Đột nhiên cửa phòng bị một người đàn ông đẩy ra.
Người đàn ông ấy nói với Vương Cao Ba với vẻ mặt hoang mang: “Đại ca, hình như bọn Lưu Đức Luân trốn hết rồi”.
“Em đã cử hơn ba mươi anh em, năm chiếc xe mà vẫn không tìm được anh ta!”
Vương Cao Ba đập mạnh xuống bàn.
“Khốn nạn! Bình thường hay ra vẻ ta đây, bây giờ kẻ địch đến nhà lại lại cắp đuôi bỏ trốn!”
“Vương đại ca, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Vương Cao Ba gắt gỏng: “Còn làm sao được nữa? Đương nhiên là liều mạng với chúng nó rồi!”
“Nhưng Trương Toàn Vũ cũng có người đứng đầu và bốn thiên vương ở trên tỉnh, chúng ta không phải là đối thủ của hắn đâu”.
Nghe một người bên cạnh nói thế, rất nhiều người đều liên tục gật đầu.
Vương Cao Ba rút con dao ra cắm mạnh xuống bàn.
“Lần này Trương Toàn Vũ cũng chỉ dẫn theo mấy mươi người thôi”.
“Chúng ta đông như thế này mà lẽ nào phải sợ tụi nó sao?”
“Rồng mạnh cũng khó thắng nổi rắn địa phương”.
“Tạm thời không nói đến việc Trương Toàn Vũ có phải là rồng hay không, cho dù đúng là thế…”
“Thì chúng ta cũng có thể xé hắn ra thành từng mảnh vụn, đến khi ấy chúng ta sẽ cùng nhau ăn thịt rồng!”
Vương Cao Ba nói hùng hồn, hắn cũng đã khơi dậy sĩ khí của mọi người lên.
Vào lúc ấy, đột nhiên có một tên đàn em đột ngột mở cửa đi vào.
“Đại ca, không xong rồi!”
Tên đàn em còn chưa nói dứt lời đã bị đá vào trong phòng.
Mọi người ngoảnh đầu nhìn lại bèn thấy đại sư Dương chắp tay sau lưng, sải chân bước vào trong phòng một cách oai phong.
Vương Cao Ba la lớn: “Ngẩn người ra đó làm cái gì! Xông lên cho tao!”
Đám đàn em lần lượt rút dao ra, rống lớn rồi vung về phía đại sư Dương.
Võ công của đại sư Dương không tệ.
Mấy chục tên lưu manh đòi chém đòi giết đều bị hắn ta đánh gục trên đất.
Cuối cùng, hắn ta nhấc chân đạp lên đầu của một tên lưu manh rồi cười lạnh với Vương Cao Ba.
“Trước khi đến đây đã nghe nói Đông Hải có nhiều nhân tài ẩn dật, bây giờ nghĩ lại mới thấy chẳng qua chỉ là vài con giun mà thôi”.
Hắn ta vừa mới nói dứt lời, Trương Toàn Vũ đã dẫn một đám đàn em đi vào trong phòng.
Lúc nhìn thấy Trương Toàn Vũ, Vương Cao Ba chợt biến sắc.
Gương mặt những tay thủ lĩnh trong thế giới ngầm ở bên cạnh cũng xám ngoét.
Vào giây phút Trương Toàn Vũ xông vào trong, bọn họ đã không còn muốn chống cự nữa.
“Đã đến đủ hết rồi nhỉ?”, Trương Toàn Vũ ung dung ngồi vắt chéo chân trên ghế sô ha.
“Có thể các vị đều đã gặp tôi rồi, biết tôi là ai, chắc chắn cũng đã nghe nói về thủ đoạn của tôi”.
“Tôi ấy à, trước giờ tôi luôn là một người văn minh”.
“Sẽ không hở ra là đòi chém đòi giết”.
“Mấy người nhìn đám đàn em đang nằm trên mặt đất này đi, có què tay cụt chân gì đâu”.
Nghe thấy thế, những tên thủ lĩnh ở bên cạnh đều không khỏi rụt cổ lại.
“Tôi sẽ không nói dài dòng nữa”.
“Tôi từ tỉnh thành xa xôi đến đây chỉ vì một mục đích mà thôi”.
“Kể từ ngày hôm nay, các người phải quy thuận tôi”.
“Tôi sẽ không đụng đến địa bàn của các người”.
“Nhưng các người phải chia cho tôi 60% trong số tiền kiếm được”.
Vừa nghe thấy thế, có người nhảy dựng lên ngay.
“Anh muốn dồn chúng tôi vào đường chết à! Chia cho anh 60% thì chúng tôi ăn bằng gì?”
Trương Toàn Vũ không nói gì, hắn chỉ nhướn mày.
Đại sư Dương lập tức đi về phía người đàn ông ấy.
Rồi sau đó, người đàn ông ấy kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
Đại sư Dương bẻ gãy tay hắn ta một cách dễ dàng.
Trương Toàn Vũ chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn đám người trước mặt với ánh mắt ngạo mạn.
“Thuận tôi thì sống, nghịch tôi thì chết”.
Câm như hến!
Đám người Vương Cao Ba đều cúi gằm đầu xuống, không ai dám hó hé tiếng nào.
Bọn họ biết mình xong đời rồi.
Từ nay về sau, một nửa thế lực thế giới ngầm trong Đông Hải đều thuộc về Trương Toàn Vũ.
Vất vả nhiều năm ròng của bọn họ đều đã trở thành công cốc.
Chương 62: Vênh váo
Hơn nữa trong quãng đời còn lại, họ sẽ là công cụ kiếm tiền của Trương Toàn Vũ.
"Ây, mọi người đến đông đủ rồi à, xin lỗi vì đã đến muộn”.
Lúc này, Lưu Đức Luân từ ngoài cửa bước vào cùng với vài đàn em.
Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân xuất hiện, Vương Cao Ba đã vội vã báo cho Trương Toàn Vũ.
"Trương đại ca, hắn chính là Lưu Đức Luân, hắn giàu hơn bất kỳ ai trong chúng ta!"
Khi nghe thấy Vương Cao Ba nói vậy, mọi người ở bên cạnh đều lần lượt chĩa súng về phía Lưu Đức Luân.
Một số đàn em đã vây quanh Lưu Đức Luân.
Vương Cao Ba nói với Lưu Đức Luân một cách đầy gian ác: "Hôm nay mày đã đến đây rồi thì đừng hòng thoát!"
Lưu Đức Luân cười lạnh một tiếng: "Chỉ có một nhúm người thế này mà định cản tôi à?"
"Chúng không nhưng tao thì có”.
Nói rồi, đại sư Dương chắp hai tay sau lưng, mặt hơi vênh lên, lạnh lùng nghiêm nghị, bước từng bước về phía Lưu Đức Luân.
Càng bước, uy lực của hắn càng tăng lên.
Đột nhiên, vài đàn em xung quanh Lưu Đức Luân hét lên, lập tức lao đến về phía đại sư Dương.
Nhưng những tên này đã bị đại sư Dương hạ gục trong tích tắc.
Đại sư Dương tiến một bước, Lưu Đức Luân sẽ lùi hai bước.
Nụ cười trên mặt đại sư Dương dần trở nên khinh thường: "Sau này, Đông Hải chúng mày nên đổi tên thành Đông Trì. Lũ chúng mày chỉ là con tôm con tép nhỏ bé trong ao mà thôi”.
"Lưu Đức Luân, quỳ xuống dập đầu phục tùng tao đi”.
Trương Toàn Vũ trịnh thượng nhìn Lưu Đức Luân với ánh mắt như nhìn con sâu cái kiến.
Lưu Đức Luân lạnh giọng nói: "Nếu tôi không làm thì sao?"
"Thì đánh gãy tay chân của mày”.
"Ngày mai tiêu đề của các tờ báo lớn ở Đông Hải sẽ là cáo phó của mày!"
Trương Toàn Vũ nói xong, ánh mắt liền trở nên sắc lẹm.
Cùng lúc đó, đám người Vương Cao Ba đã đứng sau lưng Trương Toàn Vũ.
"Lưu Đức Luân, giao công ty của mày ra đây, chúng tao sẽ tha chết cho mày!"
Ngay khi đám người này đẩy Lưu Đức Luân vào góc tường, ngoài cửa có một cơn gió lạnh thổi vào.
Lý Hùng đã đứng ở cửa từ lúc nào.
Lúc này, anh lặng lẽ nhìn mọi người trước mặt.
Khi Vương Cao Ba nhìn thấy Lý Hùng, hắn hô lên ngay lập tức.
"Trương đại ca! Là hắn! Là thằng này!"
"Lần trước một mình hắn hạ gục tất cả anh em của chúng ta!"
"Trương đại ca, chỉ cần anh đập cho thằng này nhừ tử, thì Lưu Đức Luân sẽ ngoan như một con cún quỳ trước mặt anh”.
Thời điểm Trương Toàn Vũ đối mặt với Lý Hùng, hắn không khỏi sửng sốt.
Ánh mắt đáng sợ quá.
Trương Toàn Vũ chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào sâu thẳm và đầy sát khí như của Lý Hùng.
"Đại sư Dương, thằng này giao cho anh”.
Đại sư Dương ngạo nghễ, hai tay hắn vẫn luôn chắp sau lưng từ lúc bước vào.
Hắn, phong thái của một đại sư.
Hắn, bước đi oai phong lẫm liệt.
"Nhóc, tôi sẽ cho cậu ba giây để quỳ xuống...”
"Bùm!"
Đại sư Dương chưa kịp nói xong thì cơ thể đã bị thốc bay lên.
Cơ thể của hắn nhanh chóng xẹt qua người Trương Toàn Vũ, mang theo một luồng khí lưu mạnh mẽ, đập mạnh vào bức tường phía sau Trương Toàn Vũ!
Khí lực mạnh mẽ này lập tức đánh bay cơ thể của đại sư Dương dính vào tường.
Những viên gạch trên tường cũng theo đó mà rơi xuống!
Toàn bộ bức tường trắng giống như mạng nhện, nhanh chóng nứt ra!
"Đậu má”.
Lý Hùng nhẹ nhàng thốt ra hai chữ.
Lúc này, Lý Hùng di chuyển.
Giống như phong thái của đại sư Dương vừa rồi.
Lý Hùng bước từng bước về phía Trương Toàn Vũ.
Đám người Vương Cao Ba hùng hổ đứng sau lưng Trương Toàn Vũ đã sợ hãi đến mức trốn vào trong góc.
Bọn chúng đã bị Lý Hùng ‘nắn gân cốt’ trước đó không lâu, bây giờ toàn thân vẫn còn đang đau nhừ tử.
Vương Cao Ba không phục, hét về phía Lý Hùng: "Thằng kia! Vênh váo vừa thôi!"
"Tao nói cho mày biết, Trương đại ca này là một trong ‘Tứ đại thiên vương’ tỉnh thành đấy, đắc tội với anh ấy mày chết chắc!"
Trương Toàn Vũ đột nhiên kêu to: "Ngây ra đó làm gì? Xông lên cho tao!"
Chương 63: Chơi đùa đến chết
Nghe thấy vậy, đám đàn em xung quanh Trương Toàn Vũ lập tức xông lên.
Hai tay Lý Hùng vẫn để ở sau lưng, anh chỉ nhấc chân phải của mình lên thôi.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Âm thanh không ngừng vang lên.
Mỗi chân của Lý Hùng giẫm lên mu bàn chân của từng tên côn đồ xông đến.
Anh giẫm chân xuống, nền bê tông cứng rắn ngay lập tức sụp đổ.
Chân của mỗi tên đều bị Lý Hùng giẫm lên, ghim vào trong nền đất bê tông!
Tiếng kêu la thảm thiết!
Rên rỉ!
Những tên côn đồ này đều đang ôm chân của mình.
Hoặc ngồi xổm!
Hoặc nằm sấp!
Hoặc quỳ!
Lý Hùng bước từng bước về phía Trương Toàn Vũ, anh dồn Trương Toàn Vũ vào góc tường.
Lúc này, đại sư Dương đột nhiên hô lên một tiếng, quần áo hắn bay phấp phới, tóc tai dựng ngược!
"Đi chết đi!"
Đại sư Dương như đạn pháo, lao thẳng về phía Lý Hùng.
Nắm đấm mang theo khí thế mạnh mẽ cuộn thành sóng khí cuồn cuộn, lao thẳng về phía Lý Hùng!
"Ầm!"
Sau cú va chạm cực lớn, mọi người mới phát hiện ra cú đấm của đại sư Dương đã bị Lý Hùng đỡ nhẹ bằng năm ngón tay.
Chỉ thấy ngón tay của Lý Hùng xoay một cái!
"Rắc!"
Tay phải của đại sư Dương đã bị vặn ngược trong chốc lát!
"Á!!"
Đại sư Dương lập tức ngồi xổm xuống kêu lên một tiếng.
Tuy nhiên, khi vừa ngồi xổm xuống, tay trái của hắn nhanh chóng rút một con dao găm sắc bén từ thắt lưng ra, đâm mạnh về phía Lý Hùng!
Lúc này, Lý Hùng hơi lui về phía sau.
Con dao găm trong tay đại sư Dương chém ra một vòng cung ánh sáng sắc bén trong không khí!
"Phập!"
Con dao găm sắc bén đâm vào đùi Trương Toàn Vũ mà không gặp bất kỳ trở ngại nào!
Đại sư Dương nhìn chằm chằm vào Lý Hùng bằng ánh mắt căm ghét.
"Mày, sao mày dám bẻ tay tao!? Sư môn của tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Mặc kệ những lời đe dọa, Lý Hùng tiện thể nắm lấy bàn tay trái của đại sư Dương.
Cùng với tiếng xương gãy, tay trái của đại sư Dương cũng bị bẻ ngược ra phía sau!
Ngay sau đó, Lý Hùng đá đại sư Dương đi như một thứ phế vật.
Lần này, đại sư Dương không còn gượng dậy được nữa.
Trong miệng hắn thỉnh thoảng lại ộc ra máu tươi, mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh nhân sự!
Thấy thế, Trương Toàn Vũ tái mặt, bịt chặt vết thương đang chảy máu, hung hăng nói với Lý Hùng.
"Thằng kia! Đừng có mà ngang ngược!"
"Người của tao đã bắt được vợ của mày rồi!"
"Chỉ cần một cuộc điện thoại, vợ mày sẽ bị mười mấy người của tao chơi đùa đến chết!"
Nghe vậy, lông mày của Lý Hùng đột nhiên hơi nhíu lại.
Hai tay Lý Hùng lập tức bắt lấy cánh tay Trương Toàn Vũ, làm động tác tương tự như bẻ ngô.
"Rắc rắc!"
"Á !!!"
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang lái xe chở Hứa Hiếu Dương về nhà.
Kể từ khi có tập đoàn của riêng mình, ngày nào hai cha con cũng phải làm thêm giờ.
Dù công việc rất bận rộn và vất vả nhưng lúc này họ cảm thấy rất hài lòng.
Sau khi đi qua một góc rẽ quen thuộc, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tải.
Hứa Mộc Tình giật mình, vội vã đạp phanh.
Lúc này, cửa chiếc xe tải được mở ra.
Trương Bằng Phi bước xuống với vẻ mặt hối lỗi: "Xin lỗi người đẹp, làm phiền mọi người một chút, hình như xe của tôi có vấn đề gì đó rồi”.
Chương 64: Lão Tam về rồi
Hứa Mộc Tình không còn cách nào khác là quay đầu xe đi vòng qua phía bên kia.
Trong một con hẻm không xa con đường đó.
Lý Nhị Ngưu dẫn theo bảy người ướt đẫm mồ hôi, vây quanh một đám côn đồ từ tỉnh thành tới vào một góc.
Đã có một đám người nằm la liệt trên mặt đất phía sau chúng.
Lão Hổ nổi danh hung bạo ở tỉnh thành đã bị đánh cho sưng mặt, đàn em bên cạnh hắn toàn thân cũng bầm tím hết cả.
Sắc mặt của những thuộc hạ này đang run rẩy, tất cả những gì hiện lên trong ánh mắt đều là sự hoảng sợ!
Đám người này thật là đáng sợ!
Họ có còn là con người không !?
Điều khó tin hơn nữa là trong đó còn có một cô gái.
Cô gái này trông cũng khá là xinh xắn.
Thường thì phải là kiểu con gái mềm yếu rúc vào ngực con trai, nũng nịu đòi tiền, đòi túi, đòi ôm.
Nhưng nắm đấm của cô ấy cứng như đá, đánh còn ác liệt hơn cả con trai.
Lão Hổ được mệnh danh là "Nắm đấm sắt" ở tỉnh thành!
Nhưng sau khi đấu với cô gái này, xương tay của hắn đã bị vỡ vụn!
Đúng lúc này, có một chiếc xe tải đậu lại ngay đầu ngõ.
Cô của Hứa Mộc Tình là Hứa Phi Phi đang ngồi trong xe.
‘Sói mẹ Đông Hải’ này đang nhìn những người trước mặt với ánh mắt kinh hãi không thể giải thích được.
‘Nắm đấm sắt’ Lão Hổ là kẻ khá có tiếng tăm ở tỉnh thành.
Ba mươi con hổ con mà hắn dẫn theo dưới trướng hắn cũng nổi tiếng là hung dữ.
‘Nắm đấm sắt’ Lão Hổ cũng là cánh tay phải đắc lực của Trương Toàn Vũ.
Tuy nhiên, nhóm thế lực ngầm ghê gớm này ở tỉnh thành đã bị lật đổ bởi mấy kẻ vô danh tiểu tốt Lý Nhị Ngưu!
Hứa Phi Phi rất muốn biết, những người này đến từ đâu?
Ai đã khiến họ trở nên mạnh mẽ như vậy!?
Không lâu sau, xe tải của Trương Bằng Phi chạy tới.
Cửa xe vừa mở ra, Lý Hùng chậm rãi bước ra ngoài.
Là cậu ta!?
Hứa Phi Phi không ngờ Lý Hùng lại xuất hiện ở đây.
Mối quan hệ giữa những người này và Lý Hùng là gì!?
Chỉ thấy Lý Hùng giống như là ở gần đó đi dạo buổi tối, thủng thẳng bước về phía Lão Hổ.
Đám người Lý Nhị Ngưu nhìn thấy Lý Hùng, vội vàng đứng ở bên cạnh, đồng loạt cúi đầu: "Đại ca!"
Đại ca?
Hứa Phi Phi sững sờ nhìn đám người trước mặt.
Giờ mới chợt nhận ra.
Chẳng trách những người này lại mạnh như vậy, ra là đều do Lý Hùng huấn luyện!
Lý Hùng bước tới gần Lão Hổ với vẻ mặt bình tĩnh.
"Nhị Ngưu”.
"Đại ca”.
"Anh đánh với thằng Lão Hổ này đi, hắn thắng, để chúng đi; hắn thua, mỗi người phải giao nộp ra một tay và một chân”.
"Vâng!"
Lý Hùng xoay người rời đi, tiếng kêu thảm thiết của Lão Hổ lập tức vang lên từ con hẻm phía sau!
Kể từ bây giờ, biệt danh của hắn nên được đổi thành ‘Mèo hen’ thì đúng hơn.
Nửa đêm, Hoàng Du Quảng bị đánh thức bởi cơn đau và ác mộng.
Hắn la hét trong phòng ở biệt thự.
Hoàng Chấn vừa an ủi được Hoàng Du Quảng, bước ra khỏi phòng.
Lúc này, quản gia vội vàng từ phòng khách đi tới.
"Ông chủ, Tam gia về rồi”.
"Ồ!? Lão Tam hoàn thành mọi việc nhanh quá nhỉ?"
Hoàng Chấn vui mừng khôn xiết.
Chỉ là sắc mặt của quản gia không tốt lắm.
Quản gia không dám nói gì, dẫn Hoàng Chấn đến phòng khách.
Vừa bước vào phòng khách, Hoàng Chấn đã ngửi thấy mùi hôi nồng nặc, giống như mùi phân và nước tiểu của gà vịt.
Hoàng Chấn bịt mũi, cau mày, nhìn thấy trong phòng khách có mấy người nằm la liệt.
Những người này toàn thân dính đầy phân gà vịt, trên người còn có rất nhiều lông gà, lông vịt.
“Chuyện gì đây?”, Hoàng Chấn rất sốc.
Quản gia vội vàng nói: "Một chiếc xe tải chở gia cầm sống vừa dừng trước cửa biệt thự của chúng ta, ném mấy người bọn họ xuống”.
Chương 65: Lộng hành quá
Trương Toàn Vũ, một trong ‘Tứ đại thiên vương’ của tỉnh thành, đang nằm dài trên ghế sô pha.
"Lão Tam!?"
Hoàng Chấn giật mình, vội vàng chạy tới.
"Lão Tam! Ai đánh em thế này!?"
Hoàng Chấn ôm lấy người em trai cùng cha khác mẹ của mình, cơn tức giận dữ dội khiến đồng tử của ông ta run lên!
"Đại ca, Lưu, Lưu Đức Luân, Hứa Hiếu Dương và, và ...”, Trương Toàn Vũ còn chưa nói hết câu, đã nghẹo đầu sang một bên bất tỉnh nhân sự.
"Lưu Đức Luân! Hứa Hiếu Dương! Chúng mày đợi đấy!! Đợi đấy!!"
Lúc này, Lão Hổ nằm trên mặt đất cũng thì thào: "Còn có Lý Nhị Ngưu...”
Vào lúc này, tại khu phố cổ của Đông Hải, trong một căn phòng cho thuê.
"Lý Nhị Ngưu, tên khốn kiếp, mau bỏ bà xuống!"
"Bộp!"
Lý Nhị Ngưu ném thẳng Hứa Phi Phi đang mặc bộ quần áo rách tả tơi xuống chiếc giường lò xo.
Khi Hứa Phi Phi ngã xuống giường, bà ấy theo bản năng che mũi lại.
Bà ấy thường cho rằng giường của đàn ông chả thơm tho gì.
Hóa ra giường của Lý Nhị Ngưu rất sạch sẽ, chăn bông được gấp rất chỉnh chu, giống như một miếng đậu phụ vậy.
Căn phòng tuy nhỏ nhưng được bài trí rất gọn gàng, không hề có mùi gì lạ trong không khí.
"Này! Cậu muốn làm gì tôi?"
Nhìn Lý Nhị Ngưu đứng bên cạnh như một khúc gỗ, Hứa Phi Phi nhìn anh ta bằng ánh mắt đanh đá.
"Đại ca nói, đợi đến khi cô tự đi được thì mới cho cô đi”.
"Ban ngày cháu đi huấn luyện, cô cứ đứng ở bên cạnh mà xem, buổi tối cô ngủ giường, cháu ngủ đất”.
Hứa Phi Phi ngẩng đầu: "Nếu tôi nói không thì sao?"
"Đại ca nói, nếu cô không chịu, thì chỉ cần lột sạch quần áo của cô rồi ném cô ra cổng chợ là được”.
"Cậu...”
Sáng sớm, Hứa Thiên Tứ vội vàng bước vào văn phòng chủ tịch tập đoàn Thái An.
"Bố, bố cho gọi con à?"
Ngay khi Hứa Thiên Tứ bước vào, Hứa Hải Phong đã chỉ tay về phía anh ta, quát hỏi: "Cô của mày đã mất tích hai ngày nay rồi. Chuyện này có liên quan đến mày không?"
"Bố, con là con của bố, chẳng nhẽ bố không tin con à?"
Hứa Hải Phong thở dài: "Vì mày là con bố nên bố mới nghĩ là do mày làm!"
Lúc này, thư ký vội vàng bước vào: "Sếp, sếp Hoàng đến rồi ạ, ông ấy muốn gặp đích danh anh ạ”.
"Đông Hải làm gì có ai là sếp Hoàng? Không gặp không gặp, đuổi đi cho tôi”.
“Đó là sếp Hoàng từ tỉnh thành tới ạ”, thư ký nói thêm.
Vài phút sau, trên hành lang bên ngoài phòng tiếp tân vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Hai cha con Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ chạy vào phòng tiếp khách như một con chó ngửi thấy mùi thịt và xương.
"Ây dô, sếp Hoàng, cơn gió nào đã đưa anh đến đây thế?"
Có sáu đại gia tộc ở tỉnh thành, nhà họ Hoàng đứng thứ năm.
Mặc dù thứ hạng này không cao.
Nhưng họ cũng có quyền lực rất lớn ở tỉnh thành.
Khi đến Đông Hải, thì quyền lực đó còn lớn hơn. Sách này do Perfect Planet dịch và phát hành, mọi hành vi vi phạm bản quyền sẽ bị truy cứu theo pháp luật.
Cái gọi là nhà họ Hứa Thị của đám người Hứa Hải Phong chẳng qua cũng chỉ là loại rẻ rách trong mắt nhà họ Hoàng mà thôi.
Người đang ngồi trong phòng tiếp tân lúc này là Hoàng Kha, em trai của Hoàng Chấn.
Hoàng Kha là con thứ hai trong nhà, ông ta giữ một vị trí rất quan trọng trong gia tộc.
Sự xuất hiện của ông ta khiến Hứa Hải Phong và con trai vui mừng khôn xiết.
Sau khi chào hỏi, Hoàng Kha nói thẳng: "Sếp Hứa, tôi nghe nói chủ tịch tập đoàn Lăng Tiêu, Hứa Hiếu Dương, là em trai của ông”.
Hứa Hải Phong cười lạnh một tiếng: "Tôi không có loại em trai như thế đâu ạ”.
"Sếp Hoàng, anh không biết đấy thôi, em của tôi, sở dĩ nó có thể trở thành chủ tịch hội đồng quản trị là vì nó đã bán con gái của chính mình”.
"Sau đó cấu kết với người ngoài cướp đi tài nguyên của công ty chúng tôi, là loại chả ra gì!"
Hoàng Kha nhẹ nói: "Tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ chưa gặp thời, phạm vi kinh doanh cũng không rộng”.
"Nhưng ...”, Hoàng Kha nói lái đi: "Đợi nó bành trướng ra thì sẽ gây nguy hiểm cho tập đoàn Thái An các ông”.
"Sếp Hoàng xin hãy xem xét kỹ cho, tôi tuy là có tham vọng nhưng lại lực bất tòng tâm!"
"Cha con Hứa Hiếu Dương lộng hành quá”.
"Hơn nữa Hứa Hiếu Dương dù sao cũng là anh em của tôi, tôi không thể ra tay tàn độc với họ được”.
"Ông không thể nhưng tôi thì có”.
Lời nói của Hoàng Kha khiến mắt Hứa Hải Phong sáng lên.
"Ý của sếp Hoàng là gì ạ?"