"Điều này có nghĩa là tập đoàn của cô sẽ bỏ lỡ hàng trăm triệu dự án!"
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Miêu Tử Hào: "Giám đốc Miêu, tập đoàn của anh lúc nào cũng dùng cách này để ép người khác sao?"
Miêu Tử Hào ngẩng đầu cười nói: "Còn tùy người đó xấu hay đẹp?"
"Nếu là loại thường thường dạng chung thì cậu đây chả buồn tốn thời gian với cô ta làm gì”.
"Cô nên cảm thấy may mắn vì được cậu đây để ý tới mới phải!"
Hứa Mộc Tình cũng không thèm nói thêm lời nào, nhanh chóng kéo Lý Hùng ra khỏi phòng.
Đúng lúc này, Miêu Tử Hào đột nhiên xông lên, vươn tay muốn nắm lấy tay Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, bàn tay mà Miêu Tử Hào duỗi ra đã bị Lý Hùng chặn lại giữa chừng.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng.
Lý Hùng đã vặn cổ tay Miêu Tử Hào.
Hắn hét toáng lên!
Trong phòng đặt trước ở nhà hàng, Miêu Tử Hào kêu gào thảm thiết.
"Sau này đừng đến tập đoàn Lăng Tiêu nữa, nếu không thì thứ gãy không chỉ là tay mày đâu”.
Nghe được lời nói chắc nịch của Lý Hùng, Miêu Tử Hào nắm chặt bàn tay phải bị gãy của mình, nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang rời đi với vẻ mặt đầy oán hận.
"Đồ khốn, chờ đấy!"
Ngay khi Lý Hùng và Hứa Mộc Tình rời đi, thư ký của Miêu Tử Hào vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Miêu Tử Hào đau đớn đến toát cả mồ hôi trán, thư ký nhanh chóng nói: "Cậu hai, tôi sẽ lập tức đưa cậu đến bệnh viện ngay”.
Miêu Tử Hào đá tên thư ký ra và hét lên: "Ông đây không đến bệnh viện! Ông đây muốn giết người!"
"Tao muốn chơi con khốn Hứa Mộc Tình đó đến chết!"
"Không phải mày nói mày quen một ông chủ tên là Vương Cao Ba ở Đông Hải sao?"
"Gọi ngay cho hắn, tao sẽ trả 5 triệu! Để hắn đưa Hứa Mộc Tình lên giường của tao đêm nay!"
Sau bữa tối, Lý Hùng đưa Hứa Mộc Tình đến tòa nhà của tập đoàn.
Nhóm của cô sẽ làm việc thêm giờ cho đến ít nhất là mười giờ tối nay.
Lý Hùng ung dung ngồi ở văn phòng bên cạnh, đợi Hứa Mộc Tình cùng tan làm.
Kết quả, Hứa Hạo Nhiên đã gọi điện, gọi anh ra ngoài.
Vài phút sau khi Lý Hùng lái xe rời đi, hai chiếc xe tải chạy vào ga ra dưới tầng hầm của tòa nhà.
Đinh!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Mười mấy tên côn đồ gian ác từ trong bước ra.
Những tên này đi thẳng về phía văn phòng tổng giám đốc.
Bây giờ là ban đêm, không có nhiều người làm thêm giờ.
Hứa Mộc Tình đang thảo luận về kế hoạch dự án ngày mai với thư ký Trương Hiểu Bình.
"Ầm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đạp tung.
Sau đó, một người đàn ông cao lớn vạm vỡ mặt mày bặm trợn bước vào.
Hắn liếc nhìn vài người trong phòng họp rồi chỉ vào Hứa Mộc Tình cách đó không xa.
"Mang cô ta đi”.
Đột nhiên, mười mấy tên côn đồ hung hãn lao vào.
Trương Hiểu Bình và một số nhân viên vội vàng bảo vệ Hứa Mộc Tình.
Tuy nhiên, bọn côn đồ này rất hung tợn nên khi bắt được ai thì liền đánh người đó.
Trương Hiểu Bình bị một tên to con đấm hai cái, nửa khuôn mặt cô ấy sưng tấy hết cả lên.
"Đừng đánh nữa! Các người muốn gì?", Hứa Mộc Tình đứng lên, đối mặt với tên cầm đầu.
"Người đẹp, cô là Hứa Mộc Tình nhỉ”.
"Tôi là Hứa Mộc Tình đây!"
Mặc dù trong lòng vô cùng kinh hãi, nhưng Hứa Mộc Tình vẫn nắm chặt tay, kiên cường nói.
"Họ đều là nhân viên công sở. Họ chưa từng gặp anh, cũng chưa xúc phạm anh. Sao anh lại đánh họ?"
Tên lưu manh cười lạnh nói: "Cô không cần biết”.
"Cô Hứa, hoặc giờ cô ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, hoặc chúng tôi sẽ ra tay”.
"Nếu không, tôi sẽ lần lượt bẻ gãy tay chân của những người xung quanh cô”.
Ngay khi nghe thấy những lời này, những nhân viên đã bị đánh ngay lập tức co rúm lại.
Hứa Mộc Tình liếc nhìn xung quanh.
Nhất là khuôn mặt xinh xắn của Trương Hiểu Bình đã bị đánh sưng tấy lên chỉ vì bảo vệ cô.
Hứa Mộc Tình cắn răng nói: "Tôi sẽ đi”.
“Tổng giám đốc, bọn họ không phải người tốt đẹp gì… A!”, Trương Hiểu Bình chưa kịp nói xong đã bị một tên lưu manh đạp ngã xuống đất.
Chương 87: Thắt chặt tình cảm
"Đừng nói nhảm nữa, nếu còn nói nữa, tao đấm cho nát mặt ra đấy”.
Để bảo vệ nhân viên của mình, mặc dù vô cùng sợ hãi, Hứa Mộc Tình đã cất bước, đi theo những tên lưu manh này ra khỏi phòng họp.
Hứa Mộc Tình bị một đám người lạ mặt bắt đi, Trương Hiểu Bình vội vàng chạy về phía căn phòng nhỏ nơi Lý Hùng đang ở.
Vừa mở cửa, cô ấy liền phát hiện ra Lý Hùng không có ở trong phòng.
Trương Hiểu Bình nhanh chóng bấm số gọi cho Lý Hùng.
Lúc này Lý Hùng và Hứa Hạo Nhiên đang ngồi ăn trong một quán nhỏ.
Ngoài ra còn có một món đồ mang đi được gói ở bên cạnh Lý Hùng, đó là bữa ăn khuya mà anh đã đặc biệt chuẩn bị cho Hứa Mộc Tình.
"Anh Hùng, anh Hùng không ổn rồi, tổng giám đốc bị một nhóm lưu manh bắt đi rồi!"
“Rắc!”, tay Lý Hùng nắm chặt, màn hình điện thoại đột nhiên vỡ vụn.
Giọng anh trầm và nghe như tiếng dã thú.
"Có biết biển số xe không?"
"Tôi sẽ đến phòng giám sát để xem rồi cho anh biết biển số xe!"
"Rừm! Rừm! Rừm!"
Động cơ xe gầm rú như một con mãnh thú.
Dưới sự phản chiếu của ngọn đèn đường vàng mờ, chiếc Mercedes-Benz phóng đi như bay.
Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại di động ra và bấm số gọi cho Lưu Đức Luân.
"Anh Lưu, chị tôi bị bắt rồi!"
“Cái gì!?”, Lưu Đức Luân, người đang nằm thoải mái trên ghế massage, vội vàng bật dậy.
Khuôn mặt của anh ta không ngăn được sự ngạc nhiên và hoàng sợ!
Ai ở cái Đông Hải này lại to gan thế chứ? Ngay cả người phụ nữ của đại ca cũng dám bắt đi!?
Lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi!
Lưu Đức Luân thậm chí còn không có thời gian để mặc quần áo, cởi trần lao ra khỏi phòng massage.
Cho đến nay, Lưu Đức Luân vẫn không rõ thân phận thực sự của Lý Hùng.
Nhưng ở với Lý Hùng càng lâu.
Anh ta càng cảm thấy Lý Hùng sâu không lường được!
Không có gì phải nghi ngờ về tình cảm của Lý Hùng dành cho Hứa Mộc Tình.
Thậm chí có thể nói rằng tất cả những gì anh làm đều là vì Hứa Mộc Tình.
Bây giờ có ai đó đã bắt cóc Hứa Mộc Tình, điều đó có nghĩa là gì!?
Nhỡ Hứa Mộc Tình mà bị thương, thì Đông Hải sẽ phải đối mặt với một trận động đất!
Không, nó còn kinh hoàng hơn cả một trận động đất!
Đó là một cơn sóng thần! Loại hủy diệt thế giới!
Lưu Đức Luân không dám nghĩ nữa.
Anh ta phải tìm ra Hứa Mộc Tình! Càng sớm càng tốt!
Trong khi một đám người đang tìm kiếm Hứa Mộc Tình, thì có người đang tìm kiếm Miêu Tử Hào.
Đó là anh trai của Miêu Tử Hào, Miêu Lạc.
Miêu Lạc ban đầu đã cử một nhân viên có năng lực đến Đông Hải để thiết lập quan hệ đối tác hợp tác cùng có lợi với tập đoàn Lăng Tiêu.
Mãi đến tối hôm nay, anh ta mới biết được nhân viên này vẫn chưa tới Đông Hải.
Hỏi ra mới biết, người thay cậu ta đến Đông Hải hóa ra là người em cùng cha khác mẹ của anh ta.
Miêu Lạc còn lạ gì tính tình của Miêu Tử Hào nữa.
Biết Miêu Tử Hào đã đến Đông Hải, Miêu Lạc lập tức bảo tài xế lái xe lao tới.
Miêu Lạc đi tìm thư ký của Miêu Tử Hào trước, lôi cậu ta ra khỏi một quán bar.
"Em trai của tôi đâu?"
"Cậu cả, đừng lo lắng, cậu hai không gây chuyện gì đâu, cậu ấy chỉ tìm một người đẹp, vào phòng khách sạn tán gẫu, nói chuyện làm ăn thôi”.
"Làm ăn cái gì mà làm ăn? Nó mà nói chuyện làm ăn với phụ nữ à?"
Miêu Lạc rõ ràng cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng hỏi.
Thư ký cười nói: "Cậu chủ không biết rồi”.
"Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu là một đại mỹ nhân đấy”.
"Cậu hai của chúng ta nhìn liếc qua đã thích rồi. Tối nay hai người ở trong khách sạn, nói chuyện với nhau để thắt chặt mối quan hệ ấy mà”.
“Đậu má!”, Miêu Lạc giơ tay tát một cái.
Nửa khuôn mặt của thư ký hằn lên năm dấu tay đỏ ửng!
Miêu Lạc là đã từng tận mắt chứng kiến công tử nhà họ Hoàng ăn chơi chác táng bị Lý Hùng đánh gãy chân.
Nguyên nhân là vì Hoàng Du Quảng đã đùa giỡn với vợ của Lý Hùng.
Tổng giám đốc tập đoàn Lăng Tiêu là vợ của Lý Hùng!
Người phụ nữ này, Miêu Lạc này đã gặp rồi, cô không phải loại người dễ dãi, quan hệ tùy tiện với đàn ông!
Chương 88: Chồng tôi sẽ đến ngay đấy
Hỏng!
Hỏng rồi! Hỏng rồi!
Để chơi gái, thủ đoạn nào Miêu Tử Hào cũng có thể làm.
Nếu Lý Hùng biết được, hậu quả sẽ rất tai hại!
Phải ngăn bọn họ lại!
Cùng lúc đó, tại khách sạn Hoàng Quan Đông Hải.
Tên cầm đầu kéo Hứa Mộc Tình vào phòng tổng thống.
Hắn nặng nề đẩy Hứa Mộc Tình lên chiếc giường lớn mềm mại trong phòng tổng thống.
"Tổng giám đốc Hứa, tối nay cô phải phục vụ cậu Miêu của chúng tôi thật tốt đấy”.
"Bằng không thì tôi cùng mười mấy anh em sẽ tới phục vụ cô”.
Dứt lời, tên cầm đầu và một đám côn đồ bước ra ngoài với nụ cười dâm đãng trên môi.
Sau đó, liền thấy Miêu Tử Hào mặc vest, đi giày da bước vào.
"Ồ, không ngờ cuối cùng cô vẫn nằm trên giường của tôi nhỉ”.
Miêu Tử Hào không đợi được nữa.
Cứ như vậy một lát sau, tâm trí của hắn đều là Hứa Mộc Tình.
Hắn tưởng tượng sau khi vươn tay cởi bỏ quần áo của Hứa Mộc Tình, sẽ nhìn thấy một bức tranh đẹp như mơ!
Miêu Tử Hào không đợi được nữa.
Hắn gấp gáp cởi cà vạt.
Cởi cúc trên bộ vest, đi về phía Hứa Mộc Tình.
"Đừng qua! Anh đừng qua đây!"
Hứa Mộc Tình nức nở nói.
Cô nắm lấy chiếc gối bên cạnh, vung liên tục.
Mà cô càng làm thế, điệu cười trên khuôn mặt của Miêu Tử Hào càng trở nên hèn mọn hơn.
"Hê hê hê hê, em không biết phụ nữ càng làm thế thì càng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông sao?"
"Hơn nữa, nhìn bộ dạng bây giờ của em, cho dù không cởi quần áo, thì vẫn vô cùng hấp dẫn”.
"Anh thực sự không nhịn được nữa rồi. Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào hấp dẫn như em!"
“Đáng yêu chết đi được!”, Miêu Tử Hào lè lưỡi liếm môi.
Hắn thậm chí còn đưa tay ra lau nước dãi đọng lại ở khóe miệng.
Không chỉ miệng hắn ướt mà toàn thân hắn cũng ướt.
"Đừng tới đây, chồng tôi sẽ tới ngay bây giờ đấy, chút nữa anh ấy sẽ không tha cho anh đâu!"
"Hahahaha!"
Miêu Tử hào cười to: "Ý của em là thằng ở rể đó à?"
"Hắn đến đây cũng được thôi, cứ để hắn tới đi, lát nữa anh sẽ chơi em trước mặt hắn”.
"Nghĩ đến thôi cũng đã thấy kích thích rồi!"
"Giờ hắn vẫn chưa tới, chúng ta chơi vài trò chơi khởi động trước đã đi!"
Miêu Tử Hào lúc này bắt đầu đưa tay ra cởi thắt lưng.
"Không nhịn nổi nữa, em quyến rũ quá!"
Hứa Mộc Tình nắm lấy cái gối và những thứ bên cạnh, đập tới tấp.
Khi Miêu Tử Hào đang chậm rãi cởi quần ra, thì bốn tên vệ sĩ canh giữ ở cửa đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Một trong số chúng không khỏi không đưa tay ra sờ sờ vào phía sau đầu của mình.
Hắn hỏi tên bên cạnh: "Lạ thật, chúng mày có cảm thấy tự nhiên lạnh không?"
Những tên bên cạnh chưa kịp trả lời thì đã nhìn thấy một người ở hành lang không xa có người chậm rãi đi tới.
Sải chân của người đó không rộng, đi cũng không nhanh.
Nhưng không biết tại sao, chỉ trong nháy mắt, người đó đã tới trước mặt bọn chúng rồi.
"Thằng kia! Có biết đây là đâu không? Cút mau!"
"Nếu quấy rầy cuộc vui của cậu chủ, cẩn thận...”
Tên vệ sĩ chưa kịp nói xong, thì tay Lý Hùng đột nhiên duỗi ra, túm lấy miệng đối phương.
"Rắc rắc!"
Xương mặt của vệ sĩ trực tiếp bị năm ngón tay của Lý Hùng bóp nát!
Lý Hùng hất tay một cái, tay trái đập vào đầu một tên vệ sĩ khác bên cạnh.
Lập tức, cơ thể tên vệ sĩ xoay liên tục trên không trung rồi rơi xuống hành lang cách đó mười mét.
Tiếp đó, những vệ sĩ còn lại cũng chịu chung số phận, Lý Hùng giơ chân đá thẳng vào cánh cửa kiên cố của phòng tổng thống!
Rầm!
Gió lạnh "vù vù" theo Lý Hùng thổi vào phòng tổng thống.
"Chồng!"
Chương 89: Ánh mắt đáng sợ
Thời điểm Lý Hùng xuất hiện, Hứa Mộc Tình gọi to.
Cô nắm lấy chiếc gối trong tay, đập cật lực vào Miêu Tử Hào.
Hứa Mộc Tình quay đầu chạy tới chỗ Lý Hùng.
Miêu Tử Hào đỡ gối, vươn tay muốn nắm lấy bắp đùi thon thả của Hứa Mộc Tình.
Lý Hùng thuận tay rút chiếc thẻ nhét ở khe thẻ ở cửa ra.
Tay phải Lý Hùng khẽ lắc một cái.
"Á !!"
Một tiếng tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
Trong nháy mắt, chiếc thẻ cửa đó đã ghim vào lòng bàn tay của Miêu Tử Hào!
Nó chỉ là một tấm thẻ cửa mỏng, thế mà lại xuyên qua lòng bàn tay của Miêu Tử Hào.
Hơn nữa còn ghim tay của Miêu Tử Hào vào chiếc bàn cạnh giường.
Sát khí!
Sát khí cuồn cuộn như sóng thần!
Hứa Mộc Tình lao vào lòng Lý Hùng, ôm chặt Lý Hùng.
Lúc này, cô như muốn nhét cả người vào trong cơ thể Lý Hùng.
Cô sợ hãi, cô run rẩy.
Nước mắt cô lã chã rơi vì sợ hãi.
Lý Hùng cúi đầu nhìn Hứa Mộc Tình, vừa tự trách vừa đau lòng, nhưng nhiều hơn cả chính là sát khí kinh người!
Đúng lúc này, mười mấy tên côn đồ bắt Hứa Mộc Tình đi vừa rồi cũng từ ngoài cửa xông vào.
Ngay khi Miêu Tử Hào nhìn thấy những tên này, hắn lập tức hét lên: "Giết thằng này cho tao!"
"Không! Đừng giết, đánh cho ngấp ngoải thôi!"
"Tao sẽ đè vợ hắn vào tường để chơi trước mặt hắn!"
"Tao muốn chơi con đàn bà này hết mình! Chơi đến chết!"
Tiếng gầm của Miêu Tử Hào có thể nghe thấy ở khoảng cách xa hàng chục mét.
Miêu Lạc vừa đi ra khỏi thang máy đã nghe thấy.
Miêu Lạc thầm nghĩ không ổn rồi, vội vàng chạy tới phòng tổng thống.
Nhưng lúc này, có một nhóm người lao lên từ đầu bậc thang.
Lý Nhị Ngưu dẫn đầu một nhóm đàn ông cường tráng như hổ như báo, di chuyển như gió lốc, phóng về phía phòng tổng thống.
Miêu Lạc cùng Lý Nhị Ngưu cùng vội vàng chạy tới phòng tổng thống.
Các hành lang liên tục vang lên tiếng la hét của những tên lưu manh.
Khi đến cửa phòng tổng thống, họ nhìn thấy hàng chục tên côn đồ nằm la liệt trên mặt đất.
Bộ dạng của những người này đều rất gớm ghiếc.
Tất cả đều bị gãy tay.
Một số giống như chiếc đũa, bị gãy ngay ở giữa.
Một số bị xoắn thành bánh quẩy!
“Kéo chúng ra ngoài đi!”, Lý Nhị Ngưu vội hét lên.
Tuy nhiên, lúc này Lý Hùng lại dửng dưng nói: "Anh gọi cho Lưu Đức Luân bảo gọi một xe chở xác đến đây”.
“Vận chuyển thi thể!”, khi nghe thấy những lời này, ngay cả con ngươi của Miêu Lạc cũng khẽ run lên.
Anh ta biết Lý Hùng không hề nói đùa.
Tuy rằng hiện tại anh ta không thể nhìn thấy mặt Lý Hùng biểu lộ gì.
Nhưng, từng lời Lý Hùng nói như một nhát dao cứa vào tim Miêu Lạc!
Thật là đáng sợ!
Ngay cả khi chỉ đối diện với lưng anh, Miêu Lạc cũng cảm thấy toát mồ hôi hột!
Người đáng sợ như vậy, nếu không thu phục được, thì sau này nhất định sẽ trở thành họa lớn!
Nhân lúc này ngăn chặn còn kịp, Miêu Lạc liền vội vã hét lên: "Chờ một chút, đừng hấp tấp”.
Miêu Lạc vội vàng bước vào, nhưng Lý Nhị Ngưu đã đưa tay ra chặn ngoài cửa.
"Anh Lý, đừng nóng, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói”.
"Em trai tôi bị thương rồi, có thể để tôi đưa nó đến bệnh viện băng bó trước được không?"
"Chuyện này chúng ta sẽ bàn sau. Tập đoàn chúng tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm về việc này. Cá nhân tôi xin tạ lỗi với anh”.
“Tạ lỗi?”, Lý Hùng lạnh lùng phun ra hai chữ.
Anh nghiêng đầu nhìn Miêu Lạc.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Hùng, hai chân Miêu Lạc run lên!
Do trọng tâm cơ thể không vững, anh ta liên tục lùi lại cho đến khi va vào bức tường phía sau mới dừng lại.
Ánh, ánh nhìn khủng khiếp quá!
Chương 90: Anh đâu rồi?
Miêu Lạc thề rằng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy.
Ngay lúc đó, anh ta cảm thấy mình chỉ như một con kiến.
Lý Hùng chỉ cần dí nhẹ cho phát là chết ngay!
"Anh muốn tạ lỗi à, được thôi”.
Nghe được những lời này, Miêu Lạc thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta định nói gì đó, nhưng Lý Hùng lại nói: "Anh vào đi, chết thay cho hắn”.
Miêu Lạc sửng sốt!
"Anh Lý, tôi...”
"Nếu không dám thì cút!"
"Hôm nay, hắn nhất định phải chết!"
Miêu Lạc cuống lên!
"Nó là em trai của tôi, xin anh Lý nể mặt tôi mà tha cho nó. Nhà họ Miêu chúng tôi nhất định sẽ...”
"Nhà họ Miêu là cái khỉ gì!"
Nhìn!
Đó là một cái nhìn giết người!
Lúc này, Miêu Lạc liền nhìn thấy sát khí quyết đoán trong mắt Lý Hùng.
"Đếm từ một đến ba, nếu anh vẫn còn đứng ở đây, thì khỏi phải đi nữa mà lên đường với em trai anh luôn đi”.
Nghe thấy vậy, con ngươi của Miêu Lạc run lên!
Hắn dám giết mình.
Điên rồi, điên thật rồi.
Miêu Lạc vịn vào tường, cố gắng lắm mới đứng thẳng người lên được.
Anh ta cảm thấy mất mặt, thấy tủi nhục.
Nhưng nhiều hơn cả vẫn là giận dữ và hận thù!
Anh ta nhìn thẳng vào Lý Hùng: "Mày sẽ trả giá cho tất cả những gì mày làm hôm nay”.
Lúc này, Miêu Lạc mới nhìn đến Miêu Tử Hào đang nằm trên mặt đất.
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ báo thù cho em”.
Nói xong, Miêu Lạc xoay người rời đi không một chút lưu luyến.
"Không! Không được! Không được!"
"Miêu Lạc, tên khốn kiếp, quay lại cho tôi!"
"Mau gọi cho bố đi, gọi mẹ đi, nhanh lên!"
Miêu Lạc không đáp lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt dần trở nên lạnh lùng, dữ tợn!
Lý Hùng rời khách sạn cùng Hứa Mộc Tình.
Tuy Hứa Mộc Tình không khóc nhưng cô vẫn cứ ôm chặt lấy Lý Hùng.
Vẻ lo lắng và sợ hãi của cô không được viết lên mặt. Nhưng nó lại in sâu trong lòng.
Lý Hùng không đưa cô về nhà ngay mà cho xe đậu bên bờ biển.
"Đến rồi, xuống xe đi”.
Biển trong màn đêm tối đen như mực.
Điều duy nhất có thể nghe được là tiếng sóng biển.
Hai người giẫm lên bãi cát mềm mại.
Lý Hùng đưa Hứa Mộc Tình đến chỗ nước biển đến bàn chân của bọn họ.
Họ đan chặt tay vào nhau.
Bởi vì không có ánh sáng, Hứa Mộc Tình không thể nhìn rõ mặt Lý Hùng.
Nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của Lý Hùng.
Trong tiếng sóng biển, giọng nói của Lý Hùng giống như một tảng đá, đứng trên mặt biển, mặc cho biển vỗ vào không ngừng.
"Bây giờ còn sợ không?"
Hứa Mộc Tình không trả lời.
Lúc này, Lý Hùng đột nhiên buông tay Hứa Mộc Tình ra.
Lúc Lý Hùng buông tay ra, Hứa Mộc Tình theo bản năng vươn tay ra, muốn nắm lại cổ tay Lý Hùng.
Tuy nhiên, cô đã nắm trượt.
Hứa Mộc Tình sửng sốt, vội vàng nắm lấy chỗ Lý Hùng đang đứng.
Nhưng cô vẫn không nắm được Lý Hùng.
Hứa Mộc Tình hoảng sợ.
"Anh ở đâu?"
Không gian xung quanh trống không, giọng nói của Hứa Mộc Tình dễ dàng bị lấn át bởi tiếng sóng biển.
Hứa Mộc Tình vẫn gọi Lý Hùng không ngừng.