứa Thiên Tứ.
“Tin này có đáng tin không?”
Hứa Thiên Tứ gật đầu, đáp: “Bố, con đã xác nhận rất nhiều lần rồi”.
“Hắc Long bị đánh cho tàn phế rồi. Bây giờ hắn đang nằm trong bệnh viện”.
“Bác sĩ ở đó đứng ra làm chứng, Hắc Long và Báo Đen – em trai hắn giống nhau, cả đời này chỉ có thể nằm liệt giường thôi”.
“Hơn nữa Hắc Long với Báo Đen đã gây rất nhiều thù oán, chỉ vài ngày nữa kiểu gì bọn chúng cũng bị người khác xử!”
Hứa Hải Phong giận dữ ngồi xuống sô pha.
“Vốn còn đang mong Hắc Long sẽ thay chúng ta dạy dỗ cho tên thần kinh kia một trận. Ai ngờ hắn lại bị người ta đánh cho tàn phế”.
“Đông Hải đúng là ngọa hổ tàng long!”
Hứa Hải Phong vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Chương 35: Tuyển dụng
“Giám đốc, nửa tiếng nữa, hai cậu ấm từ tỉnh sẽ đáp máy bay”.
Nghe vậy Hứa Thiên Tứ lập tức đứng lên.
“Được, tôi đi ngay bây giờ!”
Lần này, anh ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể mời được hai cậu ấm của hai dòng họ lớn từ tỉnh tới thành phố Đông Hải chơi bời.
Chỉ cần chăm sóc bọn họ tử tế, tập đoàn Thái An có thể có được một chỗ dựa vững chắc.
Từ nay về sau là có thể tung hoành ngang dọc khắp Đông Hải này rồi!
Hứa Thiên Tứ vừa mới đi, thư ký đã nói với Hứa Hải Phong: “Tổng giám đốc, tôi vừa nhận được tin tập đoàn Lam Hải đã phá sản, chủ tịch Hồng Hải Lượng cũng đi tù rồi”.
“Cái gì!?”
Hứa Hải Phong ngã ngửa trên ghế sô pha.
Quy mô của tập đoàn Lam Hải còn lớn hơn cả tập đoàn Thái An của bọn họ, nền móng cũng vững chắc hơn, vậy mà lại phá sản đột ngột như thế.
Là ai?
Ai mà có bản lĩnh đến thế? Chỉ trong thời gian ngắn, lặng lẽ xử đẹp Hồng Hải Lượng!
Thư ký nói tiếp: “Ngoài ra, nhà xưởng, nghiệp vụ và tòa nhà trụ sở tập đoàn Lam Hải cũng đều bị người khác thu mua, ngày mai sẽ chính thức treo biển mới”.
Hứa Hải Phong vội nói: “Cô mau đi chọn cho tôi một món quà, ngày mai tôi phải đích thân tới thăm hỏi chúc mừng”.
Cô thư ký do dự, khẽ nói: “Tổng giám đốc, chuyện này, chuyện này…”.
Hứa Hải Phong nâng chén trà lên, uống một ngụm.
“Tiểu Lâm, cô đi theo tôi bao nhiêu năm rồi”.
“Làm chuyện gì cũng bình tĩnh, điềm đạm giống tôi, dù trời có sập thì mặt không đổi sắc cơ mà”.
“Có gì thì nói nhanh lên, đừng có ấp a ấp úng thế”.
“Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn mới là em trai của tổng giám đốc đấy ạ!”
“Choang!”
Chén trà trong tay Hứa Hải Phong rơi xuống đất vỡ tan tành!
Thư kí nói tiếp: “Tên của tập đoàn mới là tập đoàn Lăng Tiêu”.
Tập đoàn Lăng Tiêu thành lập thu hút rất nhiều nhân tài trên thế giới.
Trong đó tổng giám đốc Lưu Đức Luân của tập đoàn Thiên Nhất cũng tới.
Anh ta đích thân chủ trì lễ ra mắt tập đoàn.
Trong tiếng vỗ tay chào mừng nhiệt liệt, Hứa Hiếu Dương suốt một năm nay vẫn luôn ẩn mình, bây giờ đã đứng lên bục phát biểu.
Hôm nay ông mặc vest, ánh sáng mặt trời chiếu lên gương mặt ông, làm sáng ngời gương mặt đầy sức sống.
Không có bài phát biểu thắm thiết, cảm động, cũng không có những lời thề son sắt to lớn.
Hứa Hiếu Dương chỉ đơn giản bày tỏ những suy nghĩ của mình.
Nhưng chính vì những suy nghĩ của ông đều rất thực tế, lại đơn giản, nên đã giành được sự đồng tình của mọi người, trong hội trường tiếng vỗ tay không ngớt!
Lễ ra mắt tập đoàn diễn ra vô cùng long trọng và thành công.
Lý Hùng – người chi phối chuyện này thì lại đang lặng lẽ đứng trên sân thượng của tòa cao ốc.
Lát sau, Lý Nhị Ngưu đi tới, cung kính đứng đằng sau anh.
“Sếp”.
Lý Hùng quay đầu nhìn Lý Nhị Ngưu, hỏi.
“Đã tuyển đủ người chưa?”
“Theo như yêu cầu của sếp, tất cả tuyển được 120 nhân viên phỏng vấn”.
“Trong đó, phía giám đốc Lưu đã điều 20 nhân tài tới”.
“20 nhân tài này đều là những anh em cùng vào sinh ra tử với anh ta, tất cả đều là những người giỏi giang”.
Lý Hùng ngẩng đầu nhìn mặt trời chói mắt, điềm nhiên nói: “Có phải nhân tài hay không thì thử là biết ngay”.
Mười phút sau, trong phòng sinh hoạt chung của tập đoàn Lăng Tiêu.
Lý Hùng dẫn theo Lý Nhị Ngưu qua đó.
Lúc này đã có 120 người đàn ông cao to, vạm vỡ ở trong.
Những người này đã đợi gần hai tiếng đồng hồ.
Vốn mọi người tưởng rằng ở đây đợi chủ tịch tập đoàn hoặc là nhân vật máu mặt nào đấy.
Ai ngờ người đi vào lại là một người đàn ông ăn mặc rất bình thường, trông cứ như một nhân viên tạp vụ.
Lúc này, những người này bắt đầu bày tỏ thái độ khó chịu.
Lý Hùng đứng trước mặt họ, liếc đám người một cái rồi hơi lắc đầu.
Sau đó anh đi luôn mà chẳng nói gì.
“Đứng lại!”, khi Lý Hùng vừa ra đến cửa thì một người đàn ông trong đám người lên tiếng.
Lý Hùng hơi nghiêng người thì nhìn thấy một người đàn ông cao khoảng hai mét, lực lưỡng như một con gấu đang sải bước tới.
Anh ta trừng mắt, giọng nói vang như sấm.
“Chúng tôi đã đứng đợi ở đây hơn hai tiếng đồng hồ. Vì sao anh vừa vào đã đi. Có phải là coi thường bọn tôi không?”