Thỉnh thoảng hai tay cô lại múa may.
Trong bóng tối thăm thẳm, cô muốn đụng chạm, muốn nắm lấy, muốn ôm.
Cô khao khát cái ôm đầy ấm áp của Lý Hùng!
Giữa lúc ngẩn ngơ, Hứa Mộc Tình phát hiện ra nửa người mình đã chìm trong nước biển.
Những con sóng từ khơi đánh vào, thỉnh thoảng lại đẩy người cô đi.
Hứa Mộc Tình vội vàng quay lưng, muốn bước về phía bờ biển.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có một bàn tay nắm cổ tay của Hứa Mộc Tình.
Rồi sau đó, Hứa Mộc Tình nhìn thấy Lý Hùng dẫn mình đi ra phía biển sâu.
Nhưng Hứa Mộc Tình lại không giãy giụa.
Cô để mặc cho Lý Hùng đưa mình đến nơi mực nước dâng lên đến cổ.
Người của cô hơi nổi lên trên mặt nước.
“Bây giờ còn sợ không?”
Lý Hùng lại hỏi cô.
Nhưng Hứa Mộc Tình lắc đầu.
Bây giờ cô có thể bị sóng biển cuốn đi bất kỳ lúc nào.
Nhưng cô chẳng sợ hãi nữa, trong đầu cô chỉ còn sót lại môt ý nghĩ, cô muốn nhào vào lồng ngực của Lý Hùng.
Bởi vì đây chính là bến bờ của cô.
Hứa Mộc Tình ôm Lý Hùng thật chặt.
Cho dù sóng biển cuộn trào dữ dội bên người cô, lòng cô vẫn chỉ muốn thế.
Hứa Mộc Tình nói một câu với Lý Hùng: “Chỉ cần có anh, em không sợ gì cả”.
Lý Hùng giang rộng hai tay, cũng chậm rãi khép lại, ôm Hứa Mộc Tình vào trong lòng mình.
“Xin lỗi, sau này sẽ không còn xảy ra chuyện như vậy nữa đâu”.
Hứa Mộc Tình nằm trong lồng ngực của Lý Hùng, cô khe khẽ lắc đầu.
“Trước kia anh từng nói, thường có người bắt nạt em là vì em không đủ mạnh”.
“Anh nói anh là bầu trời xanh của em, em luôn muốn được vỗ cánh bay lượn trong khoảng trời xanh của anh”.
“Có lẽ em sẽ gặp khó khăn, cũng sẽ rớt từ trên trời xuống”.
“Nhưng chẳng sao hết, bởi vì có anh ở đây thì em không sợ đâu”.
“Nếu như sau này còn xảy ra chuyện như thế, em cũng sẽ không sợ hãi”.
“Em sẽ đợi anh đến, em sẽ không khóc nữa”.
Sau khi nói dứt lời, Hứa Mộc Tình giang rộng hai tay, ôm chặt cổ của Lý Hùng.
Lúc Lý Hùng còn chưa kịp phản ứng, một đôi môi đỏ ươn ướt, mềm mại thoang thoảng hương thơm nữ tính dán chặt vào môi anh.
Nụ hôn này rất sâu, sâu như biển cả không bến không bờ.
Sâu đến mức cơ thể của Lý Hùng không ngừng dao động theo cơn sóng.
Sâu đến mức Lý Hùng cảm thấy không ngừng chìm lún.
Sâu đến mức anh cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Vào lúc này, đột nhiên Lý Hùng cảm thấy lồng ngực của mình trống rỗng.
Cùng lúc đó, hộp sô cô la trong lồng ngực của anh cũng bị Hứa Mộc Tình lấy đi.
Ánh trăng lặng lẽ xuất hiện giữa những tầng mây.
Ánh trăng giống hệt như tấm màn trắng muốt, rơi xuống đầu Lý Hùng và Hứa Mộc Tình.
Bàn tay mảnh mai và mềm mại của Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt vừa cương nghị lại vừa anh tuấn của Lý Hùng.
“Anh thay đổi nhiều quá, em còn không nhận ra anh nổi”.
Lý Hùng không ngờ Hứa Mộc Tình đã biết thân phận của mình từ lâu, chuyện này làm anh cảm thấy bất ngờ.
Hơn nữa, bây giờ anh vẫn còn nhớ nhung nụ hôn ban nãy của Hứa Mộc Tình.
“Em biết từ bao giờ thế?”
Khóe môi của Hứa Mộc Tình cong cong, để lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn.
“Em không nói cho anh biết đâu, để cho anh đoán đấy”.
“Ai bảo ngày đầu tiên anh đến, anh không nói với em”.
“Nếu như hôm ấy anh nói cho em biết thì làm gì có chuyện đêm nào em cũng không ngủ ngon, thường bị anh làm giật mình tỉnh giấc chứ”.
“Đồ đáng ghét! Đồ hay nói dối!”
Lý Hùng cúi đầu cười, anh muốn cảm nhận lại hương vị khiến anh nhớ mong đó một lần nữa.
Kết quả, Hứa Mộc Tình đột nhiên vươn tay đẩy Lý Hùng ra.
Rồi sau đó, giọng nói trong trẻo của Hứa Mộc Tình hòa với tiếng sóng dâng trào xung quanh.
“Em nói cho anh biết, kể từ bây giờ anh không thể giấu giếm em nữa, không thể lừa em nữa”.
“Không có sự cho phép của em, anh không thể hôn em, anh vẫn phải ngủ dưới đất, còn có…”
Chương 92: Ngày một phát triển
“Còn có cái gì?”, Lý Hùng cười rồi hỏi cô.
Đôi môi đỏ phơn phớt quyến rũ của Hứa Mộc Tình hơi mím lại.
Dường như cô cảm thấy hơi ngại ngùng.
Cánh môi mấp máp: “Còn có, còn có, anh phải thương em, yêu em…”
Câu nói của Hứa Mộc Tình vừa khéo bị cơn sóng to át mất.
Cùng lúc đó, cơ thể mềm mại của cô cũng sóng xô về phía bờ biển.
Lý Hùng vội vàng đi đến bên cạnh cô, anh hỏi: “Khi nãy em nói gì? Anh không nghe rõ”.
“Không nói cho anh biết đâu, anh tự đoán đi”.
“Em nói đi, nói lại một lần nữa”.
“Lời hay ý đẹp không nói hai lần!”
Lúc Lý Hùng dẫn Hứa Mộc Tình đã vui vẻ trở lại quay về nhà, Vương Cao Ba đang ngồi trong quán mạt chược, chơi mạt chược một cách thoải mái.
Một cô gái xinh đẹp có vóc dáng yêu kiều, trang điểm quyến rũ đứng sau lưng Vương Cao Ba, cô ta đang mát xa cho hắn.
Đám người bên cạnh nhìn Vương Cao Ba với vẻ mặt hâm mộ.
“Ôi chao, ông chủ Vương của chúng ta biết cách hưởng thụ thật!”
“Cô gái này của quán rượu nào thế? Một đêm bao nhiêu tiền?”
Vương Cao Ba lấy thuốc ra khỏi miệng, hắn nhả ra một vòng khói.
“Hâm mộ chứ gì! Cô kia từ tỉnh đến đấy, khả năng giường chiếu đỉnh lắm”.
“Khi nãy tôi thử trong nhà vệ sinh rồi”.
Hắn vừa mới nói dứt lời, đám đông xung quanh không khỏi ồ lên.
Có người hỏi: “Ông chủ Vương, anh may lắm mới chiếm được người đẹp này đây nhé, đến em gái trên tỉnh mà cũng có thể chơi”.
“Cậu cũng không xem xem thân phận của tôi như thế nào, có nghe nhắc đến nhà họ Miêu trên tỉnh bao giờ chưa?”
Mọi người liên tục gật đầu: “Có ai mà không biết đến sáu gia tộc lớn trên tỉnh kia chứ?”
“Đúng thế, nhà họ Miêu trong sáu gia tộc lớn trên tỉnh, tối nay tôi còn giúp cậu hai của nhà họ Miêu làm một việc lớn”.
“Có thấy chưa, cậu hai thưởng cô gái này cho tôi!”
“Ông chủ Vương, mau nói xem, rốt cuộc ông đã làm chuyện lớn gì?”
Vương Cao Ba rít một hơi thuốc lá, lúc hắn đang định nhả khói.
Chợt nghe thấy một tiếng ‘đùng’ vang lên.
Đột nhiên cánh cửa sau lưng bị đá bay.
Mọi người đột ngột quay đầu lại.
Chỉ nhìn thấy Lưu Đức Luân lạnh mặt dẫn theo một đám đàn em đi vào trong.
Vừa nhìn thấy Lưu Đức Luân, Vương Cao Ba lập tức nhảy dựng lên, hắn chỉ tay vào Lưu Đức Luân rồi cất tiếng mắng chửi.
“Lưu Đức Luân, mẹ mày, mày dẫn theo nhiều người vào đây là có ý gì?”
“Anh có biết mình đang làm gì không?”
Lúc Lưu Đức Luân nói chuyện, gương mặt của anh ta không có chút cảm xúc nào, trong lời nói còn lộ ra sát khí.
Mặc dù anh ta không giống với Lý Hùng, chỉ cần dùng ánh mắt thôi thì có thể khiến cho hai chân của một người mềm nhũn.
Nhưng dù gì Lưu Đức Luân cũng dựa vào cú đấm cú đá của mình để có thành tựu như ngày nay.
Sau khi nghe Lưu Đức Luân nói thế, Vương Cao Ba không khỏi cười lạnh.
“Tao làm cái gì mà cần mày quan tâm sao? Mẹ mày, mày là cái thá gì?”
“Nếu là lúc bình thường, đương nhiên tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện dơ dáy mà anh làm”.
“Nhưng anh không nên đụng đến chủ tịch của tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Ồ, mày nói đến cô gái xinh đẹp đó à!”
Vương Cao Ba tiếp tục nói: “Cô ta cũng may mắn lắm nên mới được cậu hai nhà họ Miêu để mắt đến”.
“Bây giờ chắc hẳn hai người bọn họ đang sung sướng trong khách sạn rồi”.
“Có sự giúp đỡ của cậu hai Miêu, chắc chắn sau này tập đoàn Lăng Tiêu sẽ ngày một phát triển”.
Vừa mới nói dứt lời, đột nhiên đám người sau lưng Lưu Đức Luân xếp thành một hàng.
Gương mặt ai nấy cũng trở nên nghiêm túc.
Bọn họ có khí thế khiến cho người khác cảm thấy sợ hãi.
Nhất là những cặp mắt ấy.
Thủ lĩnh của thế giới ngầm mà có nhìn thẳng vào mắt bọn họ cũng sẽ cảm thấy như mình bị thú hoang dã đưa vào tầm ngắm.
Vương Cao Ba cũng bị bọn họ làm cho sợ hết hồn.
Đột nhiên hắn nhớ đến nhóm anh em của mình còn đứng bên ngoài cửa, Vương Cao Ba lập tức gọi với ra ngoài.
Nhưng mà không có ai trả lời.
Vương Cao Ba nhanh chóng ý thức được rằng chuyện này hơi là lạ.
Hắn nói với Lưu Đức Luân: “Lưu Đức Luân, bây giờ mày đang kinh doanh một tập đoàn lớn”.
“Mày đã làm ông chủ lớn, tẩy trắng thành công rồi còn đến nơi dơ dáy của bọn tao làm gì nữa?”
Chương 93: Loạn rồi
“Mày không sợ làm mình nhiễm đen sao?”
“Hơn nữa lúc mày rời khỏi thế giới ngầm, rửa tay chậu vàng, chính Hổ Gia đã chứng giám cho mày”.
“Bây giờ mày muốn đối phó với tao, làm thế sẽ vi phạm vi tắc của thế lực thế giới ngầm”.
“Mày có thể giết chết tao, nhưng Mày không sợ Hổ Gia đối phó với mày sao?”
Vương Cao Ba vừa nói chuyện vừa lùi về sau.
Tuy hắn cứng mồm cứng miệng nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
Lưu Đức Luân không cử động, anh ta vẫn đứng im tại chỗ nhìn Vương Cao Ba trân trân.
“Anh nói đúng, tôi đã tẩy trắng rồi thì không thể nào quay trở về thế giới ngầm tối tăm được nữa”.
“Hơn nữa tôi cũng đâu có nói sẽ tự mình ra tay”.
Vương Cao Ba giật mình, hắn chỉ tay vào người Lưu Đức Luân rồi hỏi: “Mày nói thế nghĩa là gì?”
Lưu Đức Luân lấy một điếu thuốc từ trong túi ra rồi châm lửa.
Anh ta rít sâu một hơi, nhả khói: “Những gì nên nói thì tôi đã nói hết rồi”.
“Ngoài ra, tôi muốn giới thiệu anh em của mình với những vị ngồi đây”.
Sau khi nói dứt lời, một người bước đến sau lưng Lưu Đức Luân, Lý Nhị Ngưu!
Không có ai ở đây không biết Lý Nhị Ngưu!
Nhưng mà bây giờ tất cả mọi người đều không dám xem thường anh ta.
Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận được Lý Nhị Ngưu uy nghiêm đến đáng sợ, còn uy nghiêm hơn cả Lưu Đức Luân nữa.
Vào giờ phút này, Lý Nhị Ngưu giống hệt như một con dao.
Mặc dù con dao ấy vẫn chưa mài bén lắm, nhưng đã đủ để giết người!
Lưu Đức Luân búng điếu thuốc trong tay mình đi, anh ta quay người bước ra ngoài cửa.
Lúc anh ta bỏ đi, còn tiện tay đóng cửa lại.
Rồi sau đó, những tiếng kêu gào thảm thiết vang vọng khắp trong phòng.
Đùng đùng đùng!
Có người không ngừng gõ cửa từ bên trong.
“Ông chủ Lưu! Ông chủ Lưu! Mau mau thả chúng tôi đi!”
“Chúng tôi không có liên quan gì đến chuyện này hết!”
“Đều là do Vương Cao Ba một tay làm ra…”
Người ấy còn chưa nói dứt lời đã kêu lên một tiếng đầy thảm thiết.
Lưu Đức Luân đang đứng hút thuốc bên dưới đèn đường.
Anh ta ngẩng đầu nhìn bầu trời Đông Hải rồi thì thầm: “Trời ở Đông Hải đã thay đổi vào giây phút anh ấy đến đây rồi”.
“Chỉ có điều đám ngu ngốc các người không nhận ra mà thôi”.
“Vốn dĩ đây là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, thời đại của các người đã qua rồi”.
Sáng ngày hôm sau, có một chiếc hộp gỗ được đặt trước cửa biệt thự nhà họ Miêu ở Giang Châu.
Lúc bảo vệ mở hộp ra, đôi mắt hắn ta không khỏi trừng to, gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ.
Hắn ta vội vàng ôm chiếc hộp gỗ chạy vào trong biệt thự: “Ông chủ, không hay rồi! Không hay rồi!”
Bảo vệ nhanh chóng giao chiếc hộp gỗ lại cho một người đàn ông trung niên.
Đó là Miêu Hướng Đông, người đứng đầu họ họ Miêu hiện nay.
Miêu Hướng Đông đi từ trên lầu xuống, ông ta mặc bộ đồ ngủ thoải mái.
Trong miệng đang ngậm điếu xì, trông có vẻ vô cùng khí phách.
“Mới sáng sớm mà ồn ào làm cái gì?”, Miêu Hướng Đông đi đến trước mặt bảo vệ.
Vào giây phút bảo vệ mở chiếc hộp gỗ ra, ông ta lập tức sững sờ.
Đến điếu xì gà trong miệng rơi xuống từ lúc nào cũng chẳng biết.
Ông ta lảo đảo lùi về sau hai bước, duỗi tay vịn cầu thang mới có thể đứng vững được.
Miêu Hướng Đông vội vàng bước đến trước chiếc hộp gỗ, cầm chiếc hũ tro cốt màu trắng bên trong ra.
Bên trên hũ tro cốt có dán hình Miêu Tử Hào, con trai của ông ta!
“Là ai?!”
“Là ai làm đấy?!”
“Rốt cuộc là ai?!”, tiếng gầm đầy giận dữ của Miêu Hướng Đông vang vọng trong căn biệt thự.
Chẳng bao lâu sau, Miêu Lạc vội vội vàng vàng chạy vào trong căn biệt thự.
Miêu Hướng Đông chỉ tay vào hũ tro cốt của Miêu Tử Hào rồi quát Miêu Lạc.
“Con có biết vì sao em con lại chết không?”
Không thể không nói rằng Miêu Lạc rất giỏi diễn xuất.
Bây giờ anh ta đóng kịch rất giống với người vừa nhận được tin em trai mình chết.
Anh ta lảo đảo đi về phía hũ tro cốt của Miêu Tử Hào.
Chương 94: Không thể tái phạm
Rồi sau đó quỳ sụp xuống đất.
Mắt Miêu Lạc rơm rớm nước.
Anh ta bật khóc đầy đau thương.
“Em ơi! Là anh có lỗi với em!”
Miêu Hướng Đông vội vàng kéo Miêu Lạc rồi hỏi tới tấp: “Con nói nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau nói cho bố!”
Sau khi Miêu Hướng Đông hỏi ba lần liên tiếp, rốt cuộc Miêu Lạc cũng lên tiếng.
“Bố, tập đoàn Lăng Tiêu xuất hiện trong Đông Hải”.
“Dường như tập đoàn này được một thế lực nào lớn lắm chống lưng”.
“Vốn dĩ con định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, định cử một nhóm đến Đông Hải nói chuyện với tập đoàn bọn họ để cùng nhau phát triển”.
“Không biết em trai nghe tin từ đâu nữa, rồi sau đó em ấy chủ động đề nghị đi đến Đông Hải”.
Nói đến đây, Miêu Lạc cố tình ngừng lại.
“Bố cũng biết em trai là người thế nào rồi đấy, thằng nhóc đó vừa thấy gái đẹp là không kiềm lòng nổi”.
“Để chiếm được mấy cô gái xinh đẹp, chuyện gì nó cũng có thể làm được…”
Thế là, Miêu Lạc thêm mắm dặm muối khắc họa Lý Hùng thành một tên điên giết người không chớp mắt.
“Bố muốn nó phải chết! Bố nhất định phải giết chết nó!”, rõ ràng Miêu Hướng Đông đã nổi cơn tam bành.
Ông ta đi qua đi lại tại chỗ.
Miêu Lạc ngẩng đầu nhìn Miêu Hướng Đông, anh ta vỗ ngực bảo đảm.
“Bố yên tâm đi, chắc chắn con sẽ không tha cho cái thằng điên đó đâu”.
“Tối hôm qua, con thao thức suốt đêm, rốt cuộc cũng đã nghĩ ra một kế hoạch”.
“Chỉ cần thực hiện kế hoạch này, không những có thể khiến cho thằng điên ấy chết”.
“Đồng thời, chúng ta có thể nuốt được tập đoàn Lăng Tiêu”.
“Quan trọng nhất là có thể đả kích nhà họ Hoàng”.
“Nhà họ Hoàng?”, Miêu Hướng Đông sững sờ, ông ta đột ngột quay đầu lại nhìn Miêu Lạc chăm chú: “Con còn chuyện gì chưa nói với bố?”
“Bố, vốn dĩ con định nói chuyện này cho bố nghe từ lâu rồi”.
“Cái thằng điên Lý Hùng ấy ghê gớm lắm, thậm chí hắn còn đánh gãy hai chân Hoàng Du Quảng, con trai của Hoàng Chấn, đồng thời còn thiến cậu ta nữa!”
Nghe thấy thế, Miêu Hướng Đông mới chậm rãi ngồi xuống.
Ông ta vội vàng cất tiếng hỏi: “Thế Hoàng Chấn có làm gì không?”
“Theo như những gì con biết, Hoàng Chấn đã sử dụng hết mọi lực lượng trong tay mình để kéo về Đông Hải”.
“Lần này bọn họ thề chết phải trừ khử tập đoàn Lăng Tiêu, đồng thời giết tên điên ấy để trả thù cho con trai mình”.
Miêu Hướng Đông đảo mắt mấy lần.
Rốt cuộc thì ông ta cũng là người đứng đầu trong gia tộc.
Con trai vừa mới chết, ông ta còn chưa kịp đau lòng.
Bây giờ trong đầu ông ta đang nghĩ đến việc làm sao để chiếm được lợi từ chuyện này.
“Con có cách gì thì mau nói ra”.
Miêu Lạc cười cười rồi nói: “Trai sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi!”
Cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Tô.
Tống Tông đang quỳ trước mặt Tô Phương Hoa.
Tô Phương Hoa cũng nhận được tin tức về nhà họ Hoàng ở Đông Hải ngay lập tức.
Anh ta cũng nói một câu giống Miêu Lạc vậy.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn”.
“Sợ là vũng nước Đông Hải càng khuấy càng đục”.
Tô Phương Hoa nhìn Tống Tông, anh ta nở nụ cười tao nhã.
“Tống Tông”.
“Có em”.
“Tôi cho cậu thêm một cơ hội lấy công chuộc tội, bây giờ cậu lập tức đến tỉnh Đông Hải, báo cáo hết những chuyện xảy ra trong Đông Hải cho tôi biết”.
“Vâng!”, Tống Tông cao giọng đáp.
“Nhưng cậu phải nhớ rõ, không có mệnh lệnh của tôi thì cậu không được phép giao đấu với thằng ở rể đó”.
“Em đã biết, chắc chắn em sẽ không tái phạm nữa!”
Sau khi Tống Tông rời đi, Tô Phương Hoa lấy điện thoại ra.
Trong điện thoại có tấm hình của Hứa Mộc Tình.
Trong tấm hình, Hứa Mộc Tình để mặt mộc, mặc chiếc váy dài vàng nhạt, đang đi trên con đường rợp bóng cây.
Sự trong trẻo và xinh đẹp của cô khiến cho Tô Phương Hoa rung động.
Anh ta nhìn tấm hình, nụ cười trên gương mặt mỗi lúc một xán lạn.
Chương 95: Cảm giác nguy hiểm
Đông Hải loạn rồi.
Chỉ trong một đêm, những ông lớn ở thế giới ngầm như Vương Cao Ba lập tức biến mất khỏi địa bàn của bọn họ.
Cho dù dùng cách nào cũng không tìm được những tên đàn em dưới trướng bọn họ nữa.
Sự hỗn loạn ở thời điểm hiện tại mang đến thời cơ vô cùng to lớn cho nhà họ Hoàng.
Hoàng Kha dẫn theo đám đàn em Trương Toàn Vũ nhanh chóng tấn công thế giới ngầm Đông Hải.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao thế giới ngầm vốn đã hỗn loạn vô cùng biến thành nồi nước sôi.
Trong đêm tối.
Hổ Gia ung dung ngồi trong phòng làm việc.
Vừa nghe nhạc cổ điển tao nhã vừa nhấp ngụm nhỏ hồng trà.
Hắc Hùng, một người có thân hình cao to, đứng thẳng tắp sau lưng Hổ Gia.
“Hổ Gia, chú Lang đến rồi, muốn gặp chú”.
Bàn tay của Hổ Gia khẽ nhúc nhích: “Bảo cậu ta vào đi”.
Chẳng bao lâu sau, một người trung niên có gương mặt gầy gò, trông có vẻ rất nham hiểm sải bước vào trong.
Chú Lang là một trong bốn người mạnh nhất ở Đông Hải năm ấy, tên thật của ông ta là Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm còn có một thân phận khác.
Đó là thầy của Trương Toàn Vũ và Hắc Long.
Lúc Triệu Bắc Lâm còn trẻ tuổi, ông ta dựa vào hai con dao của mình để gầy dựng lên danh tiếng ở Đông Hải.
Rồi sau đó, ông ta một thân một mình đi lên tỉnh, cũng nổi danh lẫy lừng trên tỉnh thành.
Tuổi tác cao dần, võ công của Triệu Bắc Lâm không những không yếu đi mà còn khiến cho người khác cảm thấy ông ta mỗi lúc một nguy hiểm.
Lúc Hắc Hùng nhìn thấy Triệu Bắc Lâm, gã muốn tránh xa ông ta theo bản năng.
Chỉ có điều Hổ Gia lại ung dung nhìn Triệu Bắc Lâm.
Triệu Bắc Lâm cung kính chào hỏi Hổ Gia: “Anh Hổ, mười mấy năm không gặp, phong thái của anh không kém xưa chút nào!”
Hổ Gia cười cười: “Anh em chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, không cần phải khách sáo như thế đâu, ngồi đi”.
Triệu Bắc Lâm ngồi xuống bên cạnh Hổ Gia.
Ông ta cẩn thận quan sát Hổ Gia, cười cười rồi nói: “Anh sống thoải mái thật nhỉ?”
“Bây giờ có đủ con trai con gái, gia đình êm ấm, đây là cuộc sống mà người trong giang hồ chúng ta luôn khao khát”.
Hổ Gia cười nói: “Nếu như cậu thật lòng hâm mộ, với thể chất của cậu, chỉ sợ rằng con trai và cháu trai đã có thể lập một đội bóng rồi”.
Triệu Bắc Lâm phá ra cười ha hả: “Anh nói đùa rồi. Mặc dù em có ý này nhưng lại không có đủ năng lực”.
“Lúc còn trẻ, khó khăn lắm mới nhận được hai học trò”.
“Kết quả vừa mới về đến Đông Hải đã bị người ta đánh tàn phế”.
“Bây giờ chúng nó đang nằm trên giường bệnh, đến ăn cơm đi vệ sinh cũng cần người khác giúp đỡ”.
Hổ Gia nhìn Triệu Bắc Lâm: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm nay, tất nhiên anh hiểu tính cách của cậu”.
“Không cần phải vòng vo nữa, nói thẳng vào chuyện chính đi”.
Triệu Bắc Lâm nói: “Lần này nhà họ Hoàng dốc hết toàn sức lực, em cũng muốn nhân cơ hội này thanh trừng thế giới ngầm Đông Hải”.
“Nhưng dù gì Đông Hải cũng từng thuộc về anh, thế nên em đến đây để hỏi ý anh thế nào”
Hổ Gia không nghĩ ngợi gì mà nói: “Anh không có ý kiến”.
“Đối với người dân bình thường như bọn anh đây, chẳng phải thế giới ngầm càng sạch sẽ thì càng tốt hay sao?”
Lời nói của Hổ Gia khiến cho Triệu Bắc Lâm thở phào một hơi.
Chỉ cần Hổ Gia không nhúng tay vào chuyện này thì dễ xử rồi.
Nhưng rồi nụ cười trên gương mặt Hổ Gia dần dần tắt đi.
Ông ta nhìn Triệu Bắc Lâm, nói từng câu từng chữ: “Người anh em, chúng ta có giao tình mấy mươi năm rồi”.
“Mặc dù anh có vài lời không thể nói rõ, thế nhưng vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu”.
“Bây giờ Đông Hải không đơn giản như cậu nghĩ đâu”.
“Đông Hải càng lúc càng phức tạp, thậm chí có thể nói là nước sâu không thấy đáy”.
“Anh chỉ nói với cậu thế thôi”.
Nghe thấy thế, sắc mặt Triệu Bắc Lâm không khỏi trở nên nghiêm túc, ông ta ôm quyền với Hổ Gia: “Xin anh nói cho em biết”.
“Cậu có còn nhớ năm ấy anh từng nói cho cậu biết về một chuyện thú vị không?”
“Anh từng được một người ăn mày không tên không tuổi cứu mạng một lần”.
“Người ăn mày ấy nói với anh, nếu như sau này có người cầm con cá trắm cỏ đến gặp anh”.
“Kêu anh cho dù có thế nào thì cũng đừng đối đầu với người ấy”.
Nghe đến đây, Triệu Bắc Lâm chợt bừng tỉnh ngộ.
“Thảo nào gần đây Đông Hải loạn lạc như vậy mà Hổ Gia lại không ra mặt giải quyết”.
“Hóa ra còn có chuyện như thế này”.
Triệu Bắc Lâm vội vàng hỏi: “Lẽ nào người đó đã xuất hiện rồi?”
Hổ Gia gật gật đầu.