“Tôi sẽ nói thật vậy, lần này tôi đến đây là để đối phó với Tập đoàn Lăng Tiêu".
"Anh trai tôi có ý định sát nhập toàn bộ Tập đoàn Lăng Tiêu, sau đó đối phó với Tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân”.
"Nếu sếp Hứa có lòng giúp đỡ, nhà họ Hoàng chúng tôi sẽ trả công rất hậu hĩnh cho ông”.
"Tôi nghe nói sếp Hứa vẫn luôn muốn phát triển kinh doanh ở tỉnh thành”.
"Nhưng do không có quan hệ nên mãi mà vẫn chưa có cầu?"
Hứa Hải Phong vội vàng đế vào, nói: "Sếp Hoàng, em trai tôi từ trước đến nay vẫn luôn thích gây chuyện”.
"Tôi có thể nhân cơ hội này để dạy cho nó một bài học nhớ đời! Để nó biết thế nào là lễ độ”.
Hoàng Kha mỉm cười gật đầu: "Sự rộng lượng của sếp Hứa khiến tôi thật khâm phục, chuyện này cứ vậy đi”.
"Trước khi mặt trời lặn hôm nay, tôi sẽ đóng cửa Tập đoàn Lăng Tiêu nhỏ bé này để chỉnh đốn lại!"
...
Sau sự việc hàng loạt nhân viên từ chức lần trước, toàn bộ Tập đoàn Lăng Tiêu đã đoàn kết một lòng, mọi người đều phấn đấu làm việc chăm chỉ.
Là giám đốc, Hứa Mộc Tình ngày nào cũng vùi đầu vào tài liệu.
Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của Hứa Mộc Tình.
Cô đã quen với nhịp gõ cửa của thư ký Trương Hiểu Bình rồi nên không thèm ngẩng đầu lên: "Mời vào”.
Trương Hiểu Bình vội vàng đi vào: "Tổng giám đốc, không ổn rồi!"
"Người của bộ phận giám sát đến và nói rằng sổ sách của chúng ta vẫn chưa đạt, bắt chúng ta tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại!"
Hứa Mộc Tình đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ kinh ngạc hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô.
"Không thể nào, tất cả thủ tục đều do tôi đích thân làm mà, tôi không để sót bất kì loại thủ tục nào nên làm cả!"
Nói xong, Hứa Mộc Tình vội vàng dẫn theo Trương Hiểu Bình đi vào phòng khách.
"Tổng giám đốc của các người đâu?"
"Tôi đã đợi ở đây ba phút rồi!"
Còn chưa kịp đến phòng khách, cả hai đã nghe được tiếng của một người đàn ông vọng ra.
Hứa Mộc Tình vội vàng đẩy cửa đi vào.
Liền nhìn thấy một người đàn ông cùng với hai tùy tùng đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách như bố đời.
Nhìn thấy Hứa Mộc Tình đi vào, người đàn ông ngẩng đầu lên vẻ thờ ơ: "Cô là Tổng giám đốc của Tập đoàn Lăng Tiêu?"
"Chính là tôi đây”.
Khi Hứa Mộc Tình đang nói chuyện, cô nhìn thấy một tấm biển treo trên ngực người đàn ông.
Tên hắn là Trâu Tố Long, hắn là một lãnh đạo nhỏ trong bộ phận giám sát.
"Bốp”.
Trâu Tố Long đập mạnh đống tài liệu trên tay xuống bàn trà.
"Đây là báo cáo điều tra của các cô về việc ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại, cô tự xem đi”.
Sau khi nói xong Trâu Tố Long đứng dậy và đi về phía cửa.
Mặc dù trông có vẻ hùng hổ, nhưng hắn không đi nhanh.
Hơn nữa khi đi ngang qua người Hứa Mộc Tình, hắn còn cố ý nhìn khuôn mặt thanh tú của Hứa Mộc Tình thêm vài lần nữa.
Khi Trâu Tố Long bước đến cửa, trong lòng hắn đã có tính toán cả.
Khi hắn đếm đến ba, người phụ nữ này sẽ quay lại và gọi hắn.
Lúc đó hắn sẽ ngầm ra hiệu, chưa biết chừng có thể vui vẻ với người phụ nữ này đêm nay ấy chứ.
Hê hê, vận may này khó kiếm lắm đấy!
Ngay khi Trâu Tố Long đếm đến ba trong lòng, Hứa Mộc Tình thực sự đã nói với Trâu Tố Long một cách tha thiết.
"Vị lãnh đạo này, chúng tôi đã hoàn thành tất cả các thủ tục cần thiết, vậy tại sao chúng tôi phải tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại?"
"Cô mù à! Cô không đọc đống tài liệu này sao?", Trâu Tố Long nói một cách vênh váo.
"Nhưng thủ tục của chúng tôi đã được hoàn thành hết rồi, không tin anh xem đi”.
Hứa Mộc Tình kính cẩn đưa tài liệu cho Trương Hiểu Bình giao cho Trâu Tố Long.
Trâu Tố Long chộp lấy tập tài liệu và ném thẳng vào trong góc.
"Tôi nói cho cô biết, báo cáo điều tra nói rõ rằng nội bộ tập đoàn của cô có vấn đề”.
"Bây giờ cô có nói gì cũng vô ích!"
Trương Hiểu Bình ở bên cạnh vội vàng nhặt tài liệu lên, lo lắng nói.
"Chúng tôi đã xem xét những tài liệu này từ bộ phận chính thức, sao lại có vấn đề? Chúng tôi phải đi nói chuyện với lãnh đạo của các anh”.
Trâu Tố Long cười lạnh: "Đi đi!"
"Tôi nói cho cô biết, chuyện này có tổng thống đến cũng chả làm gì được!"
Trâu Tố Long cười thầm, thầm mắng Trương Hiểu Bình và Hứa Mộc Tình không thức thời.
Chuyện đã đến nước này rồi, mọi thứ lù lù ra đây, thế mà họ vẫn cố đối đầu với hắn.
Nếu mọi thứ trên thế giới này đều hợp lý, thì bọn hắn ăn cám à?
Lúc này, một nhân viên vội vàng bước tới nói nhỏ vào tai Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình ngay lập tức nói với Trâu Tố Long: "Người mà chúng tôi muốn gặp, tình cờ lại đến đây rồi. Xin hãy đi cùng chúng tôi”.
Chương 67: Không phải tôi
"Được rồi, tôi muốn xem người nào mà ghê gớm vậy, muốn gặp trực tiếp tôi cơ đấy!"
Vừa nói, Trâu Tố Long vừa vung tay lên.
"Dẫn đường đi!"
Lúc này, trong phòng nghỉ của nhân viên trên lầu ba.
Với tư cách là chủ tịch hội đồng quản trị, Hứa Hiếu Dương đang đích thân tiếp một số lãnh đạo đến kiểm tra.
Nếu thường xuyên đọc báo, thì chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra những vị lãnh đạo này.
Đặc biệt là vị đứng cạnh Hứa Hiếu Dương lần này.
Ông ta họ Tề, người ở cả cái Đông Hải này đều biết rằng ông ta yêu dân như yêu con.
Ông ta ăn mặc rất bình thường, mang dáng vẻ của một người có học thức, nhẹ nhàng tao nhã, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự uy nghiêm.
Đây có thể nói là người đứng đầu ở Đông Hải!
Ông ta là người đứng sau điều khiển toàn bộ Đông Hải!
Mà lý do tại sao ông ta lại xuất hiện ở đây là bởi vì ông ta đã nghe được một tin tức khá hay ho.
Tin này là do chủ tịch liên minh ngân hàng Đông Hải gửi cho ông ta bằng một mẩu giấy.
Lúc nhìn thấy mẩu giấy, ông ta đã phấn khích đến mức không thể ngủ trong ba ngày.
Nghĩ tới nghĩ lui, mới tìm được cơ hội là đến để thị sát.
Lúc này, Lý Hùng đang ung dung nằm trên ghế salon ở phòng nghỉ.
Hứa Hiếu Dương đi vào, nhìn thấy Lý Hùng nằm ở đó, liền nhanh chóng nháy mắt với Lý Hùng.
Thấy Lý Hùng vẫn chưa dậy, Hứa Hiếu Dương đã chủ động tiến đến dùng cái chân có thể chuyển động được của mình đá nhẹ vào Lý Hùng.
"Khách đến rồi, sao còn nằm ườn ra đấy hả?"
Lý Hùng còn chưa mở miệng, thì Lãnh đạo Tề đã mỉm cười bước tới.
"Đây là phòng nghỉ của nhân viên. Là chúng ta làm phiền tới nhân viên mới đúng”.
Lãnh đạo Tề liếc nhìn Lý Hùng, ông ta đang suy nghĩ xem có thể nói chuyện gì để làm quen với lý Hùng.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gào thét của một người đàn ông.
"Vị lãnh đạo mà cô nhắc tới đâu? Bảo hắn ra đây! Tôi muốn xem ai dám ngăn cản tôi thi hành công vụ!"
Lúc này, liền nhìn thấy Trâu Tố Long bụng phệ, nghênh ngang bước vào.
"Là ai? Đứng lên cho tôi xem!?"
Chỉ thấy Trâu Tố Long hai tay chống nạnh, mắt mở to, tỏ vẻ "ta đây"!
Lúc này, Lãnh đạo Tề và một đám lãnh đạo phía sau ông ta cùng nhau quay đầu lại.
Hàng chục cặp mắt cùng nhìn vào Trâu Tố Long.
"Này, Cục trưởng Hàn, người này sao nhìn quen vậy? Hình như là người bên ông đấy”.
Trâu Tố Long vốn dĩ đang vênh, nhưng khi nhìn thấy vị Cục trưởng Hàn kia.
Cả người hắn nổi hết cả da gà!
"Hàn, Hàn, Hàn, Hàn…”
Trâu Tố Long lắp bắp "Hàn" cả buổi, nhưng cũng chả ghép nổi tên với chức danh của người ta vào được chữ “Hàn”.
Bởi vì đây là sếp của sếp của sếp của sếp hắn!
Lúc này Hứa Mộc Tình bước vào.
Cô cúi đầu chào Lãnh đạo Tề và những người khác: "Xin lỗi các vị, tập đoàn chúng tôi sắp tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại. Lãnh đạo họ Trâu bên cạnh tôi đây nói với chúng tôi mời các vị ra ngoài”.
"Ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại à? Vậy về nhà thôi”.
Nói xong, Lý Hùng đứng dậy.
Mặc dù Lý Hùng rất ung dung, nhưng trái tim của lãnh đạo Tề đang nhảy loạn cả lên, lộn tùng phèo!
Người trước mắt là một nhân vật quyền lực!
Có cậu ta chống lưng, sao công ty lại bị thế được??
Bây giờ ngay cả lãnh đạo tỉnh thành cũng không biết nhân vật quyền lực này đang ở Đông Hải.
Nếu để cho họ biết, thì e rằng bọn họ sẽ sốt sắng xông thẳng đến đây mất!
Tập đoàn Lăng Tiêu này có vị đó chống lưng thì Đông Hải lo gì mà không phát triển!?
Toàn bộ người dân Đông Hải sẽ được anh chăm lo!!
Lãnh đạo Tề vội vàng hỏi: "Vì sao lại bị ngừng kinh doanh để chấn chỉnh?"
Hứa Mộc Tình: "Chúng tôi không biết. Chúng tôi đã hoàn tất các thủ tục rồi. Nhưng vị lãnh đạo này đã mang đến một tệp văn bản và yêu cầu chúng tôi tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh lại".
Lãnh đạo Tề quay đầu nhìn Lãnh đạo Hàn bên cạnh: "Ông ký văn bản đó à?"
"Không, không, tuyệt đối không phải tôi!"
Cục trưởng Hàn bây giờ chỉ muốn đá chết Trâu Tố Long luôn cho rồi!
Mặc dù ông ta không biết rõ về tập đoàn Lăng Tiêu?
Nhưng làm cho lãnh đạo bọn họ chú ý nhiều đến vậy, thì ai có thể tùy tiện ngừng kinh doanh để chấn chỉnh cơ chứ! ?
Hôm nay họ đến đây kiểm tra, nhưng họ đã hủy hầu hết các lịch khác để dành riêng một ngày chỉ để kiểm tra tập đoàn Lăng Tiêu!
Chương 68: Bị bắt
“Trâu Tố Long, cậu nói tôi nghe xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Đây là lần đầu tiên Trâu Tố Long nhìn thấy nhiều lãnh đạo như thế!
Hắn run rẩy một lúc rồi mới nói: “Tài liệu là chủ nhiệm Lâm ký, tôi chỉ, chỉ làm theo thôi”.
Trâu Tố Long đã không dám nói thêm gì nữa rồi, vì hắn cảm nhận được rõ ràng ánh mắt muốn giết người của cục trưởng Hàn!
“Kêu Lâm Nguỵ Đông lăn đến đây ngay!”
“Nếu ông ta không nói ra được lý do, tôi lột da ông ta!”
Cục trưởng Hàn này cũng có xuất thân quân nhân, phong cách làm việc rất cứng rắn.
Trâu Tố Long luống cuống tay chân chạy ra khỏi phòng nghỉ, lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Nguỵ Đông.
Lúc này Lâm Nguỵ Đông đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Hoàng Kha trong phòng làm việc.
Bên tay trái Lâm Nguỵ Đông có để hai hộp quà, bên trong đều là lá trà.
Nhưng lá trà này khá là nặng!
Hai người tán gẫu câu được câu không, điện thoại của Lâm Nguỵ Đông đột nhiên reo lên.
Gã vừa thấy là Trâu Tố Long gọi tới thì lập tức cười nói với Hoàng Kha.
“Trước giờ cấp dưới của tôi làm việc luôn rất chú ý năng suất, anh xem cậu ta ra ngoài chưa được nửa tiếng đã làm xong chuyện rồi đây”.
Hoàng Kha gật đầu: “Năng suất làm việc của chủ nhiệm Lâm vô cùng rõ ràng, nếu không tôi cũng sẽ không tìm đến anh”.
Hai người nhìn nhau cười.
Sau đó Lâm Nguỵ Đông bèn nghe máy.
“Mới đây đã gọi điện thoại tới, có phải bọn họ đã thoả hiệp rồi không?”
“Chủ chủ chủ, chủ nhiệm, không xong rồi, chuyện không xong rồi!”
Chỉ ba câu, điện thoại của Lâm Nguỵ Đông đã trượt xuống khỏi tay mình.
Ngay sau đó, đã có mấy “người bắt giữ” mặc đồng phục đi tới.
“Lâm Nguỵ Đông, ông bị tình nghi tham ô nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, bây giờ chúng tôi sẽ bắt ông theo quy định của pháp luật!”
Có người nhạy bén lập tức đi đến bên cạnh Lâm Nguỵ Đông, sau khi mở hộp trà ra thì phát hiện mười mấy xấp tiền mới toanh ở bên trong!
Cả người Lâm Nguỵ Đông xụi lơ trên sofa.
Còn Hoàng Kha bên cạnh gã cũng lén lút đứng lên, định bỏ chạy lấy người.
Hoàng Kha vừa đến cửa đã thấy hai lính bắt giam đứng chặn ở đó.
“Mời anh đi theo chúng tôi một chuyến!”
Lãnh đạo Tề đã nhanh chóng bắt được con sâu mọt người đầy mỡ.
Nhưng sắc mặt ông vẫn nặng nề như trước.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Lăng Tiêu, ông nói với mấy người bên cạnh.
“Sau này mọi người chú ý đến tập đoàn Lăng Tiêu một chút”.
“Nếu có vấn đề gì cứ báo cáo thẳng với tôi”.
“Tôi để lại nơi này một câu”.
Nói đến đây, lãnh đạo Tề ngẩng đầu nhìn toà nhà cao tầng hơi lâu năm trước mắt.
“Nơi này, sẽ là một điểm xuất phát để Đông Hải chúng ta đi về hướng thành phố lớn quốc tế hoá!”
…
Phòng làm việc tổng giám đốc tập đoàn Thái An.
Cửa phòng làm việc lại bị Hứa Thiên Tứ vội vã đẩy ra lần nữa: “Bố, không xong rồi!”
Hứa Hải Phong làm việc kinh doanh nhiều năm, có trạng thái tâm lý rất tốt.
Bây giờ ông ta qua lại thân thiết với người nhà họ Hoàng, lại thêm lời hứa của Lâm Nguỵ Đông với ông ta.
Điều này khiến Hứa Hải Phong rất có lòng tin vào kế hoạch tiếp theo.
Lúc này, trong miệng ông ta đang ngậm một điếu thuốc lá Hoàng Hạc Lâu, chậm rãi nói.
“Thằng nhóc này, đã nói với con biết bao nhiêu lần rồi?”
“Muốn trở thành một người kinh doanh thành công phải bình tĩnh trước mọi chuyện”.
“Cho dù trời sập xuống, con cũng phải giải quyết với tâm lý cực kỳ vững vàng”.
Hứa Hải Phong hút một điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bố, con mới nhận được tin là Hoàng Kha bị bắt rồi!”
“Cái gì?!”, hai mắt Hứa Hải Phong như sắp rớt ra khỏi hốc mắt, ông ta trợn mắt há mồm nhìn Hứa Thiên Tứ.
Sau đó Hứa Thiên Tứ còn nói: “Cả chủ nhiệm Lâm kia nữa”.
“Hai người bọn họ cùng bị bắt trong phòng làm việc!”
“Nghe nói tiền Hoàng Kha đưa cho chủ nhiệm Lâm bị nhân viên chấp pháp tìm thấy ở hiện trường”.
“Bố ơi phải làm sao đây? Bình thường chúng ta cũng tặng quà cho chủ nhiệm Lâm kia không ít đó”.
“Ông ta có khai chúng ta ra không?”
Thuốc lá Hoàng Hạc Lâu trong tay Hứa Hải Phong không biết đã rơi xuống từ lúc nào.
Chương 69: Có tâm sự
Ông ta ngơ ngác nhìn Hứa Thiên Tứ, mãi đến khi tàn thuốc xuyên qua quần vest, làm bỏng làn da ông ta.
Ông ta mới đau đớn “A” lên một tiếng, vội vàng nhảy dựng lên.
“Bố, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Hứa Hải Phong nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nói ra một chữ: “Đợi!”
“Đợi cái gì?”
“Đợi ông nội con tỉnh lại, ông nội con làm kinh doanh nhiều năm, ông ấy có cách sinh tồn của mình”.
“Hơn nữa chắc chắn ông nội con còn giấu chúng ta chuyện gì đó, chỉ cần ông ấy tỉnh lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết cả!”
Hứa Thiên Tứ thầm nghĩ, ông nội đã bị bố ép sắp chết rồi, còn có thể tỉnh lại được sao?
…
Sau một phen cố gắng, cuối cùng Hoàng Chấn cũng cứu được em trai mình ra ngoài.
Hoàng Kha vừa vào nhà đã quỳ xuống trước mặt anh cả Hoàng Chân.
“Anh, em không làm ổn thoả mọi chuyện, em có lỗi với gia tộc chúng ta!”
Hoàng Chấn duỗi tay vỗ lên vai Hoàng Kha: “Chuyện này không trách chú được, chỉ có thể trách kẻ thù của chúng ta quá gian trá thôi”.
“Anh, anh yên tâm, em sẽ lập tức kêu người chạy đến Đông Hải, lần này em nhất định sẽ lấy đầu Hứa Hiếu Dương về!”
Hoàng Chấn lắc đầu: “Chú đúng là phải đến Đông Hải, nhưng lần này không phải đi liều mạng với bọn họ, mà là dẫn Quảng Nhi đi tìm bác sĩ trị bệnh”.
“Tìm bác sĩ trị bệnh?”
Hoàng Chấn nặng nề nói: “Anh đã tìm tất cả bác sĩ nổi tiếng ở tỉnh chúng ta rồi, nhưng bọn họ đều bó tay với chân của Quảng Nhi”.
“Nhưng viện trưởng của bệnh viện tỉnh điện thoại nói với anh là hai ngày nữa có một chuyên gia nước M sẽ đến Đông Hải, người đó có thể chữa khỏi bệnh cho Quảng Nhi”.
“Hai ngày này em đừng nghĩ đến mấy chuyện kia nữa!”
“Đợi chữa khỏi bệnh cho Quảng Nhi rồi, anh sẽ tự đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu!”
Trong ánh mắt của Hoàng Chấn loé lên sát khí lạnh thấu xương.
Hoàng Kha không khỏi thầm thấy hoảng sợ.
Đã rất nhiều năm rồi ông ta không nhìn thấy anh cả có vẻ mặt này.
Ông ta biết đợi chữa khỏi chân cho cháu rồi, tập đoàn Lăng Tiêu và cả nhà Hứa Hiếu Dương sẽ chết chắc.
Hứa Hải Phong không đợi được Hứa An Thái tỉnh lại, mà đợi được một cuộc gọi của Hoàng Kha.
“Tổng giám đốc Hứa, ông có biết tin một chuyên gia khoa chỉnh hình của nước M muốn đến bệnh viện của thành phố các ông khám bệnh không?”
Cách điện thoại nhưng Hứa Hải Phong vẫn cúi đầu khom lưng: “Có nghe nói, có nghe nói”.
“Bây giờ ở thành phố Đông Hải chúng tôi, chỉ cần là người có vấn đề về xương cốt đều đang xếp hàng đợi chuyên gia này đó”.
“Nghe nói chuyên gia này rất có địa vị ở nước ngoài, ngay cả tổng thống gặp cũng phải hẹn trước!”
Lúc này người của nhà họ Hoàng gọi điện thoại đến đây có thể nói là “gió đông” thổi đến một cơn “mưa đúng lúc”.
“Ông trao đổi với phía bệnh viện giúp tôi, cháu tôi muốn vị trí đầu”.
“Nếu làm chuyện này ổn thoả, anh cả của tôi sẽ chuyển một công ty của tỉnh đến tập đoàn của ông”.
“Được, được, được được!”
Hứa Hải Phong cúp máy, kích động siết chặt tay.
Bình thường ông ta đều kêu Hứa Thiên Tứ đi làm việc.
Lần này vì chắc chắn, ông ta bèn tự mình vội vã đi tới bệnh viện thành phố.
Lúc này, trong nhà của Hứa Hiếu Dương ở khu chung cư Dương Quang.
Mặc dù bây giờ Hứa Hiểu Dương là chủ tịch của tập đoàn, còn Hứa Mộc Tình là tổng giám đốc.
Nhưng cả nhà vẫn ở trong khu chung cư vô cùng ấm áp này.
Tuy nhà không rộng rãi lắm, nhưng mỗi người đều có vị trí của riêng mình.
Mà quan trọng hơn là Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình đều cảm thấy tập đoàn là dựa vào một mình Lý Hùng gầy dựng lên.
Bố con bọn họ nhận cũng thấy ngại, càng sẽ không tuỳ tiện sử dụng tiền của Lý Hùng.
Cũng vì có suy nghĩ như thế, bọn họ vẫn luôn liều mạng cố gắng làm việc theo chức vị của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn, tập đoàn Lăng Tiêu bắt đầu trở nên nổi bật ở thành phố Đông Hải.
“Mẹ, ăn cơm thôi!”
Hứa Hạo Nhiên nhìn thoáng qua Liễu Ngọc Phân đang chọn lựa quần áo trong phòng khách.
Nghe thấy âm thanh, Hứa Hiếu Dương đi ra từ trong phòng.
Thấy Liễu Ngọc Phân hiếm khi ăn dọn, ông ấy không khỏi hỏi: “Gần đây có ngày lễ quan trọng gì sao?”
Liễu Ngọc Phân hơi buồn rầu: “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật của ông cậu tôi rồi”.
“Lần này là tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông cậu, thân thích trong nhà đều phải đi”.
Vừa nghe thấy phải đến chỗ ông cậu, vẻ mặt vốn còn thoải mái của Hứa Mộc Tình dần phai nhạt.
Lý Hùng thấy vậy thì hỏi: “Sao thế?”
Hứa Mộc Tình nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
“Anh rể, chị em thế này là vì có tâm sự đó ạ”.
Chương 70: Con kiến
Hứa Hạo Nhiên cố ý đến gần nói nhỏ bên tai Lý Hùng: “Anh rể, em thấy mấy ngày nay anh vẫn luôn ngủ dưới đất, khi nào mới có thể bò lên giường của chị em đây?”
“Lần này cả nhà chúng ta đều về quê mừng thọ, anh nhất định phải nắm bắt cơ hội đó!”
Hứa Hạo Nhiên trộm nhìn thoáng qua Hứa Mộc Tình.
Nhỏ giọng nói: “Anh rể, anh đừng cho rằng chị em yếu ớt rồi không nỡ động vào chị ấy”.
“Phụ nữ ấy, giống như quả trứng vậy, dù vỏ ngoài cứng rắn thật, nhưng cũng rất giòn, đập một cái là vỡ.
“Nhưng sau khi lột vỏ lại vô cùng trong suốt, trắng không tỳ vết, lại lột vào trong nữa sẽ đều là màu vàng…”
“Ui! Ui!”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong, Hứa Mộc Tình đã duỗi cánh tay trắng nõn tới.
Cô túm lấy tóc mai bên tai Hứa Hạo Nhiên, khiến cậu ta đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Chị, chị, em sai rồi, đừng kéo nữa, đau!”
Liễu Ngọc Phân đi tới, tức giận trách móc Hứa Hạo Nhiên mấy câu: “Con đó, cà lơ phất phơ”.
Liễu Ngọc Phân mới nói xong, Hứa Hiếu Dương đã bổ sung mấy câu.
Lúc này Lý Hùng nói với Hứa Hiếu Dương: “Bố, ngày mốt bác sĩ khoa chỉnh hình mà con nói sẽ đến Đông Hải”.
Hứa Hiếu Dương không nói gì, chỉ không ngừng gật đầu, tốc độ và cơm cũng càng lúc càng nhanh.
Đây là kích động đến mức ăn đồ ăn với cơm cũng quên.
“Bố, ăn đồ ăn đi”, Hứa Mộc Tình gắp một miếng thịt kho tàu cho Hứa Hiếu Dương.
“Tiểu Hùng, ăn đi”, Liễu Ngọc Phân múc cho Lý Hùng chút đậu hũ.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, chị, của con đâu?”
Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình trăm miệng một lời: “Ăn cơm trắng đi!”
Hứa Hạo Nhiên ủ rũ ngồi bên bàn ăn, thở dài một hơi: “Con là một món canh cá dưa muối, vừa chua vừa tầm thường lại vừa dư thừa…”
Chuyên gia nước Mễ đến bệnh viện thành phố số hai.
Lãnh đạo của bệnh viện rất xem trọng chuyện này, rất nhiều nơi trong bệnh viện đều treo dây ngăn cách.
Lúc này, có một chiếc Rolls-Royce chạy đến cổng bệnh viện.
Nhân viên chăm sóc chuyên nghiệp của tỉnh đỡ Hoàng Du Quảng xuống khỏi siêu xe, nhẹ tay nhẹ chân để lên xe lăn.
Hứa Hải Phong và viện trưởng của bệnh viện đã đợi ở đây từ rất lâu.
Hoàng Kha nói chuyện với đám người Hứa Hải Phong mấy câu, sau đó hỏi: “Bác sĩ nước M kia đã chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, bác sĩ kia đã đợi trong phòng phẫu thuật!”
Vì chữa bệnh cho Hoàng Du Quảng, Hứa Hải Phong đã tốn mấy triệu để lo lót!
Đột nhiên có một chiếc xe dừng lại.
Cả nhà Lý Hùng bước xuống từ trên xe.
“Các người đến đây làm gì?”
Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ chặn trước mặt Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ nhìn Hứa Hiếu Dương cũng đang ngồi trên xe lăn, không nhịn được cười lạnh: “Xem ra chú hai cũng đến khám bác sĩ chỉnh hình”.
“Nhưng thật tiếc quá, hôm nay bác sĩ chỉnh hình này chỉ phục vụ cho anh Hoàng của chúng tôi thôi! Mấy người đứng sang một bên đi!”
Phó viện trưởng của bệnh viện dẫn mấy nhân viên y tế đi tới từ bên cạnh.
“Chủ tịch Hứa, phòng phẫu thuật số hai đã chuẩn bị xong rồi”.
“Bác sĩ Trương cũng đã đợi ở đó, chúng ta đi nhanh thôi”.
Vừa nghe phó viện trưởng nói bác sĩ phẫu thuật cho Hứa Hiếu Dương họ Trương, Hứa Hải Phong nhìn Hứa Hiếu Dương với ánh mắt quan tâm.
“Thằng hai à, tốt xấu gì chú cũng là chủ tịch”.
“Phẫu thuật sao có thể kêu bác sĩ không có tay nghề ở trong nước làm cho chú được?”
“Lỡ như bác sĩ họ Trương này không trị khỏi chân cho chú còn khiến chú tàn hơn thì làm sao đây?”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em”.
“Nếu bây giờ chú van xin tôi, có lẽ tôi có thể động lòng từ bi”.
“Để bác sĩ tôi mời từ nước ngoài về để lại cho chú một vị trí”.
Hứa Hiếu Dương ngẩng đầu nhìn Hứa Hải Phong.
Ông ấy sẽ không tự ti, cũng sẽ không nhường nhịn như trước nữa.
Ông ấy bình tĩnh nói: “Lòng tốt của anh cả em đây nhận”.
“Anh cả vẫn nên rửa sạch mặt làm tốt chuyện thuộc bổn phận của mình thôi”.
Nói xong, mấy người Lý Hùng bèn đẩy Hứa Hiếu Dương rời đi.
“Nhìn thấy bóng lưng đi xa của cả nhà Hứa Hiếu Dương.
Hứa Hải Phong cười khinh bỉ.
Đợi chân của Hoàng Du Quảng khỏi rồi.
Ông ta sẽ rời khỏi Đông Hải lên tỉnh phát triển.
Đến lúc đó, Hứa Hiếu Dương là cái gì, Lưu Đức Luân là cái gì chứ?
Đợi ông ta trở về từ tỉnh, những người này cũng chỉ bằng một con kiến mà thôi.