Chỉ cần một tiếng nói cười của ông ta là có thể hồn bay phách tán!
Cửa phòng phẫu thuật số hai.
Có một bác sĩ nước ngoài tóc vàng mắt xanh vô cùng đẹp trai mặt áo blouse trắng đang đứng.
Hắn vừa nhìn thấy Lý Hùng đã vội vã tiến lên chào hỏi anh.
“Ôi Hùng, đã lâu không gặp, tôi nhớ cậu muốn chết!”
Bác sĩ nước ngoài này nói tiếng Hoa Hạ rất lưu loát.
Lúc nhìn thấy bác sĩ người nước ngoài này, cả nhà Hứa Mộc Tình đều hơi sững sờ.
Ban đầu khi bọn họ nghe Lý Hùng nói về bác sĩ họ Trương này.
Đều mặc định cho rằng hắn là một người Hoa Hạ hoặc là Hoa kiều.
Kết quả không ngờ hắn lại là một người phương Tây.
Bác sĩ nước ngoài chào hỏi mấy người Hứa Hiếu Dương: “Chào chú chào cô, cháu tên là Trương Thuý Sơn, cháu và Lý Hùng là bạn thân cùng chung chí hướng!”
Lúc trước, Lý Hùng từng nói với Hứa Mộc Tình rằng bác sĩ này và anh từ nhỏ đã quen nhau, hai người cùng lang thang kiếm ăn.
Hứa Mộc Tình duỗi tay kéo ống tay áo của Lý Hùng, nhỏ giọng hỏi.
“Không phải anh nói hai anh từng cùng làm người lang thang sao?”
“Chẳng lẽ anh lang thang đến tận nước ngoài à?”
Lý Hùng còn chưa trả lời thì Trương Thuý Sơn đã chủ động giải thích.
“Có thể cô chú sẽ không hiểu vì sao hai đứa con quen nhau đúng không?”
“Đó là một hôm gió tuyết bay bay, vừa đói vừa rét”.
“Hôm đó, trời xám, đất trắng”.
“Hai người chúng con trốn ở một góc run rẩy, là cậu ấy cho con một thanh sô cô la…”
“Được rồi được rồi, bớt nói nhảm, mau phẫu thuật đi!”
Lý Hùng trừng mắt, Trương Thuý Sơn vội rụt cổ lại, nuốt câu đằng sau vào bụng.
Hứa Hiếu Dương được nhân viên chăm sóc chữa bệnh đẩy vào phòng phẫu thuật.
Sau khi cửa phòng phẫu thuật chậm rãi đóng lại, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hùng.
Lẩm bẩm một tiếng: “Đồ nói dối”.
Cùng lúc đó, trong phòng phẫu thuật số một.
Hoàng Du Quảng được nhân viên đỡ lên bàn phẫu thuật.
Lúc này, một bác sĩ xinh đẹp với mái tóc xoăn màu rám nắng, mắt màu xanh dương, dáng người cao gầy đi đến.
Khi nhìn thấy người đẹp này, mắt Hoàng Du Quảng không khỏi sáng lên.
Cô gái này vừa xinh đẹp vừa gợi cảm, là kiểu khiến đàn ông rất khó khống chế bản thân.
Nhìn thấy cô ấy, Hoàng Du Quảng lập tức thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cậu ta nghĩ sau khi phẫu thuật xong, trong lúc nằm viện, nhất định phải để bác sĩ này hầu hạ mình thật tốt.
Cậu ta từng chơi đùa với không ít gái đẹp trong nước, nhưng đây là lần đầu tiên chơi hàng nhập khẩu đó!
Nghĩ đến đây, chỗ nào đó trên người Hoàng Du Quảng chậm rãi cứng lên.
Cô gái tóc xoăn thấy thể không nhịn được cười khẽ.
Cô ấy dùng tiếng Hoa Hạ không mấy lưu loát nói một câu.
“Oắt con trông cường tráng như vậy, cắt đi thì thật tiếc quá”.
Hoàng Du Quảng không hiểu cô gái đang nói gì, cậu ta chỉ cảm thấy đôi môi của cô ấy vô cùng xinh đẹp gợi cảm.
Nhưng giọng nói của cô ấy nghe hơi khàn.
Không hợp với vẻ ngoài quyến rũ của cô ấy lắm.
Chỉ là giọng nói càng khàn, chứng tỏ yêu cầu về chuyện kia càng mãnh liệt.
Khà khà! Trong khoảng thời gian nằm viện bổn công tử có cái để chơi rồi.
Vào lúc Hoàng Du Quảng thầm thấy sảng khoái không thôi, nữ bác sĩ nói với y tá bên cạnh: “Gây mê”.
Cảm giác đau đớn khi kim tiêm đâm vào cột sống nhanh chóng biến mất.
Hoàng Du Quảng cho rằng mình sẽ ngủ thiếp đi vì thuốc mê.
Nhưng khiến cậu ta thấy lạ là tuy thuốc mê đã có tác dụng.
Nhưng cậu ta không hề thấy buồn ngủ, còn cảm thấy vô cùng tỉnh táo nữa!
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải sau khi gây mê, người ta sẽ ngất xỉu sao?
Nếu không ngất, đợi lát nữa bác sĩ động dao chẳng phải sẽ thấy hết à?
Hoàng Du Quảng hơi luống cuống.
Lúc này, nữ bác sĩ kêu y tá bên cạnh cởi hết quần áo trên người Hoàng Du Quảng.
Cả quần lót cũng cởi luôn.
Nữ bác sĩ dùng bàn tay đeo bao tay búng lên thứ kia một cái, cười nói.
“Em trai nhỏ, đầu tiên chị đây xin tự giới thiệu một chút”.
Chương 72: Phẫu thuật chuyển giới
“Em trai nhỏ, lời nói đầu tôi xin giới thiệu một chút”.
“Tên tiếng Anh của của tôi khá dài, cậu có thể gọi tôi là Christina”.
“Tôi cũng có tên tiếng Hoa Hạ nữa”.
“Vì chồng tôi họ Trương, cho nên tôi theo họ anh ấy”.
“Tôi tên Trương Tố Tố”.
“Tôi và chồng tôi là bác sĩ đứng đầu khoa chỉnh hình và khoa thần kinh”.
“Nhưng tôi còn có một thân phận khác”.
“Tôi là trưởng quản lý hiệp hội phẫu thuật chuyển giới của Thái Quốc, rất vui vì có thể phục vụ cho cậu”.
“Bây giờ xin cậu thả lỏng người, năm tiếng sau sẽ nghênh đón một cuộc đời mới!”.
Hoàng Du Quảng trợn to mắt, mở miệng muốn hét to.
Nhưng bây giờ cậu ta không có chút sức lực nào cả!
Trương Tố Tố cúi đầu, tiến đến bên tai Hoàng Du Quảng.
Đôi môi đỏ thẫm gợi cảm của cô ấy hơi khép mở.
Nói bằng âm thanh khàn khàn: “Nói cho cậu biết một bí mật nhỏ nhé, trước kia chị đây cũng là một người đàn ông giống cậu đấy”.
“Đừng chống cự, thả lỏng nội tâm”.
“Chẳng mấy chốc cậu sẽ phát hiện, thật ra làm phụ nữ vui hơn làm đàn ông nhiều”.
Không!
Không!!
Không!!!
Ca phẫu thuật của Hứa Hiếu Dương chỉ khoảng ba tiếng đã hoàn thành.
Phẫu thuật cực kỳ thành công, khoảng một tuần nữa là Hứa Hiếu Dương có thể xuất viện.
Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện, Trương Thuý Sơn đang dặn dò Liễu Ngọc Phân càng thủ tục hộ lý có liên quan.
Không bao lâu, cửa phòng bệnh bị mở ra.
Trương Tố Tố mặc áo blouse trắng, trang điểm tinh xảo, dáng người ngạo nghễ mà kiêu ngạo đi đến.
Vừa vào cửa.
Lúc nhìn thấy Lý Hùng, cô ấy không nhịn được nháy mắt với anh một cái.
“Lý, đã lâu không gặp, anh còn đẹp trai hơn lần trước tôi gặp nữa”.
Những lời này khiến Hứa Mộc Tình quay đầu lại.
Cô nhìn Lý Hùng bằng ánh mắt khó hiểu.
Ngay cả Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương cũng ngạc nhiên nhìn nữ bác sĩ gợi cảm xinh đẹp này.
Trương Thuý Sơn giới thiệu với mọi người: “Đây là vợ của tôi, Christina”.
Vừa nghe là vợ của Trương Thuý Sơn, Hứa Hiếu Dương và Liễu Ngọc Phân không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vợ chồng Trương Thuý Sơn cũng không định ở đây lâu.
Thủ tục hộ lý sau đó đương nhiên là do phó viện trưởng của bệnh viện phụ trách.
Chưa đến giờ cơm tối thì hai người đã rời khỏi.
Lý Hùng dẫn Hứa Mộc Tình đi tới nhà hàng gần đó ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Lý Hùng phát hiện Hứa Mộc Tình rầu rĩ không vui, tâm trạng cũng không thoải mái.
“Sao thế?”
Hứa Mộc Tình không đáp, cầm đũa không ngừng và cơm trắng.
Lý Hùng không nhịn được hơi cong môi.
Nở nụ cười.
Anh cố ý hếch mũi lên, vờ như ngửi ngửi: “Mùi chua quá”.
Mũi ngọc tinh xảo của Hứa Mộc Tình hơi hít hít.
“Đâu có? Sao em không ngửi thấy?”
Lý Hùng đưa mặt đến gần mặt Hứa Mộc Tình, cười nói: “Sao không có được? Anh nghe thấy mùi ghen chua rất nồng này”.
Hứa Mộc Tình hơi mím môi, nghiêng mặt sang một bên không để ý đến Lý Hùng.
“Em không có ghen, chúng ta chỉ là vợ chồng trên hình thức mà thôi”.
“Dù sao em cũng không quản lý được anh, anh muốn làm sao cũng được”.
Hứa Mộc Tình cắn răng nói.
Đôi môi khiến người ta không nhịn được muốn hôn càng nói càng vểnh lên.
Lý Hùng gian xảo nói với Hứa Mộc Tình: “Anh có một bí mật nhỏ, em có muốn nghe không?”
“Em không nghe”.
“Nhưng bí mật nhỏ này có liên quan đến Christina quyến rũ đó!”.
“Hừ, em không muốn nghe chuyện tình yêu của người nào đó”.
Lý Hùng cảm thấy dáng vẻ khi ghen của Hứa Mộc Tình thật sự rất đáng yêu.
Chương 73: Biến thành phụ nữ
Nhưng anh cũng không muốn cô vợ nhỏ của mình ghen mãi.
Vì thế anh nhỏ giọng nói: “Cái tên Christina này là anh đặt cho cô ấy, trước đây cô ấy tên là John”.
Hứa Mộc Tình hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Lý Hùng: “Không phải John là tên đàn ông sao?”
“Đúng vậy, trước kia cô ấy là một người đàn ông”.
Nghe thế, Hứa Mộc Tình không nhịn được che miệng: “A! Sao có thể như vậy chứ? Cô ấy, cô ấy là một người xinh đẹp thế mà”.
“Đẹp gì mà đẹp, chỗ nào có vợ anh, ai dám nói mình là người đẹp chứ?”
Hứa Mộc Tình tức giận nhìn Lý Hùng: “Vậy sao anh không nói sớm cho em biết.”
“Còn khiến em hiểu lầm anh, thật đáng ghét.”
Câu sau Hứa Mộc Tình nói rất nhỏ.
Lý Hùng cố ý vờ như không nghe thấy, kề sát tai đến gần: “Em nói gì? Anh nghe không rõ."
Mà lúc Lý Hùng trêu chọc Hứa Mộc Tình, đôi môi ướt át của Hứa Mộc Tình đột nhiên hôn lên mặt Lý Hùng một cái như gà mổ thóc.
Trong nháy mắt, Lý Hùng như đứng máy, ngơ ngác ngồi im tại chỗ.
“Cuối cùng bố cũng có thể đi lại như người bình thường rồi, đây là phần thưởng của anh”.
Lúc nói những lời này, trên khuôn mặt tinh xảo không chút tỳ vết của Hứa Mộc Tình hiện lên hay rặng mây đỏ.
Kiều diễm ướt át.
Lý Hùng quay qua, chỉ vào môi mình nói.
“Hôn lại ở đây đi”.
Nhưng lần này là sườn chua ngọt Hứa Mộc Tình dùng đũa gắp tới.
Sau khi Hoàng Du Quảng rời khỏi phẫu thuật lập tức được xe riêng đưa đến bệnh viện tư nhân tốt nhất tỉnh.
Vì hiệu quả thuốc gây mê của phẫu thuật vẫn chưa hết, mãi đến tối cậu ta mới tỉnh lại.
Hoàng Du Quảng vừa tỉnh lại đã theo thói quen nói với người bên cạnh: “Tôi muốn đi vệ sinh”.
Đợi khi nhân viên chăm sóc cởi quần lót của Hoàng Du Quảng ra, nữ y tá trẻ tuổi đột nhiên thét chói tai!
Hoàng Chấn cũng vội vàng dẫn vợ xông vào.
Khi nhìn thấy hình ảnh giữa hai chân của con trai, hai vợ chồng đều ngây người.
Cùng lúc đó.
Hứa Hải Phong và viện trưởng của bệnh viện đang ăn uống chơi đùa trong khách sạn năm sao.
Cuối cùng Hứa Hải Phong cũng bấu víu được nhà họ Hoàng, ông ta sắp lên tỉnh phát triển rồi, bây giờ đang vô cùng vui vẻ.
Lúc hai người đang uống vui vẻ, Hứa Thiên Tứ vội vàng chạy vào trong.
“Không xong rồi, không xong rồi!!”
Hứa Hải Phong nhìn Hứa Thiên Tứ, cau mày: “Thằng nhóc này, sao lần nào con cũng hấp ta hấp tấp vậy?”
“Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, làm chuyện gì cũng phải bình tĩnh!”
Hứa Hải Phong người đầy hơi rượu vẫy tay với Hứa Thiên Tứ: “Con tới đây uống một ly rượu trước, sau đó hẳn nói với bố đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, Hứa Hải Phong đứng lên rót cho Hứa Thiên Tứ một ly rượu.
“Bố, đã lúc này rồi mà bố còn có tâm trạng uống rượu hả!”
Hứa Thiên Tứ sắp nôn nóng muốn chết rồi.
“Con không uống thì bố uống”.
Lúc Hứa Hải Phong bưng ly rượu lên, điện thoại trong túi ông ta reo lên.
Hứa Hải Phong lấy điện thoại ra xem, phát hiện là Hoàng Chấn gọi điện.
“Tổng giám đốc Hoàng, lúc này sao cậu lại rảnh gọi điện thoại cho tôi thế?”
Hứa Hải Phong người đầy mùi rượu cười tươi nói.
Sau đó, đầu bên kia vang lên tiếng rít gào vô cùng tức giận của Hoàng Chấn.
“Hứa Hải Phong, cái đồ chó nhà ông! Ông đợi đó cho tôi! Ông đây nhất định sẽ khiến nhà họ Hứa của ông nhà tan cửa nát!!!”
Đối phương mắng xong thì thẳng thừng cúp máy.
Mà tiếng gầm giận dữ này cũng lập tức khiến Hứa Hải Phong bừng tỉnh.
Ông ta vội hỏi Hứa Thiên Tứ: “Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Bố, con mới nhận được tin”.
“Bác sĩ Trương phẫu thuật giúp anh Hoàng kia, sau khi cô ta chữa khỏi chân cho anh ấy xong thì còn tiện thể làm phẫu thuật chuyển giới cho anh ấy nữa!”
“Nhà họ Hoàng chín đời đều là con một, bây giờ anh Hoàng đã biến thành một người phụ nữ rồi!”
Xoảng!
Ly thuỷ tinh trong tay Hứa Hải Phong nặng nề rơi xuống, giọt rượu trong suốt thấm ướt mặt đất.
Hứa Hải Phong xụi lơ ngồi xuống trên ghế.
“Xong rồi! Lần này xong thật rồi!!”
“Bố, bố mau nghĩ cách đi! Bây giờ có lẽ người nhà họ Hoàng đã chuẩn bị giết chúng ta rồi đó!”
“Bố còn có thể nghĩ cách gì chứ!?”
Chương 74: Không thể đứng nhìn
Hứa Hải Phong quát lên.
“Hứa Hiếu Dương! Chắc chắn mọi chuyện là do Hứa Hiếu Dương làm!”
“Hứa Hiếu Dương, cái đồ con hoang này, sớm biết vậy lúc trước ông đây nên tông chết mày!”
Viện trưởng của bệnh viện ngồi bên cạnh nhận ra mình nghe thấy lời nào đó không nên nghe, vội vàng đứng lên đi ra khỏi phòng bao của nhà hàng.
“Reng reng reng…”
Đúng lúc này, điện thoại của Hứa Hải Phong đột nhiên reo lên.
Tiếng chuông đột ngột vang lên lại khiến Hứa Hải Phong sợ tới mức nhảy dựng khỏi ghế.
Thông báo hiển thị là bệnh viện gọi đến.
Hứa Hải Phong vội cầm lấy điện thoại.
Nghe mấy câu đối phương nói xong.
Hứa Hải Phong lập tức kéo Hứa Thiên Tứ chạy ra ngoài.
“Bố, chúng ta đi đâu thế?”
“Ông nội con tỉnh rồi, chúng ta mau đến bệnh viện đi!”
Mười phút sau, trong phòng bệnh VIP.
Hai người Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ phịch một tiếng.
Hai bố con đều quỳ gối xuống trước mặt Hứa An Thái vừa mới tỉnh lại.
“Bố, nhà chúng ta sắp xong rồi!”
“Bố, Hứa Hiếu Dương là muốn ép nhà chúng ta đến bước đường cùng mà!”
Sắc mặt Hứa An Thái vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Lúc này ông ta đang dựa lưng vào giường bệnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Hải Phong, khàn giọng hỏi.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Dưới sự giúp đỡ của Lưu Đức Luân, thằng hai và đồ đê tiện Hứa Mộc Tình kia thành lập tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Hai nhà bọn họ hợp tác lại chèn ép tập đoàn của chúng ta khắp nơi”.
“Ngay khi nãy, Hứa Hiếu Dương còn bày mưu tính kế đưa chủ nhiệm Lâm vào tù nữa”.
“Chủ nhiệm Lâm bị bắt rồi?”, Hứa An Thái hỏi.
“Đúng vậy, tất cả chuyện này đều là thằng hai và đồ đê tiện Hứa Mộc Tình kia làm!”
Hứa Hải Phong khóc lóc kể lể, Hứa Thiên Tứ còn ở bên cạnh thêm mắm dặm muối.
“Còn nữa, sau khi cô biết ông bị chú hai làm ngất xỉu còn đi tìm mấy người chú hai để lý luận”.
“Kết quả tên điên Lý Hùng kia đánh cô, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?”
Khi nghe thấy con gái mình bị đánh, trên mặt Hứa An Thái cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dường như ông ta chẳng có bao nhiêu cảm tình với em gái.
“Hơn nữa trên đường cô trở về đột nhiên mất tích rồi”.
“Cháu nghi ngờ chuyện này có liên quan với chú hai”.
“Nghe nói trước kia Lưu Đức Luân là xã hội đen”.
Bố con Hứa Hải Phong liên tục vu oan giá hoạ cho Hứa Hải Phong.
Nói một hồi, Hứa An Thái đột nhiên nâng tay lên: “Đừng nói nữa, hai đứa mau nói bố biết cuối cùng bây giờ tập đoàn của chúng ta đang bị làm sao?”
“Bố, tập đoàn của chúng ta đang đứng giữa sống chết rồi!”
“Ngay hôm nay, không biết Hứa Hiếu Dương sử dụng thủ đoạn gì mời một chuyên gia chỉnh hình rất lợi hại ở nước ngoài về”.
“Lúc bác sĩ chữa chân cho cậu Hoàng còn làm phẫu thuật chuyển giới cho cậu Hoàng nữa!”
“Bây giờ Hoàng Chấn đang bất chấp tất cả, muốn huỷ diệt gia tộc của chúng ta!”
Nghe thấy thế, Hứa An Thái chợt vén chăn lên.
Ông ta rút cả kim trên tay mình.
“Bố, bố đừng nghĩ quẩn nhé”.
Hứa Hải Phong tiến lên muốn ngăn cản.
Hứa An Thái đẩy ngã Hứa Hải Phong, hung hăng nói: “Ngay cả hai thằng vô dụng mà mày còn đấu không lại, bố còn có thể trông cậy vào mày cái gì?”
“Mau chuẩn bị xe, chúng ta đến nhà họ Tô trên tỉnh”.
Trong tỉnh có sáu gia tộc vô cùng lâu đời.
Lần lượt là Tô, Từ, Vương, Lâm, Hoàng, Miêu.
Nhà họ Tô chính là gia tộc đứng đầu tỉnh!
Người ta vẫn luôn đồn đãi rằng nhà họ Tô này là một nhánh phụ của bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
Giang Châu, phòng khách của biệt thự nhà họ Tô.
Hứa An Thái người người kính ngưỡng, có địa vị cao ở Đông Hải lúc này đang căng thẳng ngồi cùng con trai và cháu trai.
Trên sofa gỗ lim trước mặt ông ta là một ông lão tóc bạc.
Lão là chủ nhà hiện tại của nhà họ Tô – Tô Chính Quốc.
“Tôi đã hiểu sơ qua tình hình của mọi người bây giờ rồi, với quan hệ nhiều năm của hai chúng ta, chuyện của ông tôi cũng không thể đứng nhìn được”.
Chương 75: Mợ
Nghe Tô Chính Quốc nói như thế, Hứa An Thái không khỏi thờ phào một hơi.
Ông ta vội vàng xin lỗi: “Cảm ơn ông Tô, cảm ơn ông Tô”.
“Nhưng các người không cần phải trở về Đông Hải nữa, tôi sẽ đánh tiếng với nhà họ Hoàng sau”.
“Không phải tập đoàn Thái An của các người luôn muốn đứng vững gót chân trên tỉnh sao, vừa khéo tôi có một công trình muốn giao lại cho các người”.
Nghe nói đến việc phát triển ở tỉnh, gia đình Hứa An Thái vui vẻ bỏ đi.
Chẳng bao lâu sâu, cánh cửa nhỏ ở trong góc phòng khách mở ra.
Một cậu ấm có dung mạo anh tuấn, đeo kính, mặc vest bước đến.
Cậu ấm anh tuấn này là Tô Phương Hoa, cháu trai cả dòng chính của Tô Chính Quốc, có danh xưng ‘cậu chủ đứng đầu ở Giang Châu’.
“Ông nội thông minh thật! Đông Hải là một miếng thịt mỡ sống đấy”.
“Thế lực của gia tộc chúng ta có thể nhân cơ hội này bước chân vào Đông Hải”.
“Rồi sau đó sẽ khống chế mạch máu kinh tế của toàn Đông Hải!”
Tô Chính Quốc mỉm cười vuốt bộ râu dài của mình: “Vị trí địa lý của Đông Hải rất thuận lợi, vô cùng thích hợp để khai phá. Ông quyết định cử cháu đến Đông Hải chỉnh đốn tập đoàn Thái An”.
“Ông nội yên tâm đi, chắc chắn cháu sẽ không làm cho ông thất vọng đâu!”
Dường như Tô Chính Quốc nghĩ đến chuyện gì, ông ta lạnh lùng mở miệng: “Đúng rồi, theo như lời Hứa An Thái nói, bố con Hứa Hiếu Dương cũng có chút tài năng, cháu xem xem có thể thu phục bọn họ không”.
Lúc ở Đông Hải, Tô Phương Hoa được gọi là ‘sát thủ của thiếu nữ’.
Chỉ cần là người con gái mà anh ta thích, bọn họ đều sẽ một lòng một dạ yêu anh ta trong khoảng thời gian ngắn.
Gần đây Tô Phương Hoa hay dạo chơi giữa mười mấy cô gái xinh đẹp, vui vẻ tự do!
Anh ta đã chán ngấy những cô nàng trang điểm lộng lẫy rồi, thỉnh thoảng đổi sang các cô gái dân dã cũng không tệ.
Tô Phương Hoa nghĩ đến đây bèn nhếch môi nở nụ cười gian xảo: “Vâng, cháu xin nghe theo lời ông!”
…
Quê hương của gia đình Liễu Ngọc Phân là một huyện nhỏ bên cạnh Đông Hải.
Nơi này gần biển, bởi vì nằm ở vị trí khá là hẻo lánh nên kinh tế tương đối lạc hậu.
Ra khỏi đường cao tốc, chạy trên quốc lộ cũ kỹ, hơn nữa còn hơn đông đúc.
Trong mắt Liễu Ngọc Phân, những căn nhà cũ kỹ ấy đều chứa đựng đầy ký ức.
Suốt dọc đường xe chạy, thỉnh thoảng Liễu Ngọc Phân lại giới thiệu kiến trúc ở đây cho Hứa Mộc Tình đang ngồi bên cạnh.
“Tình Tình, con nhìn ra phía trước kìa, đó là trường cấp hai của mẹ”.
“Bây giờ chú của con đã làm thầy giáo ở trường này rồi!”
“Lúc còn nhỏ, mẹ cũng ước mơ được làm giáo viên”.
“Kết quả lại bị bố con lừa đến thành phố”.
Trong lúc nói chuyện, Lý Hùng lái xe vòng qua cổng trường mà Lý Ngọc Phân nói.
Trước cổng trường, có mấy chục nam nữ giăng băng rôn biểu tình.
Liễu Ngọc Phân tinh mắt, bà ấy vừa nhìn là thấy ngay anh ruột Liễu Đông Thanh của mình.
“Tiểu Hùng, mau ngừng lại”.
Liễu Ngọc Phân vội vàng bước xuống xe, bà chạy về phía cổng trường.
Nói với Liễu Đông Thanh: “Anh, mọi người đang làm gì ở đây thế?”
Liễu Đông Thanh ăn mặc bình thường, đeo cặp kính gọng đen, trông ông ấy có vẻ rất thật thà.
Lúc nhìn thấy Liễu Ngọc Phân, gương mặt Liễu Đông Thanh không khỏi ánh lên nụ cười.
Nhưng ông ấy nhanh chóng đuổi Liễu Ngọc Phân đi.
“Các em đừng sang đây! Đừng sang đây! Mau đi đi!”
“Việc này không liên quan gì đến các em hết! Các em về nhà trước đi!”
Vốn dĩ Liễu Ngọc Phân muốn mở miệng hỏi cho rõ ràng.
Vào lúc này, có một người phụ nữ trung niên đi xe điện đến.
Sau khi đưa giỏ tre cho Liễu Đông Thanh, bà ấy quay sang nhìn Liễu Ngọc Phân chăm chú.
Bà ấy cảm thấy Liễu Ngọc Phân hơi quen quen, nhưng nhất thời không nhận ra Liễu Ngọc Phân.
Quần áo mà Liễu Ngọc Phân mặc trong ngày hôm nay rất lịch sự và tao nhã.
Vừa nhìn đã thấy là bà chủ trong gia đình giàu có.
Trong ấn tượng của người phụ nữ này, hình như bà ấy không có bạn bè nào như vậy hết.
Vào lúc này, Hứa Mộc Tình đi đến chào hỏi người phụ nữ trung niên ấy: “Cháu chào mợ”.
Người phụ nữ trung niên ấy chính là mợ của Hứa Mộc Tinh, Hà Nguyệt Cầm.
Đến bây giờ, Hà Nguyệt Cầm mới nhận ra thân phận của Liễu Ngọc Phân.
Dưới sự kiên trì của Hà Nguyệt Cầm và Liễu Đông Thanh, gia đình Hứa Mộc Tình mới đi theo chiếc xe điện về nhà của chú.
Nhà của Liễu Đông Thanh là một căn nhà một tầng với bốn phòng.
Một bà cụ có mái tóc hoa râm đang ngồi dưới ánh nắng trước cửa nhà.
Bà cụ đang ôm một nan tre rất to, đôi tay đầy vết chai bẻ măng nhanh thoăn thoắt.